Cảnh Thiên đứng lặng trong gió, rơi vào niệm tưởng đến thất thần, cho nên đế khi Thường Tắc cáo từ, viện môn Tĩnh Tâm Tiểu Trúc một lần nữa bị đẩy ra, hắn cũng không phát hiện.
“Cảnh tiên sinh, chưởng môn ở đây.”
“Đậu Phụ Trắng —” Tiếng hô hoán mừng rỡ của Cảnh Thiên bỗng nhiên dừng lại, nửa câu sau vô luận thế nào cũng không thể phát ra.
Ngay trước cửa, Thường Dận mặc lễ phục long trọng, hai mắt sáng quắc, thái độ đoan chính khiêm cung hữu lễ: “Cảnh huynh đệ, đã lâu không gặp, Thục Sơn chưởng môn Thường Dận hữu lễ!”
“Từ Trường Khanh? Từ Trường Khanh đâu?” Trong lòng Cảnh Thiên bỗng nhiên dâng lên cảm giác kỳ quái, một phần kinh hỉ lại một phần sợ hãi, “Y không làm chưởng môn nữa, có đúng không? Thì ra y không còn làm chưởng môn, y ở nơi nào?”
Thường Dận sắc mặt bình tĩnh lắng nghe Cảnh Thiên, tâm bất giác một trận đau thương. Hắn lui về phía sau một bước, ánh mắt khó khăn vọng định nam tử đang kích động: “Đại chưởng môn đời thứ hai mươi ba của Thục Sơn Từ Trường Khanh, ba ngày trước đã quy tiên…”
Gió, chợt ngừng thổi.
Đầu óc Cảnh Thiên hoàn toàn trống rỗng, đứng bất động tại chỗ, cả người không tự chủ được mà run lên: “Ngươi đang nói cái gì? Cái gì gọi là quy tiên? Ý của ngươi là – Từ Trường Khanh đã chết?”
Thường Dận chỉ thở dài một tiếng, ngữ khí trầm thống mà xa xôi, phảng phất rơi vào hư vô muôn trượng: “Ngươi đã tới chậm rồi, chưởng môn sư huynh xác thực đã về nơi cực lạc, Cảnh huynh mời trở về đi.”
Gió phất qua đỉnh núi, trước mắt Cảnh Thiên loạn thành một đoàn quang mang. Hắn lung lay đứng ở nơi đó, hai mắt đầy tia máu như muốn nứt ra: “Ngươi dám gạt ta — ngươi cùng Từ Trường Khanh hợp lại gạt ta! Ta không tin! Ta không tin!”
Thường Dận cao giọng: “Thục Sơn đứng đầu đạo giáo trong thiên hạ, kế vị chưởng môn là đại sự nghiêm túc như vậy, ngươi nghĩ giống như trò đùa lắm sao?”
“Thối lắm, ngươi làm đại chưởng môn chẳng lẽ ta không biết, ngươi làm chưởng môn từ lúc nào?”
“Nửa năm trước, nhưng không tiện khua chiêng gõ trống bố cáo thiên hạ. Ngay cả kế vị đại điển của đại sư huynh cũng chỉ gửi cáo văn đến các môn phái lớn, không tổ chức rầm rộ. Huống chi, Thường Dận chỉ tạm nhiệm chưởng môn, càng không cần chiếu cáo thiên hạ.”
Một tiếng vang nhỏ, Trấn Yêu Kiếm đã rời vỏ, kiếm phong lợi hại hàn ý bức người, phảng phất tùy thời có thể đâm xuyên qua ngực Thường Dận. Không trung gió lạnh rít gào, thổi tuyết bay như mưa, lả tả rơi vào trong phòng.
Một bông hoa tuyết lặng lẽ rơi lên mũi kiếm của Cảnh Thiên, dần dần tan ra thành nước, chậm rãi nhỏ xuống.
Tuyết lạc không tiếng động.
Tuyết lạc khiến tâm đau.
Đại chưởng môn tân nhiệm nhãn thần ngưng định, ngay lông mi cũng không chớp, cứ thế nhìn Cảnh Thiên: “Cảnh huynh từng đại náo Vô Cực Các, chẳng lẽ hôm nay còn muốn đối địch với Thục Sơn ta?”
Những lời này như mũi châm đâm thẳng vào tâm Cảnh Thiên, chân hắn như nhũn ra, hồn phách ngẩn ngơ, trường kiếm bất động, trong lòng có thanh âm tê tái vang lên: “Không, không, ta sao có thể đối địch với sư môn của y?”
“Đại sư huynh được táng tại Bách Anh Trủng bên kia, nếu ngươi không đành lòng… Vậy đi vào trong tế điện đi.” Lời của Thường Dận dưới cơn mưa tuyết lộ ra mấy phần ôn nhu khó thấy.
Tuyết, bất tri bất giác phủ kín trái tim hắn, đông cứng thành đau thương.
Thần trí Cảnh Thiên mê muội, không hiểu đã đi đến trước mộ phần từ lúc nào. Phỏng chừng mộ phần mới xây xong, trên bia đá không có hình vẽ, cũng không có bất cứ đồ chú gì, chỉ có mấy chữ đơn giản, nhắc nhở Cảnh Thiên dưới tấc đất này là người hắn suốt đời yêu thương nhất.
“Thục sơn đệ nhị thập tam đại chưởng môn Từ Trường Khanh chi mộ!”
Trường Khanh! Trường Khanh!
Huynh hiện tại gần ta như vậy, lại xa ta như vậy. Xa đến cửu thiên không với tới, xa đến âm ty vạn dặm không chạm được vào, hoàng thổ trước mắt, ta ôm huynh vào lòng, thế nhưng vẫn không cảm nhận được hơi ấm của huynh. Cảnh Thiên chỉ cảm thấy trước mắt tinh quang lóng lánh, hoa mắt chóng mặt, đất đai một mảnh trắng xóa, vô cùng sạch sẽ, vô cùng thuần khiết. Huynh ở phía dưới, đã trở thành linh hồn vĩnh viễn ngủ say.
Tuyết bị cào ra, lộ ra mặt đất đông lạnh cứng rắn.
Cảnh Thiên thu lấy một ít đất trên mộ phần, động tác có điểm cứng ngắc. Mười đầu ngón tay hắn, tiên huyết chậm rãi chảy ra, nhưng trước sau đều không cảm thấy đau, chỉ ngẩn ngơ cào đất.
Cảnh Thiên không thể tưởng tượng, nam tử dung nhan thanh tú, mi sắc lưu chuyển kia tại sao lại nằm bất động trong thạch huyệt này, vô luận lúc sinh thời y đã trải qua bao nhiêu ân oán tình thù, tao nhã vinh quang, khi chết rồi, cũng trở thành một dải đất thê lương.
“Huynh là hồng trần lệ trước khi phi thăng Nữ Oa lưu lại, hiện tại huynh đã trải qua đủ kiếp nạn, cần phải trở về thế giới của huynh rồi. Trường Khanh, huynh ở đó có tốt hay không… Trường Khanh, huynh cô đơn một mình ở chỗ này, có phải cảm thấy quá thanh lãnh?”
Hoa tuyết phiêu linh không một tiếng động.
“Vì sao… Vì sao lại như vậy?” Cảnh Thiên chỉ cảm thấy giữa yết hầu một cổ tiên huyết tuôn ra.
“Đại sư huynh đi rất yên bình, ngươi không cần quá suy nghĩ.”
“Vì sao không cho ta biết sớm? Nói!” Hắn gầm lên giận dữ.
Thường Dận cúi đầu trầm mặc, lát sau mới chậm rãi nói: “Đại sư huynh từng ban hạ nghiêm lệnh, nếu Du Châu Cảnh Thiên dám đặt chân đến Thục Sơn một bước, lập tức trục xuất xuống núi. Thục Sơn môn quy sâm nghiêm, lúc đó tâm ý huynh ấy đã quyết, ai dám trái mệnh lệnh của chưởng môn.”
“Y chết như thế nào?”
“Nguyên thần tan rã, hết cách cứu vãn.”
“Nguyên thần tan rã! Nguyên thần tan rã!” Mí mắt Cảnh Thiên giật liên hồi, thần sắc méo mó, mi gian cau lại đến dữ tợn kinh khủng, “Ý của ngươi là, Trường Khanh đã… hồn phi phách tán! Nguyên thần câu diệt! Sẽ không bao giờ… có thể hồi hồn nữa?”
Thường Dận không trả lời, khóe miệng hiện lên một tia cười khổ.
Con ngươi Cảnh Thiên đột nhiên co rút lại, tia máu đỏ tươi mang theo vài phần điên cuồng: “Đã như vậy, ta mang y đi!”
Cả đời này huynh đã ký thác cho ta! Ta không để huynh cô đơn đông lạnh ở Cửu Thiên Đỉnh này!
Thường Dận kinh hãi, vội vàng phi thân đứng chắn trước mộ Từ Trường Khanh, thần sắc tức giận: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta nói rồi, y sống làm người của ta, chết làm ma của ta.” Cảnh Thiên bỗng nhiên cười lớn, tựa mãnh thú há miệng nhe răng: “Cho dù y hóa thành cát bụi, cũng phải táng tại vườn nhà Cảnh gia ta.”
Dưới khí thế bức người của hắn, Thường Dận bất giác lui về phía sau, vẻ mặt kinh hãi: “Ngươi điên rồi! Ngươi muốn quật mộ! Ngươi muốn quật mộ đại sư huynh, muốn huynh ấy chết đi cũng không được yên bình.” Cảnh Thiên ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, quát to: “Y nói với ta, cùng trời cuối đất, vĩnh bất tương kiến. Ta không tin, ta càng muốn thấy y. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Sắc trời dần tối lại, tuyết bay càng lúc càng dày.
Bỗng dưng một tiếng nổ lớn vang lên, Cảnh Thiên tay áo phi triển, đáp thẳng tới ngực Thường Dận. Thường Dận thậm chí không kịp rút kiếm, thân thể bị văng ra xa.
Tiếng nổ đi qua, mọi thứ trở lại trầm mặc.
Thổ mộc bay loạn khắp trời, hoa tuyết hỗn tạp thấu xương. Cảnh Thiên vận chưởng trong gió, nháy mắt phá nát phần mộ, lôi quan tài ra. Dưới kình khí hoành đãng, hắn một chưởng bổ đôi nắp quan tài.
Chư thiên tĩnh lặng.
Tiếng khóc dài chấn động hoàn vũ, dần dần hóa thành tiếng cười buồn vui lẫn lộn, quanh quẩn thật lâu tại Thục thiên. “Y không chết! Y không chết! Đây là mộ chôn quần áo và di vật!” Cảnh Thiên thả người lên, biến mất tại thâm sơn mênh mang tuyết trắng, thanh âm từ xa vọng đến: “Ta biết y ở nơi nào! Ta đã biết!”
Thường Tắc đứng trước mộ phần hỗn loạn, thần sắc mờ mịt: “Chưởng môn, vì sao không ngăn cản Cảnh Thiên?”
“Không cần! Thạch động Thối Tư Nhai, hắn vào không được!”