Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Chương 144: Ngôn niệm quân tử




Khi Cảnh Thiên ly khai Ma giới, trời còn chưa sáng, mà lúc hắn ngự kiếm đến Thanh Phong Đình thì mặt trời đã ló dạng ở phương Đông. Sắc trời hôm nay không xanh, không khí tựa hồ đậm đặc hơi nước, mưa nhỏ lất phất trên mặt hắn khiến cho lòng hắn không khỏi vô cớ phát lạnh.

Địa thế của Thương Sơn cũng không hiểm trở, chỉ là rừng rậm um tùm, nhìn từ nơi xa không khác gì dã thú đen ngòm. Mà thựa ra, Thương Sơn Đỉnh vừa xảy ra một hồi huyết chiến. Cảnh Thiên một lần nữa buộc chặt Trấn Yêu Kiếm trên lưng, ngồi ở thềm đá chờ Từ Trường Khanh đến.

Kỳ thực, những ngày ẩn náu ở Ma giới cũng không dễ chịu, tuy rằng cẩn thận giả trang, nhưng hắn luôn lo sợ bị người khác phát hiện. Cảnh Thiên trà trộn vào địa bàn của A Đậu, thành công lấy được tín nhiệm của ếch yêu, lúc nào cũng để tâm hành tung của Từ Trường Khanh. Hắn tuy rằng không nhìn thấy Từ Trường Khanh, nhưng nghe A Đậu nói, Từ Trường Khanh tựa hồ ‘tinh thần không tệ, mỗi ngày đều luyện kiếm, cùng Ma Tôn cười cười nói nói…”

Nghe được những lời đầu, Cảnh Thiên không giấu nổi vui mừng, nhưng rồi mấy chữ sau cùng, hắn không tránh khỏi ăn vào một hũ giấm chua. Trong nháy mắt này, ngũ vị giao tạp đều nhảy loạn trong lòng, nhưng người vốn là do mình đẩy đi, hắn chỉ có thể nuốt khó chịu vào trong bụng: “Ta nguyền rủa ngươi ngủ liền một trăm năm, một trăm năm rồi lại một trăm năm…” Cảnh Thiên ngồi trên thềm Thanh Phong Đình, ngắt một cọng cỏ bỏ vào miệng hung hắn nhai, tựa hồ muốn phát tiết lửa giận.

Thời gian chậm chạp trôi qua, Cảnh Thiên nghĩ có điểm không đúng. Mặc dù Từ Trường Khanh đang ở Ma giới bế quan tu hành, nhưng không đến mức quên thời gian quyết chiến chứ?

Cảnh Thiên càng nghĩ càng hoảng, nhảy bật lên mái đình nhìn về phía xa. Viễn phương chỉ có không sơn cùng gió lạnh gào thét, đạo bạch y thân ảnh kia chung quy vẫn không xuất hiện.

Trên sơn đạo xuất hiện một cậu bé cưỡi bò, tóc trái đào, môi thổi một chiếc kèn lá.

“Tiểu hài tử, tiểu hài tử, ngươi vừa từ trên đi xuống đúng không? Ngươi có nhìn thấy một vị đạo sĩ không? Phải rồi, vóc dáng cao thế này, mặc đồ trắng…” Cảnh Thiên khoa chân múa tay, “Rất anh tuấn, a, bất quá so với ta thì kém hơn một chút.”

Cậu bé liếc mắt nhìn hắn, hờ hững đáp: “Không có. Trên núi chỉ có cây với đá, không hề có đạo sĩ. Bất quá, ngày hôm qua đúng là có một vị thần tiên mặc y phục trắng, cùng một ma vương mặc đồ đen, đánh đến trời long đất lở vô cùng kịch liệt. Ta trốn ở rừng cây xa xa, nhìn đến ngây người…”

Cảnh Thiên giật mình: “Cái gì? Ngày hôm qua? Ngày hôm qua là ngày mấy? Mười sáu sao?”

“Ngày hôm qua là mười lăm, ngày hôm nay là mười sáu! Nhìn ngươi lớn đầu to xác như vậy, không ngờ lại là kẻ ăn hại.”

Cảnh Thiên chỉ ngây ngốc đứng một lúc lâu, tựa như bị thùng nước đá hất vào mặt, thì thào lẩm bẩm: “Mười lăm? Ngày hôm qua? Ngày hôm qua y cùng Tà Vương quyết đấu?” Hắn nhảy dựng lên, tê thanh nói: “Không thể nào! Không thể nào! Y không thể gạt ta, y rõ ràng nói là ngày mười sáu. Y còn nói phải đến sớm một chút chờ ở Thanh Phong Đình, chúng ta cùng nhau lên Thương Sơn. Vậy y hiện ở nơi nào? Nếu thắng vì sao không trở lại nơi này gặp ta?”

“Thần tiên mà, đương nhiên bay lên trời rồi. Ta xem ngươi râu ria xồm xoàm, bộ dáng khó coi, thần tiên sẽ không đến gặp ngươi đâu.” Cậu bé không để ý đến nam nhân điên này, vung roi thong thả rời đi.

Trong thạch đình.

Thanh âm Cảnh Thiên càng ngày càng thấp: “Từ Trường Khanh, huynh gạt ta.” Hắn giận dữ, tiện tay vung chưởng đánh lung tung! Bên ngoài Thanh Phong Đình cát bụi bay loạn.

“Từ Trường Khanh, ngươi là tên lừa gạt! Lừa gạt! Chúng ta đã từng ước định, vô luận rơi vào tuyệt cảnh thế nào, ngươi và ta phải cùng sinh cùng tử, quyết không thể bỏ lại người kia…” Nhưng mà, tiếng gào thét tê tâm của Cảnh Thiên bỗng nhiên dừng lại, một chớp mắt này, tâm hắn đột nhiên trầm xuống, một tấc lại một tấc, cuối cùng rơi vào đáy vực vô biên. Một lúc lâu sau, hắn bỗng nhiên cười khổ: “Được, được, ta có tư cách gì trách móc huynh, trong đầu chúng ta đều không có ý niệm nắm tay cùng chết. Huynh tại thạch động lừa ta, ta tại Trích Tiên Thai cũng vi phạm lời ước hẹn.”

Hắn nhớ lại tình cảm mãnh liệt điên cuồng đêm đó, khi ép hỏi y ngày quyết chiến, Từ Trường Khanh đã từng cúi đầu, tựa như chần chờ một lát, sau đó mới nói cho hắn – Nguyên lai ngay từ lúc đó đã bắt đầu, y vốn đã tồn tại ý niệm tự mình đối phó, y căn bản không có quyết tâm đồng sinh cộng tử. “Huynh quá ích kỷ, huynh muốn tự ý thay ta quyết định, đúng không?” Cảnh Thiên lẩm bẩm.

Ai buông tay ai? Ai so với ai càng thống khổ?

Hay là.

Chúng ta đều buông tay rồi?

“Y không lừa ngươi.” Thanh âm Khê Phong từ xa vọng đến, “Vốn dĩ thời gian quyết chiến là mười sáu, chỉ là sau đó tại Thanh Yếu Cung, Từ chưởng môn thay đổi ngày quyết chiến, sớm hơn một ngày.” Ma giới hộ pháp đeo một bọc nhỏ trên vai, từ xa đi tới.

“Khê Phong, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

“Ma Tôn có lệnh, ta phải đến bí cốc mang di hài lão chủ nhân về, vừa đến đây thì thấy ngươi.”

Cảnh Thiên không đợi hắn nói xong, khẩn cấp thả người tiến lên, vội vàng nói: “Tốt lắm, ta hỏi ngươi, Đậu Phụ Trắng có làm sao không? Y hiện ở nơi nào? Chắc chắn ngươi biết, vì sao không nói, lẽ nào…”

Khê Phong liếc mắt nhìn Cảnh Thiên: “Tà Vương đã chết.”

“Hắn có chết hay không không liên quan gì đến ta, ta hỏi là Từ Trường Khanh.” Cảnh Thiên nhịn không được quát lên, “Y có làm sao không? Ta biết công lực y tại Ma giới đã tinh tiến, sẽ không gặp chuyện gì, đúng không? Vì sao y không tới tìm ta?”

Cảnh Thiên sốt ruột hỏi một mớ câu, Khê Phong lại rất kiên quyết trả lời: “Nếu y đã muốn gặp ngươi, tự nhiên sẽ đến nơi này, ngươi hà tất phải sốt ruột.”

“Thanh phong minh nguyệt, bất kiến bất tán… Thanh phong minh nguyệt, bất kiến bất tán…”

Mưa gió đột nhiên gào thét. Cảnh Thiên thất hồn lạc phách đứng ở đình ngoại cũng không chịu tránh đi. Hắn bị mưa quật cho ướt lạnh, đứng bất động ở một chỗ, thế nên cho đến khi Khê Phong từ biệt rời đi hắn vẫn không có bất cứ phản ứng gì, mà khi Từ Trường Khanh đến, hắn cũng không mảy may phát hiện.

“Cảnh huynh đệ.” Một tiếng gọi nhỏ, xuyên thấu màn mưa, từ phía xa vọng đến. Chiếc ô thanh sắc che đi khuôn mặt, nhưng mà thân ảnh gầy gò thanh nhã, bạch y tố lý, vân đạm phong khinh, còn có thể là ai?

Cảnh Thiên giật mình tỉnh lại, hắn tự cắn chính mình một cái, ngỡ đang ở trong mộng.

Đêm qua chợp mắt, không ngờ quân đến, nhưng chỉ là mộng, trăng còn chưa lên.

Tất cả một màn trước mắt, là thật hay là giả?

“Trường Khanh?” Cảnh Thiên run giọng hỏi một câu, không dám tin vào mắt.

Nghe vậy, tay cầm chiếc ô run rẩy một chút, biến hóa rất nhỏ này không qua khỏi nhãn thần của Cảnh Thiên. Vì vậy, thoáng chốc mọi nghi ngờ đều hóa thành vui sướng điên cuồng, “Đậu Phụ Trắng! Là huynh! Thật sự là huynh!”

Tán ô chậm rãi rời đi, một đôi thanh mâu trong suốt chăm chú nhìn hắn, chủ nhân của đôi mắt này đã từng xuất hiện vô số lần trong mơ, khiến cho hắn nóng ruột nóng gan, tương tư khổ sở.

Mà hôm nay, lại tồn tại chân thực không gì sánh được trước mắt hắn.

Mưa gió mịt mù, gà gáy không dứt; gặp được quân tử, lòng chẳng dám tin.

Cảnh Thiên hô lên một tiếng, chạy vội lên, lòng đầy vui sướng sau ngày dài cách biệt, “Đúng là huynh! Huynh chịu đến gặp ta! Thanh phong minh nguyệt, bất kiến bất tán – huynh quả nhiên là quân tử giữ lời! Ta tại Ma giới nghe huynh nói không muốn ăn món Du Châu nữa, lòng ta đau khổ một trận. Ta rất sợ từ nay huynh không để ý ta … Ha ha… Nguyên lai là ta lo sợ suông…” Thần tình kích động, hắn hận không thể đem toàn bộ tương tư cách biệt bao lâu thổ lộ hết ra.

Nhưng mà, Từ Trường Khanh lại lui về sau mấy bước, “Cảnh huynh đệ, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không? Trường Khanh ngày ấy thất thố, làm Cảnh huynh đệ bị thương, mau huynh thứ lỗi.” Mâu quang của y nhìn về phía Cảnh Thiên không còn chút gì ôn nhu ngày trước.

Đúng vậy, thanh âm Từ Trường Khanh vẫn quen thuộc như thế, trong mơ hắn đã vô số lần nghe qua ngữ khí trong trẻo đạm nhiên này. Thế nhưng, thần sắc Từ Trường Khanh lại xa cách như vậy. Nước mưa xiêu vẹo tràn vào khóe mắt hắn, khiến cho thân ảnh y càng trở nên nhạt nhòa.

Cảnh Thiên biến sắc, nghi hoặc nói: “Trường Khanh, huynh, huynh đang nói cái gì? Huynh nói bậy bạ gì? Vì sao lại khách sáo như vậy? Giữa chúng ta đâu cần nói những lời này. Thương thế trên cổ tay ta đã khỏi, đau nhức sớm cũng đã tan. Trường Khanh… Chúng ta bắt đầu lại đi…”

Từ Trường Khanh nở nụ cười, nét cười hư vô mờ mịt khiến tâm Cảnh Thiên sinh ra bất an. Mưa gió như dệt, chỉ nghe Thục Sơn chưởng môn lẳng lặng nói: “Cảnh huynh đệ, huynh có thể quên đau nhanh như vậy, quả thực đã ngoài dự liệu của Trường Khanh, như vậy ta yên tâm rồi. Trường Khanh cần quay về Thục Sơn, đặc biệt giữ lời đến đây từ biệt Cảnh huynh đệ.”

Cảnh Thiên nghe vậy, kinh ngạc, lo sợ, nghi hoặc: “Trường Khanh, huynh nói cái gì? Quay về Thục Sơn? Vì sao phải về Thục Sơn? Tà Vương đã chết, chúng ta cũng không nhất định…”

Từ Trường Khanh lắc đầu, ánh mắt nhìn Cảnh Thiên trong suốt như ngọc lưu ly. Gương mặt thanh tú hiện lên một tia tiếu ý mờ ảo, nét cười này ôn nhu như vậy, phảng phất Ưu Đàm từ cửu thiên nộ phóng: “Cùng Tà Vương, cùng bất cứ người nào đều không quan hệ. Trần duyên thế tục của Trường Khanh đã hết, tự nhiên phải quay về Thục Sơn làm chưởng môn… Từ nay về sau, cùng trời cuối đất, vĩnh bất tương kiến.” Ngữ khí của y trước sau vẫn nhỏ nhẹ chân thành. Nhưng mà, mỗi một âm tiết lại như búa tạ đập vào đáy lòng Cảnh Thiên.

Tâm Cảnh Thiên triệt để lạnh lẽo, trong sát na này, hắn minh bạch suy nghĩ trong lòng Từ Trường Khanh: Vượt qua bao kiếp, cười một cái xóa sạch ân cừu.

Huynh từng nói, “Quân tử gặp nguy không tránh, hiểu nhau đến bạc đầu”, một đêm kia, huynh đem toàn bộ thể xác và linh hồn trao cho ta, huynh không gạt ta, ngày quyết chiến là mười sáu. Là ta, là ta tự mình hủy đi lời hứa, cho nên, huynh vĩnh viễn không tha thứ cho ta.

“Trường Khanh, Trường Khanh, huynh đang oán ta?”

“Cảnh huynh đệ, huynh không hiểu, quân tử gặp chuyện tâm xúc động, chuyện đi rồi tâm trở về không.”

“Huynh không chịu tha thứ cho ta?”

“Không phải huynh không tốt, chỉ là, ta không thể yêu huynh lần nữa.”

Chỉ thấy.

Ánh tà dương xua đi mưa bụi. Thanh sam nhàn nhạt đi qua khu rừng trầm mặc. Quay đầu lại nơi hiu quạnh, chung quy, mưa gió không lưu tình.

Tuy là gió mát quất vào mặt, nước chậm rãi chảy, nhưng mà, tiếng chim hót líu lo lại trở thành tiếng gọi bầy thê lương không dứt. Cảnh Thiên không khỏi xót thương, hắn cũng không cách nào tự ức chế đau đớn trong lòng, bỗng dưng quát to một tiếng, quỳ gối xuống đất, khóc lớn một trận.

Suối nước ngưng xanh, phản chiếu mây trôi ngàn dặm. Thế nhưng, bạch y thân ảnh rốt cuộc cũng không còn bên bờ bích thủy. Trong tai Cảnh Thiên chỉ còn tiếng chim hót, trường hận bi ca.

Bốn mùa luân phiên không dứt

Ngũ cốc thay nhau vun trồng

Vạn vật sinh sôi nảy nở

Toàn bộ đều sẽ trở về.

Chỉ có huynh.

Không biết ở đâu.

“Trường Khanh, trở về!” Không sơn vang lên tiếng hô tê tái.

Không, Cảnh Thiên, vĩnh viễn không trở về được nữa.

Truyền kỳ giữa ngươi và ta, đã kết thúc rồi.