Thực Sắc

Chương 45




Màn đêm buông xuống, từ tầng 100 của tòa nhà Khải Bình ngắm cảnh đêm, trên cao nhìn xuống thu hết cảnh đêm của thành phố S vào đáy mắt.

"Chúng ta cư nhiên làm chuyện của những du khách." Trần Thiên Ngữ nghe phía sau có đứa bé ngoại quốc vui đùa ầm ĩ mới mới hồi phục tinh thần lại.

"Thỉnh thoảng làm một du khách cũng không có gì không tốt, xem như bản thân chính là một lòng du lịch đi, kiến thức một số thứ trước đây chưa kiến thức qua." Trương Tĩnh Hân nói.

Trần Thiên Ngữ: "Ta quả thật chưa từng đến trên này."

"Vậy lần này vì sao lại muốn đến?"

"Không biết, có thể chính là muốn từ chỗ cao nhìn một chút thế giới này... Thế giới này có người nhiều như vậy, sống ở các ngõ ngách trong thành phố, cuộc sống quá khác biệt. Mỗi người xuất thân bất đồng, phấn đấu khác nhau, lý tưởng bất đồng, phức tạp như vậy. Đây là quỹ đạo của nhân sinh, mà lòng người so với nhân sinh quỹ đạo lại càng thêm phức tạp."

Trương Tĩnh Hân hai tay đút trong túi áo khoác: "Còn đang suy nghĩ chuyện trước kia?"

Trần Thiên Ngữ nói: "Kỳ thực thời gian ở thành phố Q ta cũng nỗ lực khiến bản thân quên đi, quả thật cũng đã đem nó ném ra sau đầu. Nhưng vừa về đến thành phố B Cao Ấu Vi theo ta hồ đồ, khiến ta thoáng chốc nhớ lại toàn bộ. Có thể giống như lão bản đã nói, quân tử không đứng dưới tường đổ, thế nhưng trước khi bức tường đỗ xuống ai có thể liếc mắt một cái thì nhìn ra nó là tường sắp đỗ đâu?"

"Kỳ thực đây là ta một lần ngã một lần khôn ra." Khuỷa tay của Trương Tĩnh Hân hữu ý vô ý cọ vào cánh tay của Trần Thiên Ngữ: "Muốn nói bản lĩnh xem thấu bức tường sắp đổ, phỏng chừng cũng giống như nấu nướng, không rèn luyện mười mấy năm thì không cách nào làm được. Nếu hiện tại chúng ta không có biện pháp nhận ra tường đỗ, vậy thì nên rèn luyện đôi cánh để bay lên." Ánh mắt Trương Tĩnh Hân nhìn bầu trời đêm: "Chờ đến lúc chúng ta bay càng cao càng xa, để những người đó ngửa đầu đều nhìn không thấy chúng ta, sẽ không có tường đỗ, chỉ có ánh dương quang."

Lời nói của Trương Tĩnh Hân đánh vào trong lòng Trần Thiên Ngữ, có loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.

"Trương lão bản không chỉ nấu ăn giỏi, nói về đạo lý lớn cũng là một bộ một bộ a." Trần Thiên Ngữ chế nhạo nàng.

"Đây không phải là thấy Trần lão sư đêm nay đặc biệt khả ái nên mới miễn phí bỏ thêm một món canh gà tâm linh sao?"

Trần Thiên Ngữ mỉm cười, xoay người một lần nữa bước trên hành lang ngắm cảnh, chân đạp sàn nhà thủy tinh, ép buộc bản thân nhìn xuống.

"Không phải sợ cao sao?" Trương Tĩnh Hân ở sau lưng nàng.

"Là sợ, nhưng cũng không thể cứ mãi sợ hãi." Trần Thiên Ngữ quay đầu mỉm cười: "Hơn nữa ta biết có ngươi ở sau lưng ta."

Bước chân của Trần Thiên Ngữ từ nặng đến nhẹ, tóc dài lay động, trên người loang lổ quang ảnh phồn hoa.

Giờ khắc này là chân thật, nhưng lại mang đến mỹ cảnh hư huyễn.

Xuống khỏi tòa nhà Bình Khải Trương Tĩnh Hân theo Trần Thiên Ngữ cùng nhau trở về khách sạn, đến quầy tiếp tân Trương Tĩnh Hân đặt phòng, cùng Trần Thiên Ngữ ở chung một tầng, ở giữa là hành lang thật dài.

Hai người cùng lên tầng 45, đến tầng 45 đổi thang máy tiếp tục đi lên. Tuy rằng ở trên cao thế nhưng thang máy từ trên xuống dưới siêu trọng không trọng quả thật khiến Trần Thiên Ngữ đặc biệt khó chịu. Lúc đến tầng 66, hai người ra thang máy xem bảng hướng dẫn, một người đi bên trái một người đi bên phải.

Hai người nhìn nhau, bất động, cuối cùng bật cười.

"Trương lão bản, ngày mai ngươi thật sự muốn cùng ta đến thành phố SZ sao?"

"Không phải đã nói rồi sao?"

Trần Thiên Ngữ mím môi: "Ân.... Được, vậy ngày mai chúng ta rời giường sớm một chút trực tiếp đến trạm xe, từ thành phố S đến thành phố SZ có rất nhiều chuyến xe, nửa tiếng đồng hồ thì đến rồi, đến lúc đó mua vé cũng được."

Trương Tĩnh Hân nhún nhún vai: "Chúc ngủ ngon, ta về phòng đây."

"Ân... Ngủ ngon."

Hai người xoay lưng đi về hướng ngược lại, gót giầy cùng thảm ma sát phát ra âm thanh khó chịu.

Cứ như vậy mà về phòng sao? Mới 9 giờ mà thôi....Vẫn còn có thể trò chuyện một hồi, hoặc là ăn chút thức ăn khuya và vân vân. Thế nhưng, vạn nhất Trương Tĩnh Hân mệt mỏi thì sao? Cũng không thấy nàng gọi mình lại.

Thế nhưng.... Bụng thật sự đói a! Phải ăn một mình sao!

Một đêm tốt như vậy!

"Trần lão sư."

Trương Tĩnh Hân bỗng nhiên gọi tên nàng, giống như cơn mưa ân trạch tưới xuống trái tim khô cằn của Trần Thiên Ngữ!

Có đúng không! Đã nói sẽ đói a! Cả ngày chỉ ăn hai phần thịt chiên làm sao đủ! Tuyệt đối phải ăn khuya! Tiểu lung bao! Cua gạch vàng! Gà hầm! Ta đến đây!

"Trần lão sư, sáng ngày mai mấy giờ? Ta đặt đồng hồ báo thức."

Nhất phái thanh thiên cát lợi cùng phù vân cũng sắp phiêu trên mặt Trần Thiên Ngữ, tiếng bụng réo gọi còn náo nhiệt hơn tiếng cổ vũ trên sân vận động.... Nước bọt đều chảy ra ngươi lại nói với ta chuyện này?!

Trương Tĩnh Hân: "Trần lão sư?"

Trần Thiên Ngữ hồi phục tinh thần, mất tự nhiên cười cười: "À, 8 giờ đi. Ta gọi vào điện thoại phòng ngươi, gọi ngươi dậy."

Trương Tĩnh Hân nói: "Vì sao vẻ mặt của Trần lão sư lại cổ quái như vậy?"

Trần Thiên Ngữ triệt để không có khí lực: "Không có việc gì, ngủ ngon Trương lão bản."

Trở lại trong phòng xả nước, cả người Trần Thiên Ngữ treo trên ghế sô pha nhìn cảnh đêm nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy trong lòng buồn bực. Nước xả xong rồi nàng đi tắm. Đã nói tắm là một chuyện khá tiêu hao thể lực, vốn dĩ có thể chống được buồn ngủ nhưng vừa tắm rửa xong cả người giống như bị đào rỗng, đói muốn chết.

Dùng tư thế chữ 大 ngã xuống giường, lăn qua lăn lại vài cái thì nàng triệt để bất động. Cái giường này thật là mềm, thích hợp mơ một giấc mộng đẹp, nhưng bụng trống rỗng làm sao có thể ngủ được?

Hiện tại mấy giờ rồi? Mười giờ mười lăm....Bây giờ đi tìm Trương Tĩnh Hân có phải rất bất lịch sự không? Nàng ấy đang ngủ sao? Hẳn không có đi, Trương Tĩnh Hân hình như có vẻ thường ngủ rất trễ. Chỉ là lúc này đang là thời gian tắm rửa, đi tìm nàng

có thể sẽ gặp phải cảnh tượng xấu hổ gì đó không! Hôm nay còn bị xoa đầu.... Tuy rằng cảm giác rất ngọt ngào O ( ≧ 口 ≦) O, thế nhưng luôn cảm thấy nếu như đối với quan hệ kỳ quái giữa hai ngươi như bây giờ có thể hay không đang hướng phía không thể vãn hồi mà biến chuyển?

Bình thường lúc họp cùng lão bản luôn bị yêu cầu đại não phải xoay chuyển như một cơn lốc các loại, mỗi lúc như vậy trong đầu Trần Thiên Ngữ đều là bình tĩnh như nước — đại não như một cơn lốc rốt cuộc là dạng gì? Đại khái chính là như bây giờ.

"Cộc cộc."

Tiếng gõ cửa?

Trần Thiên Ngữ thoáng cái bật dậy, toàn bộ tóc dán ở trên mặt.

"Trần lão sư, đã ngủ chưa?"

Trương Tĩnh Hân? Hơn nữa thế nào dường như ngửi được mùi thơm của thức ăn!

Trần Thiên Ngữ vội vàng ra mở cửa, hai tay Trương Tĩnh Hân xách đầy đồ đạc mua bên ngoài, cười đến hào quang vạn trượng: "Đột nhiên có chút đói bụng, Trần lão sư có muốn cùng ta ăn khuya không?"

Trần Thiên Ngữ thật sự phải hảo hảo tự hỏi một chút Trương Tĩnh Hân là thần thánh phương nào? Không chỉ có thể ngoài ngàn dặm xác định vị trí của nàng, còn có thể cách cái bụng đoán đúng tâm tư của nàng. Không chỉ cài đặt hệ thống định vị trên người Trần Thiên Ngữ lẽ nào ngay cả suy nghĩ cũng nhất tịnh bị đọc được sao!

"Trương lão bản, ngươi.... Ngươi ra ngoài mua đồ ăn?"

Trương Tĩnh Hân gật đầu: "Đã nói là đói bụng. Có thể để cho ta vào không?"

" Đương nhiên có thể, mời vào." Ánh mắt Trần Thiên Ngữ gắt gao nhìn chằm chằm thức ăn trong tay Trương Tĩnh Hân, hình như có sủi cảo, còn có một chút điểm tâm!

Trương Tĩnh Hân lại không lập tức vào phòng, có chút lúng túng liếc mắt nhìn ngực Trần Thiên Ngữ, lập tức dời ánh mắt: "Trần lão sư có muốn thay quần áo không?"

Vừa nói như vậy Trần Thiên Ngữ mới chợt tỉnh, sau khi tắm xong nàng không chỉ không mặc đồ lót, mà ngay cả áo choàng tắm cũng khoác rất tùy ý, cổ áo đều chạy đến chỗ không nên chạy — may là nàng không có gì có thể lộ, nhưng thật sự là quá hào phóng rồi.

"Ách! Xin lỗi! Chờ một chút!" Trần Thiên Ngữ hốt hoảng đem cửa đóng lại, chạy đi cầm nội y mặc vào, thay áo T- shirt, ở trước gương chỉnh lý một phen mới đi mở cửa.

Trương Tĩnh Hân hào quang rút đi, chỉ còn vẻ mặt bất đắc dĩ: "Trần lão sư có muốn thuận tiện trang điểm một chút hay không?"

"Đừng nhiều lời, mau vào đi."

Trương Tĩnh Hân vào phòng, đem thức ăn đặt lên bàn, cởi áo khoác dày ra, đến phòng vệ sinh chỉnh sửa lại một chút mái tóc bị gió thổi loạn.

"Bên ngoài gió rất lớn?" Trần Thiên Ngữ vừa đem thức ăn bày ra vừa nói.

"Tạm được, dù sao cũng đã tháng mười một rồi." Trương Tĩnh Hân bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối hợp với cổ áo trái xoan, quần jean bó sát, tay áo khoác vén lên lộ ra ống tay áo sơ mi trắng, nàng ngồi trên ghế sô pha, nói: "Sủi cảo và cua gạch vàng, còn có một ít món kho, vịt nướng và bao tử bò, không biết có hợp khẩu vị Trần lão sư hay không."

Trần Thiên Ngữ liều mạng gật đầu, trong lòng mềm nhũn: "Ta chỉ muốn ăn những món này! Vốn còn muốn đến gọi ngươi cùng nhau ăn khuya! Còn có bia! Ngon lắm! Ngon muốn chết!"

Trương Tĩnh Hân nhìn nàng ăn đến thỏa mãn, yên tĩnh mỉm cười: "Vậy sao ngươi không đến gọi ta?"

"Sợ ngươi đang ngủ..xì! Sủi cảo vẫn còn nóng! Rất nóng!"

"Ăn từ từ." Trương Tĩnh Hân cầm khăn giấy giúp Trần Thiên Ngữ lau đi nước canh không cẩn thận chảy tới khóe miệng: "Tiết người già cũng đã qua rồi, thế nào vẫn giống như trẻ con." (tiết người già là ngày 9 tháng 9, còn gọi là trùng cửu)

Trần Thiên Ngữ theo bản năng liếm khóe môi, không nói chuyện, nhanh chóng mở một lon bia dập tắt ngọn lửa đang hừng hực trong lòng.

Trần Thiên Ngữ ăn rất vui vẻ, vừa ăn vừa nói chuyện, nàng nói đã ăn sủi cảo ở nhiều nơi, nói của thành phố Y là ngon nhất, cách đây không xa, có thể từ SZ đến thành phố Z ăn đỡ thèm.

Trương Tĩnh Hân lại không hề động đũa, nếu chú ý một chút sẽ phát hiện mặt nàng đỏ lên, mi mắt rũ xuống rất không có tinh thần.

"Trương lão bản, ngươi làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?"

"Ân? Không có gì."

"Làm sao lại không có việc gì, ngươi cũng hơn mười phút không mỉa mai ta." Trần Thiên Ngữ để đũa xuống dùng lưng bàn tay áp lên trán Trương Tĩnh Hân — rất nóng!

"Ngươi phát sốt?"

Ánh mắt Trương Tĩnh Hân có chút vô thần: "Không phải đâu?"

Vừa lúc dưới lầu gần khách sạn có tiệm thuốc, Trần Thiên Ngữ cũng không quan tâm cái gì siêu trọng không trọng khó chịu, lao xuống dưới lầu mua nhiệt kế cùng thuốc hạ sốt, vội vàng chạy về.

"Đến đây đo nhiệt độ cơ thể." Trần Thiên Ngữ nhanh nhẹn bắt đầu lắc nhiệt kế.

Trương Tĩnh Hân mặc quần áo này còn rất bó sát người, không tiện kẹp dưới nách.

"Vậy....." Trần Thiên Ngữ thế nào cảm giác mặt mình cũng có chút nóng rồi: "Há miệng, đo miệng đi."

"Ân." Trương Tĩnh Hân thuận theo tựa người vào sô pha, vô lực há miệng ra. Trần Thiên Ngữ đến gần nhưng cũng không dám nhìn kỹ mặt của nàng.

"Hình như, đo nhiệt độ ở miệng nhiệt kế phải đặt dưới lưỡi........."

"Hình như là....."

"Vậy, đầu lưỡi....." Trần Thiên Ngữ nhìn thấy Trương Tĩnh Hân ngoan ngoãn hé miệng lộ ra đầu lưỡi phấn nộn, thế nào cũng cảm thấy như mình đang làm chuyện vô cùng xấu xa gì đó.

Rốt cục đem nhiệt kế đặt dưới lưỡi của Trương Tĩnh Hân, Trần Thiên Ngữ lặng lẽ xoay mặt đi: "Ta đi giúp ngươi rót chút nước nóng....", sao không khí phòng trong lại như vậy, thật muốn mở cửa sổ thông gió a, nhưng có bệnh nhân ở đây lại không thể làm như vậy.

Đứng bên cạnh bình nước nóng trơ mắt nhìn nước chảy, nước nóng nóng hổi rót vào trong ly khói trắng lượn lờ bốc lên, Trần Thiên Ngữ không hiểu sao cảm thấy dày vò, không biết xung động từ đâu đến khiến nàng muốn buông ra nhưng rồi chỉ có thể chịu đựng giày vò.

"Trần lão sư...." Trương Tĩnh Hân yếu ớt gọi nàng, một tiếng này mềm nhẹ chậm rãi, kéo dài lại ngọt ngào, giống như cắn một cái vào bánh mật đường đỏ.

Trần Thiên Ngữ mang khuôn mặt đỏ như máu quay đầu trở lại: "Thế nào...."

Trương Tĩnh Hân nói: "390." Nàng cầm nhiệt kế hướng sáng mà nhìn: "Quả thật là phát sốt, ta về phòng nghỉ ngơi trước, sáng mai nhớ gọi ta."

Trương Tĩnh Hân đứng lên, Trần Thiên Ngữ bật người bắt lấy cánh tay nàng: "Ngươi cũng đã phát sốt còn nghĩ đến những chuyện này làm gì, hảo hảo ngủ đi, chờ hạ sốt rồi hãy tính, nói cho cùng ta cũng không gấp."

"Đừng làm loạn kế hoạch của ngươi, bằng không lương tâm ta sẽ bất an." Trương Tĩnh Hân lắc lắc thuốc hạ sốt trong tay miễn cưỡng cười nói: "Không có việc gì, một lát uống thuốc ngươi mua rồi ra một thân mồ hôi, ngày mai khẳng định sẽ khỏi."

"....."

Trần Thiên Ngữ tiễn Trương Tĩnh Hân trở về phòng, một khắc lúc mở cửa hàn khí đập vào mặt khiến Trần Thiên Ngữ run lên một cái.

Trương Tĩnh Hân căn bản là không ở trong phòng được bao lâu, trực tiếp đi mua thức ăn khuya? Máy điều hòa cũng không bật, cửa sổ cũng ở trong trạng thái mở, một bệnh nhân đang phát sốt chẳng lẽ để nàng ở chỗ này?

Trương Tĩnh Hân nghiêng người, âm thầm rút tay mình từ trong lòng Trần Thiên Ngữ ra: "Được rồi Trần lão sư, không còn sớm nữa ngươi cũng nên đi về nghỉ ngơi. Sáng mai nhớ kỹ gọi điện thoại đến phòng ta."

Trần Thiên Ngữ không nói chuyện, Trương Tĩnh Hân đang muốn đóng cửa, Trần Thiên Ngữ một tay chống đến ngăn nàng đóng cửa.

"Đêm nay ngủ cùng ta đi." Trần Thiên Ngữ kiên định nói.