Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

Quyển 1 - Chương 82: TRƯỞNG TRẤN LÀ MỘT KẺ HÁM LỢI




"Có chuyện gì thế?" Chủ nhân của tên lính đánh thuê này là một người mập mạp, nghe thấy động tĩnh nên từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy lính đánh thuê mình mời đến ngã trên đất, lập tức đại kinh thất sắc, còn tưởng có chuyện lớn xảy ra.

"Chủ nhân..." Tùy tùng của người mập mạp đúng lúc nhìn thấy toàn bộ quá trình, nhanh chóng nói cho gã biết sự tình khiến gã đen mặt.

Người mập mạp thông minh, vừa nghe liền biết vì sao lại như thế này. Đơn giản là vì nhìn mà thèm, nếu thật sự có bản lĩnh thì sao không gϊếŧ lên núi Kê Minh luôn đi. Gã muốn nổi giận nhưng lại ngại hành trình kế tiếp vẫn phải nhờ tên lính đánh thuê đó bảo vệ, đành sai tùy tùng đỡ tên lính đánh thuê kia trở về, nhìn mà mất hết cả mặt.

Sau khi thấy một chiêu của Rex, không còn ai dám khiêu khích y nữa, chỉ là những lời nghi ngờ vẫn ở đó như cũ, dù sao thì chỉ với một chiêu cũng không nhìn ra được thực lực chân chính của đối phương.

Hank còn chưa biết chuyện xảy ra ở lữ quán. Ngày hôm qua vẫn chưa thuyết phục được trưởng trấn, thời gian của bọn họ đã không còn nhiều, bởi vậy hôm nay ông lại đến nhà trưởng trấn.

"Là Hank à, mau ngồi xuống đây." Thái độ của trưởng trấn khác thường, cười tủm tỉm đón ông vào.

Hank tuy cảm thấy kỳ quái nhưng lại không nghĩ nhiều, đi thẳng vào vấn đề: "Trưởng trấn, về chuyện hôm trước chúng ta nói, ngài suy xét đến đâu rồi?"

"Chuyện ngươi nói ta đã suy xét qua, nhưng mà cái này nói sau, không ngờ cái chết của Hadal lại có tác dụng lớn với trấn nhỏ Bavi như vậy. Ngươi biết từ sáng đến giờ mấy thương đội đó đã cấp bao nhiêu tiền cho trấn nhỏ Bavi không? Ngươi nhất định không thể tưởng tượng được, so với ngày cao nhất trong năm nay còn nhiều hơn gấp hai lần. Nếu cứ phát triển theo xu thế này thì trấn nhỏ Bavi sẽ phát triển tốt hơn trước kia rất nhiều." Trưởng trấn cười đến không khép được miệng.

Hank nhăn mày, muốn nói gì đó.

Trưởng trấn bỗng giơ tay ngăn ông lại, "Ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng ta hy vọng ngươi ngẫm kỹ lại. Trấn nhỏ Bavi cần phải phát triển, cái chết của Hadal dọa sợ nhiều người như vậy, bây giờ thương đội nào cũng dừng chân ở trấn, mang đến rất nhiều tiền bạc cho trấn nhỏ, hiển nhiên là cái lợi nhiều hơn cái hại."

banhmidaudo.wordpress.com

"Trưởng trấn, ta biết trấn nhỏ Bavi cần phải phát triển, nhưng cũng không thể không màng đến an nguy của người khác được. Ngài cũng nên ngẫm kỹ lại. Chỉ cần băng cướp Ác Lang bị diệt trừ, núi Kê Minh sẽ không còn nguy hiểm nữa, sau này sẽ có càng nhiều thương đội đến đây, đối với trấn nhỏ không phải là không có lợi. Hơn nữa ta đã thuyết phục được Alan huynh đệ rồi."

"Vậy cự tuyệt đi. Đừng cho là ta không biết, chắc chắn ngươi đã hứa sẽ trả thù lao rất cao." Nói cho cùng, trưởng trấn chính là không muốn bỏ tiền. Dưới cái nhìn của lão, lưu lại băng cướp Ác Lang không chỉ có thể mang đến tiền bạc cho trấn nhỏ, mà còn không cần bỏ ra số thù lao kia, vẹn cả đôi đường. Lão không hiểu vì sao Hank nhất định phải diệt trừ băng cướp Ác Lang.

Hank đã sớm biết trưởng trấn là một kẻ hám lợi, nhưng vẫn xem nhẹ lão, không ngờ ánh mắt lão lại thiển cận như vậy. Cho dù đồng vàng có nhiều hơn thì cũng cần có mạng để hưởng mới được. Băng cướp Ác Lang không phải băng cướp bình thường, nếu nam nhân xảo trá Johnson kia thật sự muốn hủy diệt trấn nhỏ, bằng thủ đoạn của hắn không phải là không có cách.

Hank muốn khuyên bảo trưởng trấn để lão biết băng cướp Ác Lang nguy hiểm như thế nào.

Trưởng trấn không muốn nói với ông về băng cướp Ác Lang nữa, sau nhiều lần khuyên nhủ cuối cùng mất kiên nhẫn, thô lỗ nói: "Thay vì bàn chuyện băng cướp Ác Lang, ta nghĩ ngươi nên đi điều tra Alan thì hơn."

"Alan làm sao vậy?"



Trưởng trấn hừ lạnh một tiếng, "Hiện tại bên ngoài đều nói người gϊếŧ Hadal không phải Alan mà là người khác, chẳng qua Alan vừa vặn đi qua nhặt công mà thôi. Ta cảm thấy mấy cái này là thật. Căn bản không ai có thể chứng minh Hadal là do y gϊếŧ, nói không chừng mục đích của bọn họ chính là lừa tiền chúng ta."

"Không có khả năng!" Hank không tin.

"Sao lại không có khả năng? Tự nhiên có người đến nói Hadal là do bọn họ gϊếŧ, chúng ta phải lập tức tin à? Trừ phi y có thể lấy ra chứng cứ, nếu không ngươi đừng nhắc đến chuyện này nữa. Dù sao hiện tại sự tồn tại của băng cướp Ác Lang đối với chúng ta cũng lợi nhiều hơn hại. Còn nữa, đám Brown cũng đồng ý với quyết định của ta rồi." Trưởng trấn không muốn nhiều lời với ông.

Hank ra khỏi nhà trưởng trấn lại đi đến chỗ đám người Brown, lúc rời đi mặt đen như đáy nồi. Ông trăm triệu lần cũng không nghĩ tới người vốn đứng cùng chiến tuyến với mình lại bị trưởng trấn thuyết phục.

Lợi nhiều hơn hại cái c*t gì! Nếu băng cướp Ác Lang hoành hành ngang ngược hơn cả trước kia thì trấn nhỏ Bavi sẽ là nơi xui xẻo đầu tiên, thương đội cũng có khả năng vì kiêng kị mà từ bỏ con đường này. Chờ đến lúc đó trấn nhỏ Bavi mới thật sự xong đời. Trưởng trấn ánh mắt thiển cận chỉ nhìn được lợi ích trước mắt thì thôi đi, không ngờ đám người Brown cũng như vậy.

Hank hết cách, đành phải đi tìm Rex và Cách Ngôn. Lúc đến lữ quán, ông mới biết người bàn tán về chuyện này rất nhiều. Vậy mà trong lúc ông không biết lời đồn ngày càng lan rộng, hiện tại hầu như ai cũng cho rằng Hadal không phải do Alan gϊếŧ, khiến ông không khỏi kinh hãi.

Nghe thấy có người gõ cửa, Cách Ngôn mở ra liền thấy Hank đứng bên ngoài. Trên mặt cậu không lộ ra chút bất ngờ nào, sau khi nghe được lời đồn đối phương không tới tìm họ mới là lạ.

"Xin lỗi, ta không ngờ tình hình lại phát triển nghiêm trọng như vậy, là lỗi của ta." Hank vừa vào cửa đã xin lỗi bọn họ.

Cách Ngôn kinh ngạc nhìn ông, "Ngươi tin tưởng chúng ta?"

Hank không chút do dự gật đầu, "Ta tin tưởng các ngươi."

"Vì sao? Thực ra bọn họ nói cũng đúng, xác thật không có chứng cứ gì chứng minh Hadal là do Alan gϊếŧ. Lúc trước khi ngươi đi kiểm tra người cũng đã chết, cũng không có nhân chứng."

"Ngươi nói không sai. Nhưng ta lại càng tin tưởng vào trực giác của mình." Hank kiên định nói, "Hơn nữa ta cũng không phải hoàn toàn không có căn cứ. Các ngươi đã đáp ứng hỗ trợ chúng ta tiêu diệt băng cướp Ác Lang, nếu không có bản lĩnh, chẳng phải đáp ứng thỉnh cầu của ta lại càng dễ lòi đuôi hơn sao. Các ngươi không phải đồng bọn với mấy tên cướp, cũng không phải vì lừa tiền mà đến, ta không thấy các ngươi cần nói dối để làm gì."

"Nhưng những người khác không tin, đặc biệt là vị trưởng trấn kia của các ngươi, đúng không?" Cách Ngôn cười ha ha.

Hank kinh ngạc, "Sao các ngươi lại biết?"

"Chuyện này không khó đoán. Nếu sớm đồng ý thì chuyện này sẽ không kéo dài tới giờ. Có một cường giả nguyện ý hỗ trợ giải quyết băng cướp Ác Lang, người bình thường còn cao hứng không kịp, chắc chắn không do dự mà đáp ứng. Nhưng trưởng trấn của các ngươi lại kéo dài mãi, vậy thì không có gì để băn khoăn nữa, chỉ có thể là do lão không cho rằng băng cướp Ác Lang có uy hiếp đến trấn nhỏ, hoặc là trên phương diện này có lợi ích lớn hơn."

Nghe vậy Hank không khỏi lộ ra nụ cười khổ, "Không ngờ Cách Ngôn huynh đệ lại thấu triệt như thế. Ta đây cũng không dối gạt hai vị, đúng là như vậy. Trưởng trấn của chúng ta cảm thấy lưu lại băng cướp Ác Lang lợi nhiều hơn hại, ngay cả vài đồng đội của ta như Brown cũng bị thuyết phục. Bây giờ chỉ còn một mình ta kiên trì."

"Vậy ngươi có tính toán gì không?" Cách Ngôn hỏi.



"Ta có một suy đoán, đây là cơ hội duy nhất, nếu còn tiếp tục như thế này, đến khi Johnson tìm được người bổ sung chỗ Hadal thì tất cả đã chậm." Hank không dám nói hiểu biết Johnson mười phần, nhưng ông biết Johnson như Nhai Tí vậy, là một người có thù tất báo. Băng cướp Ác Lang ăn một vố đau, hắn hiện tại chắc chắn đang tránh trong chỗ tối bố trí âm mưu, thậm chí lời đồn nhằm vào Alan huynh đệ cũng có thể có liên quan đến hắn.

"Ta cảm thấy đối với những người gàn bướng hồ đồ, biện pháp tốt nhất chính là cho bọn họ tự mình thể nghiệm hai chữ "hối hận" viết như thế nào."

Hank quay đầu liền đối diện với đôi mắt trong suốt đầy ý cười của cậu, lại nhìn qua Rex không nói lời nào, vị này hiển nhiên là đứng cùng chiến tuyến với cậu, không khỏi tự hỏi tính khả thi của việc này.

"Thời gian không chờ đợi ai cả." Cách Ngôn thấm thía nói.

Không biết có phải đã nghĩ thông suốt hay không, Hank rời đi nhưng không còn ý định đến làm công tác tư tưởng cho trưởng trấn nữa, hôm sau cũng không đi, người khác cho rằng ông đã từ bỏ.

Lúc này thương đội ở trấn nhỏ Bavi mấy ngày cuối cùng không chờ nổi nữa, có vài thương đội quyết định đồng thời xuất phát, dù sao lại thêm một ngày tổn thất bọn họ phải chịu lại càng lớn. Hơn nữa có nhiều người hơn có lẽ băng cướp Ác Lang cũng sẽ cố kỵ, không động thủ với bọn họ. Cứ như vậy mấy thương đội lại lên đường, mang theo tâm tình thấp thỏm bất an đi qua hai ngọn núi đến núi Kê Minh. Khi bọn họ bình bình an an, không mất một sợi tóc nào đi qua núi Kê Minh, chủ thương đội cũng không dám tin, bọn họ vậy mà không bị gì cả.

Sự việc này là nguồn động viên rất lớn cho mấy thương đội vẫn còn ở trấn nhỏ Bavi, mấy thương đội có nhỏ có to kết thành đội lên đường, đúng là không gặp phải băng cướp Ác Lang. Qua ba bốn ngày, những thương đội dừng chân ở trấn nhỏ Bavi đều đã bình an vượt qua núi Kê Minh, tin tức lan truyền rất nhanh. Bởi vậy mấy ngày tiếp theo thương đội đi qua trấn nhỏ Bavi đều không chọn tu chỉnh một đêm ở trấn nữa, cho dù có mệt mỏi cũng muốn đi qua nơi đầy cướp như núi Kê Minh này. Ai biết băng cướp Ác Lang khi nào sẽ xuất hiện trở lại chứ. Việc này khiến cho thu nhập của trấn nhỏ Bavi giảm xuống rất nhiều, thậm chí còn kém hơn ngày thường.

wattpad.com/user/daudo0902

Chuyện này khiến trưởng trấn sốt ruột. Không phải băng cướp Ác Lang muốn trả thù họ sao, sao đến giờ vẫn không thấy động tĩnh gì? Nếu núi Kê Minh không còn nguy hiểm, sau này mấy thương đội sẽ không nghỉ chân ở trấn nhỏ Bavi nữa. Không có khoản thu nhập lớn từ họ, trấn nhỏ Bavi phải làm sao bây giờ? Lão phải làm sao bây giờ?

Người sốt ruột không chỉ có trưởng trấn, mà còn có Tam thủ lĩnh của băng cướp Ác Lang. Mắt thấy từng con dê béo trốn thoát trước mặt mình, Tam thủ lĩnh gấp đến mức khóe miệng phồng rộp hết cả.

"Đại ca, chúng ta rốt cuộc còn phải chờ đến khi nào? Nếu còn không động thủ, mấy con dê béo sẽ đi hết đó, nhiều ngày như vậy chúng ta tổn thất không chỉ một chút đâu."

Johnson lại không chút nóng nảy, là một thợ săn, quan trọng nhất chính là phải kiên nhẫn, hắn gì cũng thiếu, chỉ có kiên nhẫn là không, "Còn chưa tới lúc."

"Vậy khi nào mới tới?" Tam thủ lĩnh không có nhiều kiên nhẫn như vậy, hắn ta vốn là người nóng nảy.

"Sớm thôi, đến lúc đó không chỉ có thể báo thù cho nhị ca ngươi, mà còn có thể diệt luôn trấn nhỏ Bavi ngươi vẫn luôn nhìn không thuận mắt." Johnson nheo mắt lại, đôi mắt lộ ra vài phần âm ngoan và ham muốn gϊếŧ chóc.

"Thật sao?" Tam thủ lĩnh vui đến mức nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi. Hắn ta nhớ thương trấn nhỏ Bavi không phải mới ngày một ngày hai.

"Ta đã bao giờ lừa ngươi chưa." Johnson nói.

"Tất nhiên chưa." Tam thủ lĩnh lớn tiếng nói, đồng thời trong đầu hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Irene. Từ khi nhìn thấy cô nàng xinh đẹp này hắn ta vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, đáng tiếc nàng vẫn luôn ở trong trấn nhỏ Bavi không ra. Nghĩ đến việc sắp bắt được người vào tay, hắn ta không khỏi ngứa ngáy tâm can.