Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

Quyển 1 - Chương 79: TRẤN NHỎ BAVI




Trấn nhỏ tên Bavi, nhìn từ xa không lớn, cũng không đồ sộ như thành thị, nhưng tường vây xung quanh lại được xây dựng thập phần vững chắc, ở cổng trấn có hai người đứng canh, ai muốn vào cũng phải nộp phí vào trấn, người có bộ dạng khả nghi còn bị giữ lại kiểm tra.

Phí vào trấn tính theo đầu người, mỗi người là hai đồng vàng, đối với Rex và Cách Ngôn không tính là đắt, nhưng ở địa phương lạc hậu như thế này thì được coi là rất đắt rồi.

Hai người xuất hiện cũng không có gì bất ngờ, bởi cũng có rất nhiều thương đội chuẩn bị vào trấn. Mặt trời rất nhanh sẽ xuống núi, nếu không vào trấn thì ban đêm rất dễ bị tấn công bởi cướp hoặc ma thú. Bởi vậy có rất nhiều thương đội cho dù có tốn nhiều đồng vàng hơn cũng tình nguyện qua đêm ở trấn nhỏ Bavi, không ai muốn ăn ngủ ở nơi đồng không mông quạnh kia, ngoài ra họ còn có thể bổ sung chút tài nguyên đã tiêu hao.

banhmidaudo.wordpress.com

Đến phiên Rex và Cách Ngôn, binh lính thủ trấn nhìn bọn họ thêm hai lần, bởi ở đây rất ít khi thấy người đi đơn lẻ, hầu hết đều sẽ kết thành đội nhóm.

"Từ đâu đến?" Binh lính hỏi.

Cách Ngôn nói đúng sự thật, "Từ đế đô Saint Laner tới."

Lúc này không chỉ binh lính thủ trấn thấy khó hiểu, mà những thương đội xếp hàng chờ vào trấn phía sau bọn họ cũng cảm thấy tò mò, dù sao thì họ cũng chưa bao giờ gặp người nào tới từ đế đô lại đi con đường này. Thương đội đi đường này phần lớn là vì trốn thuế, lúc quay về hàng hóa đã hết, tất nhiên không cần nộp thuế, bởi vậy lúc về cũng không có ai đi đường này, trừ phi không muốn sống nữa.

"Vì sao lại tới đây? Các ngươi muốn đến đây thì phải vượt qua núi Kê Minh, chẳng lẽ không có chuyện gì xảy ra sao?" Binh lính lập tức cảnh giác. Cũng không thể trách bọn họ, nếu hai người này là do mấy tên cướp trên núi phái tới dò la tình hình thì tuyệt đối không thể cho vào trấn, loại chuyện này không phải chưa từng xảy ra trong quá khứ, đặc biệt là băng cướp Ác Lang - hàng xóm từ lâu, cũng là đối tượng phòng bị trọng điểm của bọn họ.

Cách Ngôn làm như không thấy phản ứng của binh lính, cười tủm tỉm: "Ngươi đang nói đến băng cướp Ác Lang ở núi Kê Minh à? Đương nhiên có chuyện chứ. Có một thương đội gặp phải Nhị thủ lĩnh của băng cướp Ác Lang xuống núi đánh cướp, chúng ta đúng lúc đi ngang qua nên cứu bọn họ, tên Nhị thủ lĩnh kia cũng chết rồi. Nếu các ngươi không tin thì có thể phái người đi xem, bây giờ còn chưa tối, thi thể bọn chúng chắc chưa bị ma thú ăn đâu."

Lời này lập tức dẫn đến phản ứng dữ dội của mọi người.

"Tên Nhị thủ lĩnh Hadal tàn nhẫn độc ác của băng cướp Ác Lang đã chết? Thật không thể tin nổi."

"Đúng vậy, nghe nói Hadal là một Đại Kiếm Sĩ bát giai, sao bọn họ có thể gϊếŧ gã được? Không phải đang gạt người chứ?"

"Có khả năng, ai chẳng biết băng cướp Ác Lang là mấy kẻ hung ác giảo hoạt nhất vùng này, nói không chừng bọn chúng đang muốn lừa chúng ta rồi một lưới bắt hết."

"Này này này, có phải các ngươi đang tự thấy mình quá tốt đẹp rồi không? Vậy theo lời các ngươi nói, ngày mai các ngươi đừng rời đi. Còn ta ngược lại lại cảm thấy cái này có lẽ là thật."

"Nguyên nhân là gì?"

"Ha hả, trực giác."

Người này bị mọi người trắng mắt liếc một cái, ai giữ ý nấy. Hai gã binh lính thủ trấn cũng không dám lơ là, lập tức phái người đi báo lên trên, rất nhanh đã thấy một người trung niên râu che nửa mặt đeo trường kiếm trên lưng đi ra. Cách Ngôn nghe thấy binh lính kia gọi ông là đội trưởng, người này vừa đi đến trước mặt liền dùng ánh mắt sắc bén xem xét bọn họ, một lát sau ông mới mở miệng.



"Các ngươi nói Nhị thủ lĩnh Hadal của băng cướp Ác Lang đã bị các ngươi gϊếŧ? Có chứng cứ gì không?"

"Nói thật thì không phải là chúng ta, mà là y." Cách Ngôn chỉ chỉ Rex, "Chủ nhân thương đội kia tên là Tony, không biết các ngươi có ấn tượng gì không, thương đội của hắn mới rời khỏi đây vào sáng nay. Còn chứng cứ, như ta vừa nói, các ngươi không tin cũng được, đó là chuyện của các ngươi."

Người trung niên ngay từ đầu đã có vài phần chú ý với Rex, càng nhìn lại càng cảm thấy nam nhân này sâu không lường được. Nếu là y, ông đột nhiên thấy có lẽ có khả năng, nhưng sau lưng ông chính là an nguy của cả trấn nhỏ này, bởi vậy chỉ tin bằng sự thật, chứ không thể tin bằng cảm giác. Để nghiệm chứng lời cậu nói, ông tự mình mang vài binh lính đi kiểm tra.

Cách Ngôn và Rex tạm thời không được phép vào trấn, chỉ có thể đứng bên ngoài chờ người trung niên kia trở về. Cũng may khoảng cách không xa, tốc độ nhanh hơn cũng phải mất một giờ, đến khi người trung niên trở về, trên tay bất ngờ nhiều thêm một thứ.

Thời điểm bọn họ đến gần, một trận kinh hô thật lớn vang lên.

"Là đầu Hadal!"

"Chúa ơi, gã thật sự đã chết."

"Người kia nói không sai, bọn họ thật sự đã gϊếŧ Hadal. Tốt quá rồi, băng cướp Ác Lang thiếu đi một tên Nhị thủ lĩnh cường đại, thương đội chúng ta đi qua đó lại có thêm bảo đảm."

Vui mừng nhất tất nhiên là mấy thương đội. Thiếu uy hiếp cực lớn là băng cướp Ác Lang thì con đường giao thương này về sau sẽ càng an toàn. Chỉ là thế này cũng quá ngây thơ rồi.

"Các ngươi vui mừng quá sớm. Nếu Đại thủ lĩnh và Tam thủ lĩnh của băng cướp Ác Lang biết Hadal đã chết, các ngươi cho rằng bọn chúng vẫn sẽ tránh ở núi Kê Minh không ra sao? Theo ta thấy bọn chúng nhất định sẽ trả thù, mấy ngày gần đây chỉ sợ không thể đi qua núi Kê Minh đâu."

Trong nhất thời chủ nhân mấy thương đội lại lo lắng. Vài thương đội có hàng hóa thời gian bảo quản tương đối dài, ngược lại cũng không ngại ở lại trấn nhỏ Bavi một thời gian, cùng lắm thì tiêu nhiều đồng vàng hơn thôi, so với mạng nhỏ thì chỗ đồng vàng đó cũng không tính là gì. Nhưng có một số thương đội lại không được, hàng hóa của họ thời gian bảo quản tương đối ngắn. Ngoài ra còn có những thương đội đã định sẵn thời gian giao hàng với đối tác. Bởi vậy tất cả đều trở nên bối rối.

"Tên ta là Hank, là do ta nhìn sai, không ngờ các hạ tuổi con trẻ như vậy đã có thể gϊếŧ chết Hadal." So với nhóm người đang sốt ruột kia thì người trung niên lại cực kỳ kích động. Bao nhiêu năm nay sự tồn tại của băng cướp Ác Lang vẫn luôn là phiền toái lớn nhất của trấn nhỏ. Phải nghiêm khắc kiểm tra người vào trấn như vậy cũng là vì mấy tên cướp này cứ cách vài tháng lại đánh lén trấn nhỏ một lần. Ban đầu trấn nhỏ liên tiếp chịu thiệt, tổn thất thảm trọng, sau này tăng mạnh phòng bị mới có chút thay đổi.

Hadal là một tồn tại rất đau đầu với trấn nhỏ, bởi gã là người hiếu chiến nhất trong ba tên thủ lĩnh của băng cướp Ác Lang. Vũ khí của gã là một cái rìu lớn, người chết dưới cái rìu đó không ít, người thân của Hank cũng là nạn nhân bị rìu của Hadal chém chết, ông từng thề nhất định sẽ gϊếŧ Hadal. Bây giờ có người hoàn thành tâm nguyện này thay ông, ông cao hứng còn không kịp.

Hank dẫn Rex và Các Ngôn đến lữ quán tốt nhất trấn nhỏ. Ông vốn định dẫn họ đến nhà của thị trưởng, đó tất nhiên là nơi ở tốt nhất cả trấn, nhưng đã bị Cách Ngôn cự tuyệt.

Tới lữ quán, Hank lập tức an bài hai gian phòng tốt nhất cho bọn họ. Trong lúc đó tin Hadal đã chết cũng lan truyền trong trấn nhỏ. Trấn nhỏ vốn cũng không lớn, không bao lâu sau ai cũng biết chuyện này, không ít người còn cố ý chạy đến lữ quán xem xem người gϊếŧ Hadal có phải có ba đầu sáu tay hay không. Sau khi phát hiện Rex lớn lên rất anh tuấn, mấy thiếu nữ đều đỏ mặt, trốn ở bên ngoài nhìn lén.

Đại khái là có năm sáu thiếu nữ xô xô đẩy đẩy đứng một bên cửa lữ quán, thường thường phát ra tiếng cười yêu kiều. Trong đó có một thiếu nữ tướng mạo xuất sắc khiến Cách Ngôn chú ý.

Hank theo tầm mắt cậu nhìn qua, không khỏi ha ha cười rộ lên, "Ánh mắt của Cách Ngôn huynh đệ thật chính xác, nàng là cô nương xinh đẹp nhất trấn nhỏ chúng ta, tên là Irene. Nếu ngươi có hứng thú với nàng, ta có thể giới thiệu cho ngươi làm quen."

Để tránh bị nhận ra nên Cách Ngôn dùng tên thật của mình.



"A, không cần." Cách Ngôn xấu hổ, cậu chỉ tò mò nhìn một cái mà thôi, chứ không thực sự cảm thấy hứng thú với nàng, mà dù có hứng thú thì người đối phương nhìn cũng không phải là cậu.

"Cách Ngôn huynh đệ không cần ngại, tình yêu nam nữ vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Đừng nhìn trấn nhỏ Bavi có vẻ gian khổ, người ở đây, bao gồm cả các cô nương đều rất cởi mở, đặc biệt là Irene, nàng không chỉ xinh đẹp mà trù nghệ cũng tốt nhất ở đây, bao nhiêu người muốn được ăn đồ nàng làm nhưng không có cơ hội, bởi vì nàng nói đồ ăn nàng làm chỉ cho trượng phu tương lai ăn."

Hank tận lực đẩy mạnh tiêu thụ cô nương xinh đẹp này với Cách Ngôn, nếu có thể, ông càng muốn đẩy mạnh tiêu thụ với Rex, chỉ là từ khi đi vào đến giờ Rex không chỉ không nói một câu, mà mắt cũng không ngắm loạn khắp nơi. Bởi vậy ông không tìm được cớ để nói.

Nhận thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía mình, Irene cũng không lộ ra vẻ ngại ngùng, tựa hồ đã tập mãi thành quen. Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, thoải mái hào phóng tùy ý mọi người đánh giá, đi về phía bàn Cách Ngôn.

"Hank thúc thúc." Thanh âm của Irene vừa thanh vừa sảng, gọi ông một câu rồi nhanh chóng liếc Rex một cái, còn Cách Ngôn được Hank động viên lại bị bỏ qua.

"Irene à, thúc thúc giới thiệu hai người cho con." Hank lập tức đứng lên tiếp đón nàng rồi cùng nhau ngồi xuống.

wattpad.com/user/daudo0902

Irene cũng không khách khí, bởi vậy có thể thấy nàng đúng như lời Hank nói, là một cô nương cởi mở, hào phóng. Nhưng mà cũng vì cởi mở quá mức, Cách Ngôn thay nàng mặc niệm trong lòng, thích Rex không bằng đi thích một khúc gỗ còn hơn, chắc chắn sẽ thất tình.

"Vị này là Cách Ngôn huynh đệ."

"Chào ngươi, ta là Irene." Irene chủ động vươn tay về phía Cách Ngôn.

Cách Ngôn nhìn chằm chằm tay nàng, nhẹ nhàng nắm một chút rồi nhanh chóng rút tay về.

Động tác này trong mắt người khác sẽ cho là cậu đang thẹn thùng, lập tức phát ra tiếng cười ái muội. Đặc biệt là Hank, có lẽ ông cảm thấy đôi này rất hợp, tuy Hadal không phải do cậu gϊếŧ, nhưng có thể trở thành bằng hữu của cường giả, thực lực hẳn là không kém, vì thế quyết tâm tác hợp bọn họ lại càng kiên định.

"Y là Alan, chính là người đã gϊếŧ Hadal." Hank giới thiệu Rex, ngữ khí và thái độ cũng trầm ổn hơn.

"Oa, tên của ngươi cũng có chữ "ngải"* này, chúng ta thật sự rất có duyên, từ nhỏ ta đã sùng bái những anh hùng như ngươi rồi." Irene cũng hữu nghị vươn tay về phía Rex, cười cực kỳ xán lạn.

*Irene (convert: Ngải Lâm, raw: 艾琳); Alan (raw: 艾伦)

Thấy một màn như vậy, Cách Ngôn chợt nhận ra cô nương này cũng rất có tâm nhãn, cái bắt tay với cậu lúc nãy chỉ sợ là để chuẩn bị cho lúc này. Bởi vì đã có tiền lệ nên hiện tại cũng không có vẻ đột ngột, cũng rất có tâm cơ. Xưa nay vẫn luôn nói nữ truy nam như cách một tầng sa mỏng, nhưng gặp phải tảng đá là Rex thì sẽ trở thành hàng vạn bức tường, đập vỡ bức tường này lại phát hiện đằng sau vẫn còn bức tường khác.

Rex chỉ lạnh nhạt liếc Irene một cái.

Bốn phía đột nhiên trở nên yên tĩnh.