Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

Quyển 1 - Chương 73: KHÔNG THỂ CHỊU ĐƯỢC NỮA




"Anh thấy có thể là do Tam vương tử làm hay không? Hiện tại gã là người duy nhất có thù oán với chúng ta ở ngoài sáng, những người khác cũng có vẻ không thể gây ra sóng gió gì lớn." Cách Ngôn cảm thấy việc này xảy ra quá đột ngột.

Cậu có thể nghĩ đến, đương nhiên Rex cũng có thể nghĩ đến, "Chưa chắc là gã. Chuyện về cái chết của ba người Carlos sở dĩ không bị lan truyền bởi ngay từ đầu nó đã bị gia tộc Strache phong tỏa tin tức. Mặc dù gã có thể nghe được một chút thông tin, nhưng không có khả năng biết được sự tình chi tiết, như vậy sao gã có thể đi châm ngòi phu nhân Sharp được. Đương nhiên cũng có thể là do người khác muốn mượn tay gã để đối phó với chúng ta."

"Stanley? Hẳn là hắn rất hận chúng ta nhỉ? Bây giờ hắn là người của gia tộc Sharp, lại ở ngay trong gia tộc, là người có thể tiếp cận phu nhân Sharp dễ dàng nhất. Còn đoàn trưởng Locke nữa, gã cũng có khả năng." Cách Ngôn suy đoán.

"Mặc kệ là ai, khoảng thời gian này phải cẩn thận một chút." Rex dặn dò cậu, có một câu y không nói ra, đó là kỳ thực y có một dự cảm không tốt, tựa hồ sắp tới sẽ xảy ra chuyện lớn nào đó.

Ngày hôm sau, Rex có việc đi ra ngoài, Cách Ngôn ở trong sân hoàn thành mấy bài huấn luyện mà Rex đã sắp xếp, sau đó cậu bắt đầu học ma pháp thuật. Triệu hồi quả cầu nước chính là ma pháp thuật sơ cấp, đối với người mới học điểm khởi đầu sẽ tương đối khó, chỉ là sau khi học được nó thì khi học mấy ma pháp thuật khác sẽ dễ dàng hơn.

Bởi vì thể chất đặc thù của mình nên Cách Ngôn học ma pháp thuật nhanh hơn người bình thường nhiều. Đừng nhìn tiến độ học tập không được tốt lắm của cậu, nếu những người khác cũng dựa trên cơ sở đó thì phải khó khăn gấp mấy lần ấy.

Sáng nay, cậu chỉ mất một hai giờ đã triệu hồi được đạn nước - một ma pháp thuật trung cấp, đạn nước so với quả cầu nước thì khó cô đọng hơn. Cậu dùng đạn nước không ngừng công kích Ám Dạ.

Ban đầu Ám Dạ nhắm mắt cũng có thể tránh được, một lúc sau lại biến thành ướt như chuột lột. Bởi Cách Ngôn một lần có thể triệu hồi đồng thời sáu viên đạn nước, phân ra sáu góc khác nhau, Ám Dạ nhất thời không kịp phản ứng nên bị đạn nước đánh trúng. Nó không phục, chủ động quấn lấy Cách Ngôn bảo cậu tiếp tục triệu hồi đạn nước đánh nó, lần này chắc chắn nó sẽ hoàn mỹ tránh thoát.

Một giờ sau, Cách Ngôn ngã nằm lên cỏ, "Không chơi nữa, ta hết ma pháp lực rồi."

Ám Dạ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đứng bên người cậu, biểu tình cực kỳ đắc ý, đôi cánh ướt sũng lúc nãy đã sớm khô.

Cách Ngôn trắng mắt liếc nó một cái, đi so với một người mới học, làm một con Thánh Thú, nó không cảm thấy rất mất mặt à, lại còn coi đây là vinh quang. Cậu không quen cái đứa không biết xấu hổ như vậy. Chỉ là cậu không biết, trong lòng Rex, cậu và Ám Dạ cũng không khác gì nhau.

banhmidaudo.wordpress.com

Lúc này, đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, có tiếng nữ nhân thét chói tai, còn có cả thanh âm phẫn nộ của nam nhân.

Cách Ngôn lộ ra biểu tình thấy nhưng không thể trách, cũng không đứng dậy ra ngoài xem.

Sau khi Rex gọi ma pháp sư đến giúp Aviva trị liệu, phụ thân y - Sidney cũng ngừng một khoảng thời gian không đi đánh chửi Aviva nữa, ả có thể tu dưỡng, hiện giờ thương thế trên người ả cũng đã không sai biệt lắm. Nhưng không nghĩ đến cậu không đi ra, thì đám người đó lại nháo đi vào, cũng may bọn họ chỉ đứng nói chuyện ở cửa.

"Sidney, ngươi có giỏi thì gϊếŧ ta ngay bây giờ đi, nếu không chờ đến ngày nhi tử của ta thừa kế gia tộc Sharp, ta nhất định sẽ trả lại những thống khổ ta đã phải chịu gấp vạn lần lên người ngươi!"

Aviva té ngã ở cửa, thanh âm kêu gào không thấp hơn Sidney, ả đã chịu đủ rồi. Gia tộc Carol ngày càng lụn bại, người gác cổng lẫn người hầu đều đã chạy hết, hiện tại chỉ còn lại Lausa và quản gia Mason. Bọn họ vì để mình có thể ăn ngon uống tốt nên ba bữa mỗi ngày của ả chỉ còn đồ ăn và cơm thừa hoặc là cơm đã để qua đêm. Sống trong nhung lụa nhiều năm như vậy, ả đã bao giờ phải trải qua khổ sở thế này đâu, mà mấy ngày nay Sidney tâm tình không tốt lại bắt đầu chạy tới đánh ả, ả rốt cuộc không thể chịu được nữa.



"Tiện nhân, ngươi cho rằng ngươi có thể chờ đến ngày đó sao. Hôm nay lão tử sẽ gϊếŧ ngươi." Sidney bị lời của ả chọc giận, nhưng gã còn chưa kịp lao qua đã bị quản gia giữ chặt.

"Lão gia, không được, dù sao nàng cũng là mẫu thân của thiếu gia Stanley, nếu ngài gϊếŧ nàng, vạn nhất Stanley thực sự được gia tộc Sharp coi trọng thì làm sao bây giờ?" Mason một bên nói một bên đưa mắt ra hiệu với Lausa, để cô ta nhanh chóng đỡ phu nhân về tiểu viện.

Lausa không lộ ra chút bất ngờ nào, quản gia sở dĩ không rời khỏi gia tộc Carol như những người hầu khác không phải vì lão đã bán mình cho gia tộc Carol, mà là vì lão nhìn trúng tương lai của thiếu gia Stanley. Lão che chở cho phu nhân như vậy là muốn sau này khi thiếu gia Stanley nở mày nở mặt trở về cũng sẽ nâng đỡ lão một phen. Chẳng qua cô ta cũng không vạch trần quản gia, từ đầu tới cuối mục đích của cô ta chỉ có một, chính là lấy lại được tờ khế bán mình kia, nhưng tìm lâu như vậy rồi mà vẫn không tìm được, cô ta cũng dần trở nên nóng nảy.

"Các ngươi ở đây làm gì?" Thanh âm trầm thấp mang theo một tia cực kỳ không vui của Rex bỗng nhiên truyền đến từ sân bên ngoài.

Y đã trở lại? Cách Ngôn bò dậy từ trên cỏ liền nhìn thấy Rex đang đi vào, ánh mắt cậu vừa lúc chạm phải tầm mắt y nhìn lại đây. Cậu vội vàng đi qua, nhìn thấy trên tay y là một giỏ đồ ăn.

Rex đưa giỏ đồ ăn cho cậu.

Cách Ngôn nhận xong mới nhận ra mấy người Sidney cũng đã đi vào, chỉ là cậu không để ý tới.

Lực chú ý của Sidney lại di động theo giỏ đồ ăn, thậm chí còn không tự giác mà nuốt nước miếng, mùi thơm của thức ăn mờ mờ ảo ảo bay ra từ trong giỏ. Trong khoảng thời gian này, ngay cả Sidney cũng không được ăn một bữa cơm ngon, ba bữa mỗi ngày lúc nào cũng là mấy khối bánh mì với một chén cháo, còn thịt thì một miếng cũng không thấy qua, lúc này ngửi được mùi thịt, không lời nào có thể tả được cơn thèm của gã.

Cách Ngôn làm như không thấy bọn họ, sau khi nhận giỏ liền quay đầu đi vào trong. Sidney rất muốn gọi cậu lại, nhưng gã cho rằng chỗ đồ ăn đó là Cách Ngôn đưa đồng vàng cho Rex đi mua, đến bây giờ gã vẫn chưa biết nhi tử mình có tiền như thế nào, trong lòng gã vẫn cứ cho rằng, lão tử không có tiền, sao nhi tử có thể có được.

"Không có việc gì thì đừng tới đây." Rex nói với ba người như vậy rồi đi vào, cũng không thèm để ý đến bọn họ.

Sidney đẩy quản gia, trừng mắt hung tợn liếc Aviva một cái, ném xuống một câu, "Cũng may hôm nay vận khí của ngươi tốt, lão tử sẽ tìm ngươi tính sổ sau." rồi rời đi.

Mason đi lên trộm đưa một lọ dược trị thương cho Lausa, tuy không thể trị nội thương nhưng chung quy vẫn có chút tác dụng.

Lausa đỡ Aviva rũ đầu không biết đang suy nghĩ gì về phòng, cô ta thu lại lọ dược trị thương, lúc đang chuẩn bị đi ra ngoài thì Aviva đột nhiên gọi cô ta một tiếng, quay đầu lại thì thấy Aviva ngẩng đầu lên làm lộ ra khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn khiến cô ra run lên.

"Lausa, ta không nhịn nổi nữa, ngươi phải giúp ta."

"Phu nhân muốn ta giúp ngài như thế nào?" Lausa cúi đầu.

Trong viện của Rex, hai người đã cơm nước xong. Cách Ngôn hỏi một vài vấn đề về ma pháp, Rex trả lời, sau đó y lại ném mấy quyển sách ma pháp cho cậu, trong đó còn có năm sáu quyển trục.

"Đây là cái gì?" Cách Ngôn nhận lấy, tò mò cầm một quyển trục lên.

"Ma pháp truyền tống quyển trục. Chỉ cần xé rách nó thì có thể tiến hành truyền tống, khoảng cách không quá dài, nhưng có thể dùng để chạy trốn vào thời khắc mấu chốt. Thực lực của ngươi quá thấp, nếu sự tình đêm đó lại phát sinh mà ta không thể đúng lúc đuổi tới thì ngươi phải lập tức dùng nó." Rex giải thích.



"Đây là thứ tốt nha. Nhưng mà cái này rất đắt có phải không?" Cách Ngôn tức khắc yêu thích không buông tay, bây giờ sinh mệnh của cậu đã được bảo đảm rồi.

"Chỉ cần có nguyên liệu, tự mình làm ra cũng không đắt."

"Anh cũng có thể làm ra ma pháp quyển trục sao, tôi có thể học không?" Cách Ngôn chờ mong hỏi.

Rex đối mặt với đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, tàn nhẫn lắc đầu: "Không thể, ngươi không có thiên phú đó."

Cách Ngôn cũng không cảm thấy quá thất vọng, cậu sớm đã đoán được thượng đế không có khả năng cho cậu nhiều ngoại quải như vậy, có một cái đã làm cậu thấy rất thỏa mãn rồi. Hơn nữa Rex biết làm mà, sau này nếu muốn thì lấy từ chỗ y là được, nghĩ như vậy, cậu liền không thấy tiếc nuối chút nào nữa.

wattpad.com/user/daudo0902

.......

Stanley mang theo khuôn mặt bầm dập đi ra từ phòng huấn luyện, ánh mắt tối tăm bị che khuất trên khuôn mặt xanh tím. Đây không phải lần đầu tiên như vậy, để hắn có thể tăng thực lực trong một thời gian ngắn, gia tộc Sharp phái một Đại Kiếm Sĩ đến bồi hắn huấn luyện mỗi ngày, mặt ngoài là "Bồi Thái tử đi học", thực tế là tên Đại Kiếm Sĩ kia chưa bao giờ nương tay. Ban đầu Stanley cho rằng đối phương thực lòng muốn dạy hắn cho tốt nên mới xuống tay như thế, kết quả có một ngày hắn lại nhìn thấy một cảnh tượng khác.

Người được gia tộc Sharp đón về để bồi dưỡng thành người thừa kế không phải chỉ có mỗi hắn, mà vị Đại Kiếm Sĩ phụ trách dạy kiếm thuật cho hắn còn dạy một người khác. Ngày đó trong lúc vô ý hắn gặp tên Đại Kiếm Sĩ này dùng thái độ ôn hòa gấp mười lần khi dạy hắn để dạy cho người kia, từ ngày đó hắn đã biết không phải do đối phương rất nghiêm khắc, mà thái độ đó chỉ nhằm vào duy nhất một người là hắn, bởi vì hắn là một đứa con riêng không thể đưa ra ánh sáng.

Trở lại phòng, Stanley đóng cửa lại, lấy ra một cái kéo từ ngăn kéo tủ, đẩy cái tủ cạnh giường ra, để lộ vách tường loang lổ ở phía sau. Hắn dùng sức rạch lên, trong đầu nghĩ đến khuôn mặt của tên Đại Kiếm Sĩ kia, mỗi một vết rạch lại càng dùng sức hơn, thẳng đến khi phát tiết đủ, hắn mới đẩy tủ về chỗ cũ.

Lúc này có người gõ cửa phòng hắn.

Stanley vội vàng cất kéo về chỗ cũ, mở cửa ra lại không thấy bóng người, cúi đầu mới phát hiện dưới chân hắn có một viên giấy, hắn mở viên giấy ra, bên trên là một hàng chữ, xem xong, đôi mắt hắn thoáng chốc hiện lên một tia sáng kỳ dị.

Buổi tối sau khi cùng những người khác ăn cơm chiều xong, Stanley sai thị nữ chăm sóc hắn nhắn với gia chủ một câu, nói hắn vô cùng cảm tạ đồ mà chủ mẫu đưa tới, hắn muốn tự mình nói lời cảm tạ với chủ mẫu, tất nhiên việc này bị từ chối, Stanley lại không bất ngờ chút nào. Ngày tiếp theo, hắn nên ăn thì ăn, nên huấn luyện thì huấn luyện.

Vào buổi chiều hai ngày sau, Stanley đến phòng huấn luyện như bình thường, chợt phát hiện không khí gia tộc Sharp trở nên thập phần áp lực, đám người hầu thị nữ như bị biến thành người câm, trên mặt còn mang theo một tia kinh hoàng, giống như đã xảy ra chuyện lớn nào đó.

Chờ đến khi thị nữ vẫn thường hầu hạ hắn đi đến, Stanley mới từ miệng nàng biết được chuyện khiến gia chủ nổi trận lôi đình.

Bầu trời gia tộc Sharp sắp thay đổi rồi.

Đuổi thị nữ đi, Stanley chôn mình ở trong chăn, từ nửa bên mặt lộ ra có thể nhìn thấy khóe miệng hắn mở ngày càng lớn, cuối cùng cả khuôn mặt hắn vùi vào chăn, bả vai lại không ngừng run rẩy.