Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

Quyển 1 - Chương 68: MẶT MŨI OPHELIA




"Trận đấu hôm nay có vài chỗ tôi không rõ, anh nói cho tôi nghe một chút đi. Về kiếm pháp của người kia, lúc đầu còn không thấy gì đặc biệt, vì sao sau đó nó lại sinh ra một vài chiêu thức khác?" Cách Ngôn nói sang chuyện khác.

"Đó là kiếm quyết, bình thường chỉ có những đại gia tộc mới có kiếm quyết. Kiếm quyết cũng chia cao thấp, bình dân trừ khi có vận khí vô cùng tốt, nếu không thì giống nhau đều không có kiếm quyết, cho dù có cũng chỉ là kiếm quyết bình thường, lực sát thương quá thấp ngược lại cũng không cần."

"Vậy kiếm quyết của anh là gì?"

"Muốn biết?" Rex đột nhiên nheo mắt lại.

Cách Ngôn gật gật đầu, đương nhiên muốn biết. Tuy cậu cảm thấy Rex hẳn là không có kiếm quyết, bởi vì từ trước đến nay cậu không thấy y dùng chiêu thức đặc biệt gì, không phải chém thì chính là bổ, không biết còn tưởng y là đồ tể ấy.

"Ngươi cảm thấy chiêu thức của ta không phải chém thì cũng là bổ đúng không?"

Cách Ngôn theo bản năng gật đầu, quả thực là tiếng lòng của cậu mà. Gật xong mới nhận ra có gì đó không đúng, ngẩng đầu lên liền thấy Rex mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm mình, lập tức chột dạ: "A, chẳng lẽ không phải sao?"

"Mỗi kiếm sĩ đều có kiếm đạo của bản thân. Kiếm đạo của ta chính là gϊếŧ chóc, lấy máu nuôi kiếm. Ngoại trừ con đường gϊếŧ chóc của ta, cũng có vài kiếm quyết rất lợi hại. Nhưng chiêu thức mạnh nhất lại chính là không có chiêu thức. Nếu ngươi có thể sinh ra sức mạnh hủy thiên diệt địa trong mỗi nhát chém, ngươi còn muốn dùng kiếm quyết sao? Đương nhiên, loại phương pháp này cũng không thích hợp với ngươi."

Lúc Cách Ngôn nghe được một nửa, trong lòng nổ ra một cỗ kích động mênh mông, chờ đến khi nghe hết, cậu nháy mắt như bị liệt dương, làm cậu mất công kích động nửa ngày.

"Vậy cái gì mới thích hợp với tôi?"

"Ngươi vốn bắt đầu chậm, muốn mạnh lên trong một khoảng thời gian, vẫn nên học kiếm quyết đi."

Nghe thế Cách Ngôn liền chết tâm: "Không phải anh nói chỉ có đại gia tộc mới có kiếm quyết cao đẳng à? Chẳng lẽ anh muốn tôi học mấy cái kiếm quyết có lực sát thương nhỏ kia hả? Cái đấy còn không bằng không học."

"Ta cũng không có kiếm quyết cao đẳng. Nhưng có thể tìm, cũng có thể mua."

Hóa ra kiếm quyết cao đẳng cũng là hàng hóa thông thường.

banhmidaudo.wordpress.com

Có lẽ nhìn ra cậu mất hứng, Rex cũng không giải thích sâu nữa mà lấy mấy quyển sách ma pháp đưa cho cậu. Chỗ sách này đều là sách vở có liên quan đến ma pháp hệ thủy và hệ mộc mà y thu thập được trước kia, có thể giúp cậu lý giải hơn về hai loại ma pháp này.

Cách Ngôn đêm đó liền ôm hai quyển sách để nghiên cứu, trí nhớ của cậu vốn đã không tồi, tuy không thể đọc nhanh như gió, nhưng ít nhất có thể đọc một lúc bốn năm dòng, chỗ nào không hiểu thì hỏi Rex, y cũng không ngại phiền mà giải đáp hết.

Thứ tên là ma pháp này càng học lại càng cảm nhận được mị lực của nó. Lúc trước minh tưởng vẫn luôn chiếm đa số, hiện tại được tiếp xúc chân chính, Cách Ngôn cũng có chút mất ăn mất ngủ.

Ngày hôm sau chậm rãi đến, còn may yến hội sinh nhật của Ophelia không diễn ra quá sớm, nghe nói buổi chiều mới bắt đầu và sẽ kéo dài tới tối muộn.

Quả nhiên tới buổi chiều, người ra vào Jones's House ngày càng nhiều.

Cách Ngôn nhét Ám Dạ và quần áo, trứng thì không thể mang theo nên đành tìm một góc bí ẩn để nhét vào. Tuy Jones's House cũng an toàn, rất ít khi xảy ra chuyện nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*.



*không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: Không sợ thất thoát những cái lớn chỉ sợ không may

Ophelia bao một phòng lớn chứa được hai trăm người, nhưng thật ra cô ta chỉ mời một trăm người, làm vậy chỉ để không gian trông có vẻ rộng rãi, càng phô trương tất nhiên càng có mặt mũi. Đối tượng được mời cơ bản đều là bạn học của cô ta, những người này có người tới sớm có người tới muộn, hơn nữa ai cũng mang theo lễ vật.

Làm Cách Ngôn kinh ngạc chính là còn có người của đại quý tộc, tỉ như gia tộc Strache chẳng hạn, tuy chỉ là bàng chi nhưng lấy thận con gái của một thương nhân mà đi được đến bước này cũng đã rất lợi hại.

"Muội muội này của tôi đúng là bỏ vốn gốc. Anh nhìn bàn điểm tâm này đi, vậy mà tất cả đều là mấy món đắt nhất của Jones's House, một bàn này ít nhất cũng phải một trăm đồng vàng ấy nhỉ." Cách Ngôn nhìn chằm chằm một bàn điểm tâm cậu đều đã nếm thử, đột nhiên cảm thấy răng có hơi mềm.

Vừa vặn bị một thanh niên đi ngang qua phía sau nghe được, lập tức cười nhạo: "Quỷ nghèo từ đâu ra thế này, ngươi là bạn học của Ophelia? Thấy thế nào cũng không giống, nghèo kiết xác như vậy, không phải là trộm trà trộn vào chứ? Thiệp mời của ngươi đâu?"

Cách Ngôn lãnh đạm liếc mắt nhìn gã: "Không sợ nói cho ngươi biết, lúc gia vào đúng là không cần thiệp mời."

Đây là lời nói thật, bởi người gác cửa là hai người hầu của gia tộc Louisa, bọn họ không có khả năng không biết cậu là ai. Cho dù ở gia tộc Louisa cậu không được coi trọng, nhưng trong những trường hợp quan trọng như thế này bọn họ cũng không dám làm chuyện gì quá đáng, nên lúc đến cậu chưa kịp lấy thiệp mời ra bọn họ đã đưa cậu vào.

"Ta biết mà. Thật to gan. Hoặc là ngươi tự mình cút, hoặc để ta lớn tiếng gọi người tới. Tự mình chọn đi." Thanh niên đắc ý dào dạt nói, ánh mắt không coi ai ra gì.

Cách Ngôn đã sớm để ý thanh niên này, nguyên nhân là vì gã cứ như con bướm bay qua lượn lại khắp nơi, có người đến gã liền ân cần đi lên, còn cười đến cực ghê tởm. Nhưng không phải với ai gã cũng như vậy, chỉ những người có thân phận thoạt nhìn không tầm thường gã mới như thế. Bản thân đã là người được tiền hô hậu ủng, vậy mà Ophelia còn kết giao với người như thế này, quả nhiên là vật họp theo loài.

"Ngươi gọi đi, ta chờ ngươi." Cách Ngôn dựa lưng vào ghế, đan hai tay trước ngực, rất trang bức nói.

Thanh niên không thật sự lớn tiếng gọi người, với lý do không muốn phá hư yến hội sinh nhật của Ophelia, gã tìm ba bằng hữu đến, muốn đuổi hai người ra ngoài trước khi Ophelia biết. Cái gọi là đuổi tất nhiên là sử dụng vũ lực, dưới tình huống không kinh động đến người khác mà chế trụ hai người, sau nó ném ra ngoài.

Cách Ngôn suýt nữa phụt cười, bởi bốn người này làm trò nói ra kế hoạch ngay trước mặt cậu và Rex. Người của Học Viện Đế Quốc luôn tin tưởng vào bản thân mình như vậy à? Hay là những bằng hữu mà muội muội cậu quen biết đều như thế này? Cậu thật sự rất hiếu kỳ, tò mò không biết lúc muội muội vừa ngạo mạn, tự phụ, chết vẫn muốn giữ sĩ diện kia biết chuyện này sẽ có biểu tình như thế nào.

Bàn xong kế hoạch, bốn người liền chuẩn bị động thủ. Hai người đối phó một người, trong đó có một nam sinh ném một cái cấm ngôn thuật về phía này, sợ bọn họ phát ra âm thanh khiến những người khác chú ý.

Lúc nam sinh kia nói một câu "Thành", Cách Ngôn "khụ" một tiếng.

Bốn người thoáng chốc sợ ngây người, thanh niên cả giận nói với nam sinh: "Ngươi sao vậy? Hẳn là hắn không thể nói chuyện chứ?"

Nam sinh cũng không biết sao lại thế này, lại thi triển cấm ngôn thuật lần nữa, kết quả dùng cũng như chưa dùng. Tưởng do mình luyện không tới nơi tới chốn, nam sinh xấu hổ hận không thể tìm cái hầm ngầm chui vào.

Ngay bước đầu kế hoạch đã xuất hiện thất bại, thanh niên cũng mặc kệ. Bốn người xông tới, chưa đến gần đã bị Rex đánh bay, chia làm bốn hướng ngã mạnh lên bàn. Điểm tâm rơi đầy đất, mấy nữ sinh ở gần đó bị lan đến, theo bản năng hét lên. Chờ đến lúc Ophelia đen mặt đi tới, chỗ này đã thành một mớ hỗn độn.

"Sao lại thế này?"

Gã thanh niên lúc nãy ở gần cô ta nhất lập tức bò dậy cáo trạng, chỉ vào Cách Ngôn và Rex: "Ophelia, hai người này trộm vào hỗn ăn hỗn uống, bọn chúng không có thiệp mời. Chúng ta muốn đuổi bọn chúng đi nhưng bọn chúng dám phản kháng."

Ophelia trừng Cách Ngôn, lại không thể giống như bình thường ở nhà không chút cố kỵ răn dạy cậu, trong lòng cũng bất mãn với gã thanh niên xen vào việc người khác kia, ngữ khí không quá ôn nhu nói: "Hắn là ca ca ta."

Nghe thế gã thanh niên tức khắc cảm thấy xấu hổ chỉ muốn vùi đầu vào lòng đất, quả thực mặt mũi bị ném đến nhà bà ngoại luôn.

Ba người khác cũng xám xịt trốn đến một góc, không dám lại gần nữa.



"Sao nơi này lại náo nhiệt như vậy?" Một thanh âm lười biếng đột nhiên truyền tới. Biết được chủ nhân giọng nói là ai mọi người liền giật mình nhìn về phía người nọ, rồi lập tức tự giác tránh ra một con đường, Tam vương tử dẫn theo vài tùy tùng đi tới.

Người vui mừng nhất tất nhiên là Ophelia. Cô ta không ngờ không ôm chút hy vọng nào đi mời lại thực sự mời được Tam vương tử tới, cô ta vứt luôn Cách Ngôn ra sau đầu trong nháy mắt.

"Tam vương tử điện hạ, không nghĩ tới ngài thật sự tham dự yến hội sinh nhật của ta, chiêu đãi không chu toàn, xin ngài thứ lỗi." Ophelia nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc của Tam vương tử điện hạ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên, như thể thực sự là một cô gái dễ xấu hổ.

Các tân khách được mời tới phát ra tiếng hút khí rất nhỏ, truyền tai nhau người khó mời nhất - Tam vương tử điện hạ - thế mà lại đến yến hội sinh nhật Ophelia, Ophelia có quan hệ tốt như vậy với Tam vương tử điện hạ từ khi nào thế? Các nữ sinh ghen tị không thôi, nam sinh thì lại cảm thấy Ophelia thật là lợi hại, ngay cả Tam vương tử điện hạ cũng mời đến được.

Ánh mắt Tam vương tử dừng lại trên mặt cô ta, khóe miệng cong cong lộ ra nụ cười xấu xa: "Ngươi mời bản điện hạ, bản điện hạ tự nhiên là muốn tới."

Câu nói có thể so với lời âu yếm này lập tức làm Ophelia ngượng ngùng cúi đầu xuống, bởi vậy cô ta đã không nhìn thấy khi Tam vương tử nói lời ấy gã đang nhìn về phía Cách ngôn và Rex.

Những người khác có chú ý tới, chỉ là không biết Tam vương tử điện hạ đang nhìn ai, chỉ có Cách Ngôn và Rex biết.

"Gã vừa rồi giống như đang nhìn anh."

Rex gật đầu: "Ta biết."

"Vì sao gã lại nhìn anh?"

"Không biết."

Cách Ngôn cạn lời.

wattpad.com/user/daudo0902

Vị Tam vương tử điện hạ này tựa hồ chỉ liếc mắt một cái, sau đó được Ophelia tiếp đón đi sang phía bên kia, một đống người cả trai lẫn gái vây quanh gã, tranh nhau lấy lòng gã.

Người hầu của Jones's House rất nhanh đã đi vào thu dọn đống hỗn độn lúc nãy, thay một bàn điểm tâm mới.

Sau khi yến hội bắt đầu, thực ra chính là một đám người tụ tập ăn ăn uống uống cộng thêm nói chuyện phiếm, thuận tiện làm thân mang thích, kết giao vài người hữu dụng với mình. Còn có những kẻ địa vị thấp lấy lòng những kẻ địa vị cao, những kẻ địa vị cao thì tìm kiếm cảm giác ưu việt. Trên cơ bản đều là những người đó. Có người biết Cách Ngôn là ca ca của Ophelia, nhưng bởi vì chưa từng nghe cô ta nhắc tới nên không có ai đến đó ngồi cùng bàn hay nói chuyện với hai người.

Lúc yến hội tiến hành được một nửa, ở cửa đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, chỉ thấy Tam vương tử đang nói chuyện với Ophelia đứng bật dậy, bước nhanh ra cửa.

Ophelia cứng đờ mặt khi bị để lại một mình, ngay sau đó ý thức được có khả năng bên ngoài xảy ra chuyện gì nên vội vàng đuổi kịp, đến lúc cô ta nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa không khỏi kinh hô thành tiếng.

"Thánh Tử?"

Vừa nghe thấy Thánh Tử, người trong phòng lập tức chạy ra. Còn chưa tới gần đã thấy người nọ như được bao phủ trong một tầng ánh sáng, tóc vàng lóa mắt, đôi mắt xanh tựa biển, trên mặt là nụ cười ôn hòa. Nam nhân anh tuấn tượng trưng cho chính nghĩa và ngay thẳng, đúng là Thánh Tử Thần Điện Quang Minh. Nhưng mà sao Thánh Tử lại xuất hiện ở đây?

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Ophelia chợt thay đổi, đều cho rằng Thánh Tử Quang Minh đến để tham gia yến hội sinh nhật của cô ta. Chuyện này so với chuyện Tam vương tử đến càng làm cho bọn họ ghen ghét không thôi.