Tâm tình Cách Ngôn lúc này chỉ muốn chửi đậu má. Cậu rõ ràng đang trốn trong góc vây xem, thậm chí còn không thèm nói chuyện, giây tiếp theo liền thấy hai chân bay lên ngày càng xa khỏi mặt đất. Sắc mặt Rex khẽ biến ngay lập tức xuất hiện trước mặt cậu, chỉ tiếc không kịp. Đến lúc hai chân cậu trở lại mặt đất lần thứ hai, khoảng cách với Rex từ nửa thước đã thành mấy chục mét, dường như rất xa xôi.
"Tất cả dừng tay." Thanh âm Daniel không lớn không nhỏ lại vừa vặn truyền vào tai mọi người.
Đường phố đang loạn thành một đoàn bỗng chốc an tĩnh, ngay cả người vây xem cũng hướng hết về phía Daniel. Người của Đoàn dong binh Hắc Lang phát hiện Cách Ngôn đang trong tay hắn, biểu tình có chút vi diệu.
Thành viên Đoàn dong binh Alice sôi nổi rút về bên người Daniel, trên người bọn họ nhiều ít đều dính máu tươi, chỗ máu tươi đó phần lớn là của người Đoàn dong binh Hắc Lang. Xét thực lực, Hắc Lang quả thực kém Alice.
"Daniel, ngươi muốn làm gì?" Marvin nhìn Cách Ngôn đang trong tay hắn, không khỏi nhíu mày, không nhìn ra mục đích của hắn.
"Không có chuyện gì, chỉ muốn mời vị tiểu huynh đệ này đến Alice làm khách mà thôi. Khi nào các ngươi nghĩ thông suốt thì tới chỗ ta đón người, nhưng ta cũng không cam đoan đến lúc đó vị tiểu huynh đệ này vẫn còn hoàn chỉnh." Daniel một bộ cười tủm tỉm nhưng lời trong lời ngoài đều là uy hiếp.
Đến Marvin thông minh cũng có chút không kịp xoay người cho nên còn chưa biết tiếp lời như thế nào.
Đoàn trưởng Locke cũng không ý người ở trong tay hắn là ai, ngữ khí lạnh lẽo: "Daniel, người của Alice đều đê tiện vô sỉ như ngươi sao?"
"Nếu trong mắt đoàn trưởng Locke đã là đê tiện vô sỉ, cứ xem như vậy đi. Ta là một người phân rõ phải trái, chỉ cần các ngươi cho ta một đáp án vừa lòng, ta liền thả hắn."
Người Alice phân rõ phải trái? Cái đạo lý này giống như nói bọn họ trong một đêm cũng có thể trở thành Kiếm Thần vậy.
"Nếu không thì sao?" Đoàn trưởng Locke khiêu khích nhìn hắn.
Daniel hơi mỉm cười, đột nhiên đánh một trưởng vào một tên lính đánh thuê của Hắc Lang đang đứng gần hắn nhất, bùm một tiếng đối phương đã nổ tung như một đóa hoa máu nở rộ khiến người vây xem gần đó giống như vừa trải qua một trận mưa máu mà thét lên một trận. Đúng như trong lời đồn là một kẻ điên đến biếи ŧɦái, hắn đứng giữa một mảnh đẫm máu mà cười tươi như mặt trời, "Nếu không, đây chính là hậu quả. Chúng ta đi."
Người Alice tới nhanh, đi cũng nhanh.
"Đoàn trưởng, chúng ta có đuổi theo không?" Marvin đi đến bên người đoàn trưởng Locke.
Đoàn trưởng Locke định nói thẳng là không cần nhưng dường như nghĩ đến cái gì lại sửa lời: "Daniel có Thánh Thú khế ước, chúng ta không phải là đối thủ của hắn, việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn, trước hết tìm một chỗ để chữa trị cho những người bị thương đã."
"Vâng thưa đoàn trưởng."
Nhưng kỳ thực cũng chỉ có mấy người bị thương bởi vì còn lại đều đã chết, uy danh của Alice cũng không phải chỉ nói mồm. Bọn họ không chỉ điên rồ mà còn tàn nhẫn độc ác, đối với kẻ địch không bao giờ hạ thủ lưu tình, nếu không phải biến cố lần này là đột nhiên phát sinh thì Hắc Lang chắc chắn không chỉ chết vài người như thế, mà đoàn trưởng Locke cũng sẽ phải trả một cái giá rất lớn. Những người không bị thương hoặc chỉ bị thương nhẹ thì thay phiên nâng những người bị thương nặng đi, rất nhanh cả đám người đã theo đoàn trưởng đi xa.
Rex đứng tại chỗ nhìn hướng Cách Ngôn bị mang đi, rất lâu cũng chưa có động tác gì khác. Marvin đã đi được vài bước đột nhiên quay đầu, nhìn thấy y không theo kịp thì đi tới.
"Rex, ngươi lo lắng cho Jimmy sao?"
Rex không trả lời, khuôn mặt không biểu tình ngược lại lại hiện ra vài phần cố chấp, đương nhiên đây chỉ là giả.
Marvin cho rằng mình đã đoán trúng tâm tư của y, thở dài mà giải thích: "Ngươi cũng thấy đấy, chúng ta hiện tại không phải đối thủ của Daniel. Nhưng ngươi yên tâm, đoàn trưởng sẽ không bỏ mặc bất cứ thành viên nào. Lời cuối cùng Daniel nói hẳn ngươi cũng nghe được, hắn chắc chắn sẽ lại tìm tới chúng ta, đến lúc đó ta cùng đoàn trưởng sẽ nghĩ cách cứu Jimmy."
"Ta đã biết." Rex lãnh đạm nói rồi xoay người đuổi kịp đội ngũ.
Marvin nheo mắt nhìn chằm chằm bóng dáng y, cảm thấy có chút kỳ quái, hai người này trước kia không thể nào hòa hợp sao bây giờ lại để ý đối phương như vậy. Hắn nghĩ có thể hai người đang thông đồng với nhau cất giấu một bí mật nào đó không thể cho người khác biết, để buộc được bọn họ cùng một sợi dây thừng chắc chắn chỉ có ích lợi. Nhưng hắn không thể không gạt bỏ suy nghĩ này, vì như thế hiện tại người muốn thấy Jimmy xảy ra chuyện nhất chính là Rex, nhưng phản ứng của y không như vậy mà lại giống đang lo lắng cho Jimmy hơn.
Cách Ngôn vô duyên vô cớ trở thành con tin đến bây giờ vẫn chưa khôi phục lại từ trong đả kích. Cậu như thế nào cũng không nghĩ ra vì sao mình lại rơi vào tay người của Alice, vì sao bọn họ lại nhắm chuẩn vào một người vốn không có cảm giác tồn tại mà trốn trong góc như mình.
"Đi vào." Người áp giải cậu thô lỗ mà đẩy một cái.
Cách Ngôn suýt nữa thì ngã như chó gặm bùn, bả vai bị đẩy cảm thấy có chút đau như bị nội thương. Cậu còn tưởng mình sẽ chỉ bị nhốt lại thôi ai ngờ quay đầu đã thấy đối phương lấy ra một sợi dây thừng thô ráp muốn trói cậu, vội vàng nói: "Vị đại ca này, các ngươi nhiều người như vậy, mỗi người còn rất lợi hại, ta chắc chắn không thể trốn được nên không cần phải trói lại đâu."
Tên lính đánh thuê liếc mắt nhìn trên dưới cậu một lượt, dường như đang cân nhắc độ mạnh yếu của cậu. Cách Ngôn lập tức xìu vai xuống, hai giây sau đối phương gật đầu nói: "Nói cũng đúng, nhìn là biết ngươi chỉ là một con gà yếu vai không thể gánh."
Cách Ngôn nghiến răng, ngươi mới là con gà yếu, lão tử chỉ là chưa được học, nếu không có thể hù chết ngươi.
Đối phương không trói cậu nữa nhưng cậu cũng không cao hứng, bởi vì cậu phát hiện mình xác thực không thể trốn thoát được. Nơi này không giống lữ quán, ngược lại giống một cái nhà hơn, cậu hiện giờ đang bị nhốt trong một gian phòng trống với bốn vách tường dựng đứng. Trốn không được chỉ có thể buồn bực mà ngồi xuống.
Không biết Rex bây giờ thế nào, y sẽ tới cứu mình chứ? Nói không chừng y còn đang vui mừng vì có thể ném mình đi. Còn đoàn trưởng Locke, cậu căn bản không trông cậy vào gã. Giá trị của cậu trong Đoàn dong binh Hắc Lang khéo còn không bằng một tên lính đánh thuê bình thường, đoàn trưởng Locke sao có thể không màng nguy hiểm mà tới cứu cậu. Chỉ sợ vừa đến thời hạn thì gã đã cùng thủ hạ về đế đô, còn Daniel thì phẫn nộ, mình nói không chừng thật sự sẽ nở hoa.
Cách Ngôn bi ai phát hiện, cậu thật vất vả mới tránh bị Rex cho nở hoa, không nghĩ tới vậy mà còn có một tên có đam mê đồng dạng, chẳng lẽ kết cục đời này của cậu vẫn như cũ là nở hoa? Cậu ngay lập tức liền trưng ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Có thể cảm xúc của cậu ảnh hưởng đến Ám Ảnh Dực Hổ, cậu mơ hồ cảm nhận được suy nghĩ của nó từ không gian ý thức. Cách Ngôn đi tới cửa nhìn ngó, xác định không có ai giám thị mới dám thả Ám Ảnh Dực Hổ ra.
Ám Ảnh Dực Hổ bị nhốt đã lâu bổ nhào vào mặt cậu, móng vuốt cào trên đầu cậu mấy cái, đầu tóc gọn gàng bị nó cào rối tung như rơm rạ, Cách Ngôn nhanh chóng kéo nó xuống.
"Đủ rồi mà, tao không phải cố ý muốn nhốt mày trong đó. Nếu mày không ở trong đó thì sẽ bị người phát hiện mà đem đi ép buộc ký khế ước, khế ước không thành còn có thể bị đem đi giải phẫu."
Một móng vuốt Ám Ảnh Dực Hổ chụp lên mặt cậu, tại ngươi làm ta sợ.
Cách Ngôn vô ngữ lấy móng vuốt nó ra, ma thú đều thông minh như vậy sao? Quyết định không so đo với nó, cậu ôm nó ngồi trên đống củi, nói chuyện để gϊếŧ thời gian: "Không nghĩ mày vậy mà mới chỉ là một con non, khó trách kỉ kỉ nhỏ như thế. Đáng lẽ tao nên đoán ra sớm chứ, làm gì có con hổ trưởng thành nào có kích thước nhỏ như vậy. Đúng rồi, tao còn chưa đặt tên cho mày, cũng không thể gọi là Ám Ảnh Dực Hổ, tên quá dài, sau này gọi là Ám Dạ đi, vua bóng tối (gốc: Ám Dạ vương giả), tên này rất uy phong, mày cảm thấy thế nào?"
Đầu Ám Dạ xoay qua xoay lại, không để ý đến cậu.
"Mày cũng thích đúng không, vậy quyết định thế nhé." Cách Ngôn lập tức định ra tên của nó.
Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bước chân khe khẽ, nhận thấy có thể có người tới, Cách Ngôn lập tức thu hổ nhỏ vào trong không gian ý thức. Động tác này vừa xong thì cửa đã bị mở ra.
Tên lính đánh thuê kia lại xuất hiện ở cửa, hô với cậu một tiếng: "Đi ra."
Cách Ngôn đi ra, nhịn không được mà hỏi: "Đại ca, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?" Thực ra cậu muốn hỏi là cậu có được ăn cơm hay không? Giữa trưa cậu còn chưa ăn mà bây giờ đã sắp tối rồi.
"Đừng nói nhảm, thành thật một chút cho ta. Nếu dám làm ra hành động kỳ quái gì thì lão tử sẽ đánh gãy chân ngươi." Tên lính đánh thuê không kiên nhẫn mà đẩy cậu một cái.
Cách Ngôn chửi thầm, nếu cậu thật sự có ý định gì đó mà để cho hắn biết mới là lạ. Từ thái độ của đối phương cậu đại khái đoán được lần này không phải là chuyện gì tốt, cậu vốn muốn câu giờ một chút, biết đâu sẽ có người nào đó đến cứu cậu, nhưng có vẻ đối phương nhìn thấu suy nghĩ của cậu, tính tình hắn lớn, đẩy mạnh cậu vài cái, Cách Ngôn đành từ bỏ hy vọng mà đi tiếp.
Tới nơi Cách Ngôn đứng ở cửa còn chưa kịp chuẩn bị tốt đã bị đối phương lôi vào. Bên trong không nhiều người, ở giữa là người đàn ông anh tuấn Daniel kia, có cảm giác như đang trong tam đường hội thẩm (phòng xét xử).
"Tên ngươi là gì?" Daniel dường như nhìn thấu tâm trạng lo lắng của cậu, chủ động mở miệng hỏi. Nụ cười có thể làm giảm bớt cảnh giác của người khác, nhưng đối với Cách Ngôn đã nhìn thấy gương mặt thật của hắn thì không chỉ không thả lỏng mà còn càng khiến cậu cảnh giác hơn.
"Ta tên Jimmy." Cách Ngôn nghĩ nếu hiện tại mình nói cho hắn rằng thực ra hắn bắt sai người thì không biết đối phương có vì thẹn quá thành giận mà làm thịt cậu hay không.
Daniel hỏi những người khác, "Các ngươi từng nghe qua nhân vật này ở Hắc Lang chưa?"
Mấy tên thủ hạ hai mặt nhìn nhau sau đó đồng loạt lắc đầu.
Daniel hơi nhíu mày, nhìn Cách Ngôn hỏi: "Ngươi có cảm thấy đoàn trưởng sẽ đến cứu ngươi không?"
Cách Ngôn do dự một chút, vẫn là lắc lắc đầu.
"Ngươi không phải thành viên của Hắc Lang sao?"
Cách Ngôn gật gật đầu, chắc là có đi.
"Nếu phải, vì sao gã lại không cứu ngươi?"
Cách Ngôn không nhịn được hỏi: "Ta có thể hỏi tại sao các ngươi lại bắt ta không?"
Một người bên cạnh đúng lý hợp tình mà nói: "Lúc ấy ngươi được người khác bảo hộ, vừa thấy là biết địa vị không bình thường, không bắt ngươi thì bắt ai?"
Nước mắt Cách Ngôn thiếu chút nữa là rơi xuống, vậy thà không biết chân tướng còn hơn.
Nhìn vẻ mặt của cậu, mọi người đã biết hình như bọn họ thật sự hiểu lầm rồi. Người khẳng định điều này đầu tiên là Daniel, hắn nhớ tới phản ứng lúc đó của đoàn trưởng Locke và Marvin. Nếu bọn họ thật sự khẩn trương thì ít nhiều cũng sẽ biểu hiện ra một chút sốt ruột, nhưng bọn họ không có, lúc này hắn mới nhận ra hắn đã mắc sai lầm. Lấy tính cách của hắn hẳn phải giận chó đánh mèo lên Cách Ngôn nhưng hiện tại lại không thấy chút dấu hiệu nổi giận nào từ hắn cả.