Có thể sống đều là người mạng lớn. Ban đầu còn có người muốn đứng ra chỉ trích Đoàn dong binh Hắc Lang cùng Đoàn dong binh Quạ Đen, dù sao trận thú triều này cũng vì bọn chúng mà ra.
Phần lớn đều chưa từng đối mặt với thú triều quy mô lớn gần như thế. Lần đầu họ thấy tử vong lại gần như vậy, vài người còn có người thân hoặc bạn bè chết trong trận thú triều vừa rồi. Cảm thụ đó khiến họ sinh ra oán hận, thậm chí là phẫn nộ với hai đoàn dong binh lớn.
Chỉ là sau khi thấy sắc mặt đoàn trưởng Locke cùng Ô Nha bọn họ liền đánh mất ý niệm này. Người thông minh liền biết hiện tại không phải thời cơ tốt, hai vị đoàn trưởng cũng không phải người lương thiện, nhưng trong lòng vài người vẫn rất khó chịu.
Mà không, thực ra vẫn còn hai nhà thám hiểm trốn trong góc bắt đầu nói xấu Hắc Lang cùng Quạ Đen. Kỳ thật cũng không phải nói xấu, chính là mang theo chút vui sướng khi người gặp họa.
Cách Ngôn vốn cũng không muốn nghe lén, chỉ là hai người đó đứng rất gần. Từng đoạn đối thoại thổi qua tiến vào tai trái cậu lại không đi ra khỏi tai phải.
"Hai Đoàn dong binh lớn Hắc Lang cùng Quạ Đen lần này đắc tội không ít người, sau này muốn nâng cao lại danh vọng phỏng chừng không có khả năng."
"Nghiêm trọng như vậy sao? Đoàn dong binh Hắc Lang tốt xấu vẫn có bối cánh. Chỉ cần chờ qua một thời gian chuyện này phai nhạt, lại hoàn thành một nhiệm vụ có độ khó cao, danh vọng đã mất của họ lập tức sẽ trở lại thôi."
"Vậy cũng phải có người đồng ý mới được."
Lúc gã nói lời này liền nở nụ cười đặc biệt cao thâm khó đoán, lập tức khiến đồng bạn hứng thú. Ngoài ra cũng khiến Cách Ngôn hứng thú.
"Mau nói ta nghe tình huống gì thế? Hắc Lang và Quạ Đen dù gì cũng nằm trong mười đoàn dong binh lớn cấp A, chẳng lẽ còn có người dám nhằm vào bọn họ sao?"
"Trong mười đoàn dong binh lớn cấp A thì sao? Bọn họ cũng không phải là duy nhất. Đôi khi danh tiếng lớn như nhau nhưng không đại biểu thực lực cũng tương đương. Nói đến Đoàn dong binh Tinh Hà đứng đầu mười đoàn dong binh lớn cấp A đi, đó chính là đoàn dong binh lâu đời đã có mấy trăm năm nội tình. Hắc Lang cùng Quạ Đen cũng chỉ mới mười mấy năm. Tuy rằng mấy năm nay họ thăng cấp rất nhanh nhưng vẫn quá kém, cường giả không được mấy người. Lần này nếu không phải mấy đoàn dong binh kia không đến thì ngươi nghĩ Thánh Thú đến lượt bọn họ tranh sao?"
"Vậy người mà ngươi nói là của Tinh Hà sao?"
"Không phải, nhưng cũng không xa. Ngươi biết người chết trong trận ma thú triều lần này có ai không?"
"Người chết nhiều như vậy sao ta biết được. Lúc ấy ta chạy còn không kịp sao có thể chú ý được ai chết chứ."
"Ta thì thấy. Ngươi biết Alva không?"
"Alva? Chưa từng nghe nói qua."
"Ha. Mười ngày trước ta cũng chưa nghe qua. Alva này là cháu trai của Phó đoàn trưởng Tanggele của Đoàn dong binh Alice. Vừa nãy ta nhìn thấy hắn đã chết trong trận ma thú triều."
"Trời ạ, thật sao? Alice vốn đã có tiếng bênh vực người của mình. Trên dưới toàn bộ đoàn dong binh không ai là không phải biếи ŧɦái, đặc biệt là đoàn trưởng của bọn họ, biếи ŧɦái đến mức lấy tên con gái là Alice đặt cho đoàn dong binh. Nghe nói lúc Alice còn chưa có tiếng tăm gì, không biết bao nhiêu người đã cười nhạo bọn họ, sau đó liền nhất loạt bị vả mặt sưng hết."
"Ngươi cứ chờ xem. Lần này Đoàn dong binh Hắc Lang và Quạ Đen gặp rắc rối lớn rồi."
Cách Ngôn nghe xong cũng cảm thấy đúng là rắc rối lớn. Nói đến bênh vực người của mình, cậu đời trước cũng gặp qua. Người nhà đó có chung một đặc điểm, đó là không nói lý. Không cần biết có phải người nhà họ sai hay không, dám bắt nạt người nhà bọn họ thì người sai là bạn. Nhưng kiếp trước cậu sống ở thế giới pháp trị (cai trị bằng luật pháp), những người đó dù có ngông cuồng đến mức nào cũng chỉ tranh thủ thỏa mãn thông qua vài cái tát (gốc: thông qua tát pháo tranh thủ mãn phân). Mà nơi này lại là đại lục dùng võ vi tôn, nắm đấm ai mạnh hơn thì chính là lão đại. Đối với việc bênh vực người của mình thì lại càng như cá gặp nước.
Khi cậu phục hồi tinh thần lại thì hai người kia đã kết thúc đề tài và đi xa rồi.
Ma thú triều kéo dài hết ngày mới an tĩnh lại. Thế này đã tương đối nhanh rồi. Ma thú triều quy mô lớn năm trước kéo dài tận tục hai ba ngày liền.
Nơi nào một nghìn con ma thú đi qua cũng bị san thành bình địa, vài sườn núi nhỏ đã bị san thành đất bằng. Nhìn qua có thể tùy ý thấy được vết máu còn lưu lại, người chết rất nhiều, phần lớn là bị dẫm chết, thảm không nỡ nhìn, lục phủ ngũ tạng bị ép lòi ra ngoài, ngũ quan cũng bị dẫm thành một đống thịt nát. Một số người nhìn qua không chịu nổi mà nôn ọe.
Đoàn trưởng Locke cùng Hắc Ô Nha đi đằng trước sắc mặt càng ngày càng khó coi. Không chỉ vì một màn này mà còn vì ánh mắt mọi người nhìn lại đây, rốt cuộc bọn họ cũng ý thức được hậu quả của chuyện này còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của họ.
"Nhìn kìa, con Ám Ảnh Dực Hổ kia lại xuất hiện!" Một tiếng kinh hô đột nhiên truyền đến từ trong đám người.
Ánh mắt mọi người lập tức khóa chặt vào bóng đen vừa lóe lên. Phản ứng đầu tự nhiên là đoàn trưởng Locke và Hắc Ô Nha, hai người một trước một sau mà đuổi theo.
Việc đã đến nước này bọn họ chỉ có thể tận lực vãn hồi tổn thất, mà đền bù lớn nhất chính là con Ám Ảnh Dực Hổ này. Nếu không phải tại nó bọn họ cũng sẽ không xông vào Âm Phong Sơn Lĩnh, trận ma thú triều kia cũng sẽ không xuất hiện.