Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

CHƯƠNG 89: THUẦN THÚ SƯ TRẺ TUỔI




Rex đã tới thành Tudan vài lần nên rất quen thuộc với đường xá ở đây. Hai người ra khỏi Hiệp Hội Lính Đánh Thuê liền đi thẳng đến chợ lương thực. Thành Tudan là một tòa thành buôn bán cực kỳ nhộn nhịp, mỗi ngày lương thực được giao dịch đều đạt được một con số rất cao, một lượng lương thực lớn được chuyển vào rồi lại được chuyển đi, một cái chợ lương thực to như vậy mà chỗ nào cũng thấy công nhân khuân vác.

Cái chợ lương thực này cũng như một thị trường bán sỉ, bán sỉ thì thương nhân không thể bán giá cao cho quý tộc được, nhưng họ cũng không có cách nào khác, cũng không thèm để ý chút tiền thu được từ lương thực này nên không so đo nhiều nữa.
Hai người tìm một thương nhân thu mua lương thực, để lại một phần linh gạo, còn lại thì bán hết cho thương nhân, thương nhân đó còn giới thiệu hai người cho một thương nhân thu mua hàng hóa khác, phần lớn đều thu hoạch trong năm nay nên vẫn còn tươi mới, thương nhân kia cũng không do dự, dù sao giá hai người đưa ra cũng không tính là cao.

Rời khỏi chợ lương thực cũng là lúc mặt trời xuống núi, bầu trời phía Tây rải đầy những đám mây hồng tía, cực kỳ mỹ lệ.

Rex dẫn Cách Ngôn đi tìm nơi ở lại, hôm sau hai người đi tới Thuần Thú Các.

Thuần Thú Các này có một vị thuần thú sư tôn quý tọa trấn, bởi vậy ở đây chưa có ai dám đến làm loạn. Thuần Thú Các rất lớn, có tới hai cái cổng, người ra vào cổng nào cũng đông, trong đó có nhiều người ôm ma thú vào. Hai người vừa vào đã bị một cỗ hơi thở náo nhiệt ập vào mặt, đại sảnh gần như bị chen đầy.
"Nhiều người quá, sao lại nhiều người như thế này?" Cách Ngôn còn tưởng bọn họ đã tới rất sớm rồi cơ.

Rex không trả lời, trong đám người đột nhiên truyền đến tiếng cãi vã, hình như có ai đó nảy sinh tranh chấp với nhân viên công tác ở Thuần Thú Các.

"Ta tới đây chờ từ sáng sớm, vì sao đại sư Verton đột nhiên lại không giúp ta thuần hóa ma thú nữa?" Người nói là một thanh niên, hắn ôm một tiểu ma thú đã được ngụy trang trong ngực, từ dao động truyền ra từ trên người nó có lẽ đây là một con Thánh Thú.

Nhân viên công tác có vẻ rất không kiên nhẫn, "Ngươi nghĩ thuần hóa ma thú dễ lắm sao. Hôm nay đại sư Verton mệt nên không muốn giúp ngươi thuần hóa ma thú nữa, nếu vẫn muốn thì sớm mai lại đến."

"Lúc này mới được bao lâu đâu, ta xếp hàng đứng thứ ba, trước ta mới có hai người, đại sư Verton còn là một Thuần Thú Sư Cao Cấp nữa. Các ngươi nói dối cũng nên thông minh một chút chứ." Thanh niên hiển nhiên không tin lời đối phương nói, Thuần Thú Sư Cao Cấp lợi hại như vậy sao có thể mới thuần hóa mỗi hai con ma thú đã mệt được?
Nhân viên công tác trở mặt cho thanh niên một ánh mắt khinh bỉ, "Ma thú đâu phải cứ nói thuần hóa là thuần hóa được, ngươi biết để thuần hóa một con Thánh Thú kiệt ngạo bất tuân cần dùng bao nhiêu tinh thần lực không? Có khi quá trình thuần hóa lâm vào tình thế giằng co, đại sư Verton chỉ có thể thuần hóa duy nhất một con ma thú trong ngày hôm đó, hôm nay có thể thuần hóa hai con đã không tồi rồi."

"Gã nói không sai, tiểu huynh đệ đừng vì xếp không đến lượt mà tùy tiện nổi giận. Đại sư Verton nguyện ý mỗi ngày tốn chút thời gian giúp chúng ta thuần hóa ma thú đã không dễ dàng, nếu chọc lão nhân gia bực mình sau này không giúp chúng ta thuần hóa nữa thì làm sao bây giờ."

"Đúng vậy đúng vậy, thành Tudan có thể mời đại sư Verton đến tọa trấn đã không dễ. Thuần thú sư tôn quý như đại sư Verton vốn hoàn toàn có thể nhận lời mời của hoàng thất, không nhất thiết phải lưu lại thành Tudan, đây còn không phải là nhờ vào mặt mũi thành chủ sao. Có thể nhìn thấy lão nhân gia là đủ rồi, đâu dám oán giận."
Thanh âm chỉ trích liên tiếp vang lên khiến thanh niên đỏ mặt, không biết là hổ thẹn hay là bị chọc giận.

Nhân viên công tác kia như thể đã sớm đoán được người vây xem sẽ giúp gã nói chuyện nên lộ ra nụ cười đắc ý, hơi có cảm giác tiểu nhân đắc chí.

"Thuần hóa ma thú có khó như vậy à?" Một thanh âm tò mò đột nhiên vang lên.

Thanh âm không lớn không nhỏ, những người ở gần nghe được đều nhìn về phía người nói, phát hiện đó là một người có khuôn mặt cực kỳ trẻ tuổi, một đầu tóc nâu với đôi mắt màu lam, trên mặt là biểu tình tò mò, cho người ta ấn tượng đầu tiên rất không tồi, nhưng đó chỉ là cái nhìn của thanh niên, còn đối với gã nhân viên công tác và mấy người phụ họa cho gã thì không thể nào cao hứng được.

"Ngươi là ai?" Nhân viên công tác không vui hỏi.
Cách Ngôn đáp: "Ta là ai không quan trọng. Ta chỉ tò mò thuần hóa ma thú thực sự khó như vậy à? Sao ta lại cảm thấy nó rất dễ dàng nhỉ." Lời này không phải là giả, cậu đúng là không biết người khác thuần hóa ma thú như thế nào, nhưng chính cậu lúc thuần hóa Ám Dạ cảm giác chỉ đơn giản như uống một ngụm nước mà thôi.

"Hồ ngôn loạn ngữ, sao ngươi lại biết thuần hóa ma thú dễ dàng như nào, ngươi từng thuần hóa rồi chắc?" Nhân viên công tác lạnh lùng nói, liếc qua quần áo cậu một lượt, xác định chỉ là vải dệt bình thường, ánh mắt lại càng thêm khinh thường.

"Ta thuần hóa rồi a." Cách Ngôn đúng sự thật đáp.

Lập tức một trận cười to nổ ra trong đại sảnh.

Nhân viên công tác cười ha ha, "Chỉ bằng người? Ngươi nghĩ mình là thuần thú sư à? Đúng là khoác lác mà không biết chuẩn bị bản thảo, chỉ với chỉ số thông minh này mà vẫn muốn lừa người khác, ta thấy ngươi vẫn nên về nhà đi, đừng ló mặt ra cho xấu hổ."
Cách Ngôn không để ý đến gã, quay đầu nói với thanh niên: "Ngươi vừa mới nói vị đại sư Verton này là một Thuần Thú Sư Cao Cấp?"

Thanh niên sửng sốt một chút mới gật gật đầu.

Cách Ngôn suy ngẫm, chỉ với năng lực thế này đã là một Thuần Thú Sư Cao Cấp, hoàn toàn không giống như cậu nghĩ. Cậu còn tưởng với năng lực của mình nhiều lắm cũng chỉ là Thuần Thú Sư Trung Cấp, chiếu theo cái này, cậu có khả năng đạt tới cấp bậc còn cao hơn Thuần Thú Sư Cao Cấp. Nghĩ vậy, cậu lập tức cao hứng nói với thanh niên: "Nếu đại sư Verton này đã không có năng lực vậy để ta giúp ngươi được không?"

"Ngươi giúp? Ngươi muốn giúp như thế nào? Đây chính là một con Thánh Thú, đừng nói ngươi không phải một thuần thú sư, cho dù có phải, ngay cả đại sư Verton muốn thuần hóa con ma thú này cũng phải hao phí một lượng tinh thần lực rất lớn, chỉ bằng ngươi, nằm mơ đi. Nói ngươi là thuần thú sư đã là đề cao ngươi lắm rồi, chức nghiệp này hiếm như vậy, toàn bộ đại lục Azeroth cũng chỉ có ngàn người, tuổi còn trẻ, làm gì không làm lại cố tình đi nói mình là thuần thú sư, quả thực như người si nói mộng*." Nhân viên công tác tận lực trào phúng Cách Ngôn, gã căn bản không tin Cách Ngôn thật sự là thuần thú sư.
*người si nói mộng: người ngốc nói mê; ngu si; nói chuyện viển vông; nói vớ vẩn; quá khích

"Người trẻ tuổi bây giờ đúng là càng ngày càng cuồng vọng, chỉ một việc không như ý muốn đã nổi giận, có người lại càng kỳ quái hơn, vậy mà dám nói mình chính là một thuần thú sư, cái này tuyệt đối là truyện cười hay nhất năm nay."

Người vây xem cũng lắc đầu ngao ngán.

Vốn dĩ có vài người đồng tính với thanh niên, dù sao cũng đã xếp hàng từ sáng sớm, cuối cùng vẫn không đến lượt, đúng là có chút đáng thương, chỉ là bị Cách Ngôn làm xáo trộn một trận, hiện tại bọn họ đều xếp hắn với Cách Ngôn thành một bọn, lập tức cảm thấy hai người thực không biết trời cao đất dày.

Cách Ngôn cũng không tức giận, cười tủm tỉm nói: "Ta thấy vị đại sư Verton kia sở dĩ không muốn thuần hóa ma thú của hắn thực ra là vì không nắm chắc đúng không? Để thuần hóa Thánh Thú cần tinh thần lực rất cao, đại sư Verton chỉ là một Thuần Thú Sư Cao Cấp, thuần hóa thất bại sẽ có ảnh hưởng đến thanh danh của ông ta, cho nên ông ta mới lấy danh nghĩa mệt mỏi mà cự tuyệt vị tiểu ca này. Nếu ta đoán không sai, cho dù ngày mai vị huynh đệ này tới cũng sẽ vẫn bị cự tuyệt với lý do đồng dạng."
"Ngươi, ngươi nói hươu nói vượn cái gì, đại sư Verton sao có thể không thuần hóa được!" Nhân viên công tác thấy cậu bôi nhọ đại sư Verton thì tức giận đỏ mắt, ngữ khí lại không đúng lý hợp tình như lúc trước, ngược lại có cảm giác như chột dạ.

Thanh niên chớp chớp mắt, bỗng nhớ tới một việc, "Thực ra hôm qua ta cũng tới, lúc ấy cũng tương đối sớm, ta còn tưởng rất nhanh sẽ đến lượt mình, kết quả lúc đến lượt ta bọn họ lại nói có người đến trước ta bảo ta từ từ chờ, sau đó không chờ được vì đại sư Verton đã rời đi. Vậy nên hôm nay ta đã cố tình đến trước, còn sớm hơn hôm qua một giờ, kết quả vẫn được báo là trước ta có hai người."

Được Cách Ngôn nhắc nhở hắn mới nghĩ tới, chuyện này căn bản không đúng. Nếu thật sự có người thì vì sao không thấy ai xếp hàng phía trước, nếu họ chờ ở bên trong thì vì sao họ vào được mà mình không vào được? Bây giờ nghĩ lại hắn mới phản ứng được có lẽ là do nguyên nhân này.

"Người trẻ tuổi nói chuyện nên để ý một chút, đắc chí càng cao thì rơi lại càng đau." Đúng lúc này đại sư Verton xuất hiện, bề ngoài ông ta hơn năm mươi tuổi, dáng người tuổi già sức yếu, đôi mắt lại rất có tinh thần, hơi hẹp dài, còn mang theo chút khôn khéo am hiểu tính toán, cho người ta cảm giác không quá hòa ái. Ánh mắt ông ta nhìn Cách Ngôn như thể không phải ngẫu nhiên nghe được, mà càng giống như nãy giờ ông ta vẫn ở đây.

"Đại sư, sao ngài lại ra đây. Người này cứ giao cho chúng ta giải quyết, không cần phiền ngài đại giá." Nhân viên công tác vội vàng tiến lên, thái độ so với lúc đối mặt với Cách Ngôn hoàn toàn là hai kiểu khác nhau.

"Đã lâu không thấy người trẻ tuổi nào cuồng vọng như vậy, lão phu cũng muốn kiến thức một chút." Đại sư Verton ra vẻ cao thâm vẫy tay, quay đầu nheo mắt nói với Cách Ngôn: "Ngươi nói ngươi có thể thuần hóa ma thú của hắn, một khi đã như vậy chi bằng trước mặt mọi người thuần hóa thử cho lão phu xem, có dám không? Đương nhiên nếu ngươi không dám lão phu cũng sẽ không gây khó xử cho một tiểu bối."
Cách Ngôn hơi mỉm cười, "Đại sư Verton, ta cảm thấy ông có một câu rất đúng."

"Câu nào đúng?" Đại sư Verton nhướng mày.

"Đắc chí càng cao thì rơi lại càng đau. Những lời này rất đúng, lão nhân gia ngài ngày thường nhất định rất đắc chí nhỉ.*"

*Convert chỗ này là: "Phổ bãi đắc càng cao, chỉ biết rơi việt ngoan, những lời này rất đúng, ngài lão nhân gia bình thường nhất định bày rất nhiều phổ đi." (không biết bạn Ngôn có chơi chữ gì không nữa, trình tui kém nên ai đó giúp tui giải đáp nha.)

Sắc mặt đại sư Verton trầm xuống, "Miệng đúng là rất sắc bén, không biết thực lực của ngươi có giống cái miệng có thể dọa người được hay không."

"Cái này thì không cần ngài lo lắng."

Nhân viên công tác đứng một bên tiếp nhận được ánh mắt ám chỉ của đại sư Verton, gã lập tức lớn tiếng nói: "Sao ngươi cứ cố ý dời lực chú ý của mọi người vậy, chẳng lẽ ngươi không dám?"
"Sao lại không dám. Thử thì thử." Phép khích tướng đến đứa nhỏ ba tuổi cũng có thể nghe ra, chẳng qua Cách Ngôn vốn đã có ý này. Từ khi biết mình là một thuần thú sư, cậu mới chỉ thuần hóa hai con ma thú, tuy rất nhẹ nhàng nhưng cũng có khả năng là vì Ám Dạ và tiểu hắc xà vốn đã có quan hệ thân cận với mình, bởi vậy nên cậu mới cố ý muốn thử xem thế nào.

"Tiểu tử không biết trời cao đất dày. Nếu ngươi đã tự tin như vậy thì bây giờ làm luôn đi, có dám hay không?" Đại sư Verton hạ một câu chốt cho Cách Ngôn. Nếu ngươi đã vội vã muốn tự làm mình xấu mặt như vậy, lão phu sẽ cho ngươi một cơ hội.

"Cái này không tốt lắm đâu." Thanh niên do dự nói. Hắn không phải thuần thú sư nhưng vẫn biết lúc thuần hóa ma thú cao cấp trở lên thì không thể quá tùy tiện, trạng thái tinh thần của thuần thú sư và hoàn cảnh cũng rất quan trọng.
Đại sư Verton hừ lạnh một tiếng: "Việc này là do chính hắn đề ra, cũng chính miệng hắn đáp ứng, hiện tại hắn cũng có thể cự tuyệt, chỉ là hắn phải xin lỗi lão phu trước mặt mọi người."

Cách Ngôn cho thanh niên một ánh mắt tự cho là mang tính trấn an rồi quay đầu nói với đại sư Verton: "Không có chuyện xin lỗi đâu, ta tin ông chắc chắn sẽ không bao giờ có cơ hội này."

"Tiểu tử, hy vọng đến lúc đó ngươi vẫn còn cười được." Đại sư Verton cười lạnh.