Chương 13: Đào Hoa Tuý
Lý Sương Phá Băng Chưởng, luận chiêu thức tinh diệu, không thua gì Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng Siêu Mộng vừa mới sử dụng, mà trong đó chưởng lực cương mãnh, cũng đủ đánh đồng với Hóa Thạch Chưởng lúc trước của y.
Hoàng Dược Sư cùng Âu Dương Phong, tại Hoa Sơn Luận Kiếm từng gặp lộ chưởng pháp này. Hoa Sơn Luận Kiếm, kiếm pháp khẳng định là phải có, nhưng những môn võ dùng tay không, cũng sẽ đều được bọn họ mang ra so kè với nhau.
Vương Trùng Dương có thể để cho Tứ Tuyệt bội phục, bất luận công phu quyền cước, chưởng pháp, binh khí hoặc là nội công, lão đều vượt qua người khác.
Siêu Mộng quan sát Vương Trùng Dương triển lộ chiêu thức xong, nhất thời rơi vào trầm tư. Nếu như trực tiếp động thủ, chưởng pháp của hai người tự nhiên có thể phân cao thấp, thậm chí không muốn nói là y thừa sức chiến bại. Nhưng đây là văn bỉ, dùng chiêu phá chiêu, kiếm ý hay kiếm thế đều không thể phát ra, Siêu Mộng nhất định phải lấy phương thức trực tiếp đem môn chưởng pháp này phá vỡ, mới được tính là thắng cuộc.
Thánh Linh Kiếm Pháp, nếu như Siêu Mộng thôi diễn, ngược lại cũng có đủ cách phá giải Lý Sương Phá Băng Chưởng của Vương Trùng Dương. Bất quá lúc này đề mục chính là chưởng pháp công phu, mặc dù chẳng hề có ý cấm sử dụng kiếm pháp, nhưng y cũng không định dùng đến nó, mà để dành cho ván thứ hai.
Đạn Chỉ Thần Công, môn võ này cũng phi thường thích hợp dùng để phá chưởng pháp, nhưng Vương Trùng Dương hiển nhiên là đang đáp lễ chính mình trước đó, giống với kiếm pháp, thi triển ra dù thắng cũng không vinh.
Nếu như luận chưởng pháp, Siêu Mộng nghĩ đến một môn có thể coi là mạnh nhất Nam Tống hiện thời, đó là Hàng Long Thập Bát Chưởng. Nhưng y lại không biết bộ chưởng pháp này, mà kể cả y có biết đi chăng nữa, Bắc Cái còn sống trên đời, cũng không thể dùng độc chiêu lão ta đến đối phó Vương Trùng Dương. Còn chuyện Hồng Thất Công thất bại vào tay Trung Thần Thông, Siêu Mộng cho rằng không phải do Hàng Long Thập Bát Chưởng thua kém Lý Sương Phá Băng Chưởng, chỉ là lúc này Cửu Chỉ Thần Cái còn chưa luyện đến trình độ xuất thần nhập hoá mà thôi.
Cái cuối cùng Siêu Mộng nghĩ đến nhưng cũng không có ý định xử xuất, không gì khác ngoài công phu làm nên tên tuổi của Bất Khốc Tử Thần Bộ Kinh Vân, Bài Vân Chưởng. Tuy nhiên, Siêu Mộng chỉ tham ngộ được hình dáng bề ngoài sau những lần giao chiến với chàng ta, còn tinh tuý nằm sâu bên trong, cách thức vận dụng chính xác, y lại không hề biết một chút gì. Nếu sử dụng Bài Vân Chưởng hàng dỏm vào thời điểm bây giờ, tỉ lệ thua trận là rất cao.
Đào Hoa Đảo có rất nhiều chưởng pháp, Bích Ba Chưởng, Phách Không Chưởng, Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng, tuy rằng Siêu Mộng là đồ đệ của Đông Tà, nhưng không thừa nhận cũng không được, bằng vào những chưởng pháp này, chẳng thể thắng được Lý Sương Phá Băng Chưởng của Vương Trùng Dương. Thế nhưng một môn thì khó, vậy ba môn hợp nhất đây ? Siêu Mộng bỗng chốc hội tâm mà cười.
Nhìn thấy nụ cười quen thuộc, Hoàng Dược Sư liền rõ ràng, đồ đệ đã có cách phá giải. Quả nhiên, Siêu Mộng bắt đầu ra chiêu, hai tay liên tục vung lên, thoạt nhìn vẫn là chiêu thức cũ đánh bại Chu Bá Thông trước đó.
Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng chưa hẳn bì kịp được Vương Trùng Dương chưởng pháp, nhưng khi nó vào tay Siêu Mộng lại khác biệt. Vừa rồi lão có ý nói võ công Toàn Chân Giáo không thua bọn họ Đào Hoa Đảo, vậy thì Siêu Mộng liền một mực muốn lấy Đào Hoa Đảo võ công đến phá chiêu thức của lão.
Vương Trùng Dương khẽ cau mày, Siêu Mộng nếu như muốn nhờ vào bộ chưởng pháp này, cũng chỉ có thể miễn cưỡng tính toán ngang tay. Thế nhưng, một tiểu tử cuồng vọng như y, sẽ cam nguyện đánh hoà thôi sao ?
Từng mảnh từng mảnh hoa đào từ bầu trời rơi xuống, những cánh hoa được chân khí hoá ra, phảng phất chứa đựng mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng, say đắm lòng người. Lúc trước Lạc Anh chưởng hóa ra hoa đào sẽ nhanh chóng tiêu tan, lần này, nhưng lại ngưng tụ không tan, càng ngày càng nhiều.
Rất nhanh, khu vực trên đỉnh núi liền bị Siêu Mộng biển hoa bao trùm, Vương Trùng Dương phát hiện thân thể của mình bắt đầu trở nên trầm trọng, tất cả hành động cũng biến thành chậm chạp, cả người lại như chìm vào trong đại dương mênh mông, tìm không thấy đất liền mà thoát khốn.
Bích Ba Chưởng, Đào Hoa Đảo công phu nhập môn, đồng thời là chưởng pháp căn cơ. Chưởng thế tựa sóng triều, tầng tầng lớp lớp, liên miên bất tuyệt. Siêu Mộng đem lộ chưởng pháp này dung nhập vào trong đó, chỉ thấy trên bãi đất, sóng hoa một trận lại một trận đánh úp về phía Vương Trùng Dương, lão cảm tưởng mình như đá ngầm trong biển, bị bọt nước không ngừng mà phun tới.
Mỗi một cánh hoa đào đánh vào trên người Vương Trùng Dương, lão đều có thể cảm nhận được chưởng lực biến hóa, hoặc âm nhu, hoặc dương cương, khi thì âm vượt mức dương, khi thì dương áp đảo âm.
Vương Trùng Dương lấy cương nhu chi đạo xuất chưởng, Siêu Mộng thì hồi đáp bằng âm dương biến hoá. Không những thế, tồn tại trong chưởng pháp của y còn hiện hữu thứ gọi là tạo hoá chi pháp, bảo hộ sinh mệnh.
Băng sương bao phủ đại địa, có lúc đại diện cho t·ử v·ong. Lý Sương Phá Băng Chưởng, uy lực toàn mở, là một môn tuyệt học mang theo thuộc tính hàn. Một chưởng xuất ra đều vì c·ướp đi sinh cơ đối thủ.
Hoa đào tháng ba nở, cũng chính vào mùa xuân. Khi này vạn vật thức tỉnh, tràn ngập sức sống. Biển cũng là địa phương thai nghén sinh mệnh, Siêu Mộng một chiêu tân chưởng pháp, dụ ý sinh sôi liên tục, nhiệt thành nâng niu thương sinh trong thiên hạ, đúng với kiếm lộ khi xưa của Tiểu Kiếm Thánh, đúng với nhất thức Hữu Tình Thiên Địa mà Long Nhi từng thể ngộ.
Luận chưởng pháp biến hóa, hai người sàn sàn nhau, nhưng Siêu Mộng bên trong ý cảnh sinh sôi liên tục, tận khắc Vương Trùng Dương t·ử v·ong tiêu điều. Nếu như bọn họ thật sự so đấu chưởng lực, ai thắng ai bại còn chưa biết, nhưng chỉ là văn bỉ mà nói, Vương Trùng Dương đã thua.
Đông Tà, Tây Độc đều tại, họ vừa là khán giản trong trận quyết đấu này, cũng vừa là trọng tài phân định thắng thua. Hoàng Dược Sư là Siêu Mộng sư phụ, lão có thể y chịu thua, nhưng không thể vì y nhận thắng, có điều Âu Dương Phong có thể. Thấy có người chiến bại Vương Trùng Dương, hắn tuy chẳng cam lòng, nhưng một tia khoái ý vẫn xuất hiện trong tâm cảm khi đối thủ không đội trời chung thua trận.
Âu Dương Phong lên tiếng nói với Vương Trùng Dương:
- Vương huynh, một ván này, e rằng Siêu Mộng hiền chất phải nhỉnh hơn một chút !
- Hừ !
Vương Trùng Dương hừ lạnh một tiếng, lão một đời tự phụ không kém bất luận người nào, liền Lâm Triều Anh cùng lão lưỡng tình tương duyệt, đối với chuyện thắng bại giữa hai bên, Vương Trùng Dương cũng không dễ dàng chịu thua.
Mà giờ khắc này kết quả đã rõ ràng ! Nói riêng về chưởng pháp, lão bại bởi Siêu Mộng, càng khiến cho lão khó có thể tiếp thu chính là, tuổi tác đối phương còn nhỏ hơn mình nhiều như thế, cho dù Siêu Mộng không mở miệng, nhưng lời tuyên bố của Âu Dương Phong chẳng khác nào đang trắng trợn trào phúng.
Vương Trùng Dương không cam tâm, người quyết định dùng văn bỉ để tỉ thí là lão, tuy nhiên nhân bởi vậy mà thua trận, thanh danh một đời bị huỷ cũng bởi chính tay mình.
Vương Trùng Dương hít sâu một hơi, hỏi
- Đây là chưởng pháp gì ?
Siêu Mộng lập tức trả lời:
- Đào Hoa Tuý !
Cái tên biểu thị cho việc y đem sinh hoạt một đời này từng li từng tí hoá vào bên trong chưởng pháp, lấy ba môn võ học tiểu biểu của Đào Hoa Đảo xem như điểm tựa, cuối cùng dung hợp thành một bản tân chưởng pháp.
Hoàng Dược Sư nghe đồ đệ lấy cái tên này đặt cho nó, mỉm cười gật đầu hài lòng. Bên trong chưởng pháp đó đều có hiện diện bóng dáng Đảo Đào Hoa, vừa danh xứng với thực, vừa khiến người ta cảm nhận được cảm tình mà y đối với nơi mình sinh sống từ nhỏ đến lớn.
Vương Trùng Dương than thở:
- Trận đầu, bần đạo nhận thua.
Có lòng tranh cường háo thắng, nhưng lão còn khinh thường việc lấp liếm thất bại, không chịu chấp nhận kết quả cuối cùng.
Thấy Vương Trùng Dương chịu thua trận đầu, Chu Bá Thông cuống cuồng lên:
- Sư huynh, hai người còn chưa chân chính đánh qua, sao có thể tính là thua ? Cùng lắm thì chưởng pháp tương đương nhau, đây chính là hoà !
Nghe lời hung hăng càn quấy của Chu Bá Thông, Siêu Mộng một mặt ý cười nhìn chằm chằm Vương Trùng Dương, lên tiếng:
- Trùng Dương chân nhân, chính như lệnh sư đệ nói, một ván này, không bằng chúng ta tính hoà nhau đi !
Vương Trùng Dương lắc đầu nói:
- Ta lớn tuổi hiền chất rất nhiều, cho dù hoà, cũng chẳng khác gì ta thua. Tiếp đó, đến phiên cậu ra đề.
Thời khắc này, lòng hiếu thắng của lão triệt để dâng trào lên, ngoại trừ Lâm Triều Anh, Vương Trùng Dương đúng là chưa từng gặp qua đối thủ để cho mình phải chịu thất bại. Mà thực chất kể cả nàng cũng không phải bằng công phu chân thực vượt qua lão.
Trùng Dương một đời, không kém ai ! Hôm nay Siêu Mộng lại muốn phá bỏ truyền kỳ của lão !
Siêu Mộng đi qua đi lại, suy nghĩ xem tiếp theo nên so cái gì. Quyền cước công phu không cần tiếp tục, vậy thì đến binh khí, cụ thể là kiếm. Vừa vặn, một thế này, y cũng học được một bộ kiếm pháp mới, đồng thời biển chuyển nó lên một cảnh giới cao hơn nguyên bản rất nhiều, đúng lúc cần được tân hiện giang hồ thiên hạ.
Siêu Mộng quay đầu nhìn về phía Vương Trùng Dương đứng đối diện, nói:
- Ván hai, chúng ta so kiếm pháp ?
Vương Trùng Dương từng đem trận thư hùng trên đỉnh Hoa Sơn mệnh danh là Hoa Sơn Luận Kiếm, từ đó có thể thấy được kiếm pháp của lão tất nhiên cực kỳ cao minh, cũng đối với kiếm pháp của mình tràn ngập tự tin. Nghe Siêu Mộng muốn luận kiếm, trong lòng lão xuất hiện một loại cảm giác gọi là: Kẻ địch đang tự tìm đường c·hết !
Vương Trùng Dương gật đầu, đồng ý so kiếm, đưa tay mời Siêu Mộng tùy ý ra chiêu.
Siêu Mộng lấy ra một vật, đồng thời cũng tỏ rõ kiếm pháp mà y sắp sử dụng. Mọi người nhìn thấy đều kinh ngạc, bằng vào bộ kiếm pháp này cũng muốn làm khó Vương Trùng Dương, tiểu tử ngươi không khỏi suy nghĩ quá hão huyền đấy chứ ?