Editor: Temo
Beta: Natalie Pham
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mạt Vân vẫn như mọi ngày hầu hạ chuẩn bị cho hoàng thượng đi lâm triều trước rồi mới từ từ rửa mặt thay quần áo, đồng thời lại quan tâm Bảo nhi và Thụy nhi ăn uống ngủ nghỉ như thế nào, chỉ sợ hai đứa nhỏ không khoẻ. Vài năm gần đây, ngoại trừ nàng, không có cung tần nào khác ở Trường Nhạc cung, cho nên sau khi hỏi Vũ Văn Hi, có được sự đồng ý của hắn, nàng liền làm chủ cho Bảo nhi đến ngụ ở tây sườn điện, coi như chỗ ở riêng cho nàng ấy. Còn Thụy nhi, không có may mắn này, tới độ tuổi nhất định sẽ bị chuyển tới chỗ khác cách Trường Nhạc cung. Dù sao, đây là hậu cung, hoàng tử không nên ở lâu.
"Nghe các cung nữ hầu hạ đại công chúa nói, tính tình của đại công chúa đã yên tĩnh hơn một chút, chịu nghe lời khuyên nhủ của nhóm nô tì." Tố Nguyệt trả lời.
Thẩm Mạt Vân chọn một cây trâm hoa đào được đính bằng ngọc châu, lại chọn thêm mấy đôi bông tai, cười nói: "Xem ra Đường ma ma và Lâm ma ma cũng tận tâm. Ta chẳng mong Bảo nhi sẽ trở nên thùy mị hiền thục, chỉ cần hiểu lý lẽ là được." Nữ nhân ôn nhu hiền thục ở trong cung thật sự rất khổ, nàng thật sự không muốn nữ nhi biến thành như vậy.
Hồng Tịch giúp Thẩm Mạt Vân búi tóc, lại gắn thêm phụ kiện, mới nói: "Chủ tử yên tâm, nô tì ở trong cung nhiều năm, theo nô tì thấy, tính cách như đại công chúa, rất hiếm thấy. Hơn nữa nữ hài nhi đã được nuông chiều, ở hoàng gia, như vậy cũng không là cái gì."
Thẩm Mạt Vân cũng là thở dài: "Sao có thể yên tâm? Người xưa nói nuôi con một trăm tuổi, lo lắng hết chín mươi chín năm, trước kia nghe nói như vậy, trong lòng ta chưa bao giờ phản đối, làm người sao có thể lo lắng nhiều như vậy? Nhớ lại trước kia ở trong nhà, mỗi ngày đều nghe mẫu thân nhắc đi nhắc lại phải chú ý chỗ này chỗ kia, lúc đó cảm thấy thật phiền. Nhưng hôm nay bản thân ta đã thành mẫu thân, mới biếthếttư vị đó. Dù biết Bảo nhi bọn họ đều khỏe mạnh, nhưng phải hỏi lại mấy lần mới yên tâm. Giờ ngẫm lại lúc trước, thân là nữ nhi, ta thật sự bất hiếu."
Lời nói này có chút nặng nề, làm Tố Nguyệt hầu hạ một bên cũng không dám tiếp lời.
Kỳ thực Thẩm Mạt Vân không chỉ nhớ tới Trình thị, mà còn nhớ tới cha mẹ của nàng ở kiếp trước. Nghĩ đến cha mẹ từ nhỏ đã cưng chiều nàng như châu như ngọc, thật vất vả nuôi nàng trưởng thành, lại bởi vì công tác nàng phải xa nhà, một năm chỉ về thăm nhà hai ba lần. Thế giới bên ngoài quá mức đặc sắc, nên số lần về nhà cũng ít đi, nhưng tình cảm không vì thế mà xa cách, toàn bộ nhờ cha mẹ nàng chủ động gọi điện cho nàng, còn số lần nàng chủ động gọi lại thì rất ít. Trước kia không hiểu được sự lo lắng của cha mẹ, vì thấy không có vấn đề gì cả, hiện tại nàng đã hiểu nhưng chẳng còn cơ hội hồi báo, để lại cho bọn họ một thi thể lạnh như băng và khiến họ người đầu bạc đau lòng tiễn người đầu xanh.
Việc trang điểm được hoàn thành trong bầu không khí nặng nề,lúc này, Thẩm Mạt Vân đã điều chỉnh lại tâm trạng. Thương tâm qua đi, cuộc sống còn phải tiếp tục, tình cảnh trước mắt không cho phép nàng dành nhiều thời gian để âu sầu.
Tố Nguyệt thấy sắc mặt nàng tốt lên không ít, liền cẩn thận gọi vài tiểu cung nữ mang quần áo tiến vào cho nàng chọn. Lúc này, Tần doãn đi đến, bẩm với Thẩm Mạt Vân: "Khởi bẩm nương nương, cung nữ Khéo Như ở cung Diên Khánh cầu kiến."
Thẩm Mạt Vân có chút bất ngờ, cũng có chút tò mò: "biết rồi, cho nàng chờ ở gian ngoài đi." Sau đó nàng tiếp tục chọn hôm nay mặc y phục gì. Vài ngày trước, thượng phục cục đưa tới không ít quần áo mới, thời tiết dần dần ấm lên, nên mặc màu sắc tươi tắn một chút.
"Vâng." Tần doãn tuân lệnh, liền lui đi ra ngoài.
Hơn 1 phút, Thẩm Mạt Vân mới thong thả đi ra dưới sự vây quanh của các cung nữ, xuyên qua giữa nhóm cung nữ thái giám đồng loạt quỳ xuống thỉnh an, đi tới ghế ở chính giữa, xoay người ngồi xuống.
Khéo như đã sớm cung kính đứng ở một bên, đợi Thục phi ngồi xuống, mới tiến lên vài bước, quỳ xuống nói: "Nô tì Khéo như bái kiến Thục phi nương nương." Trong tay nàng còn nâng một cái hộp, cũng khó cho nàng, cái hộp nặng như vậy mà nàng ta vừa nâng vừa hành lễ cẩn thận tỉ mỉ.
"Đứng lên đi." Tuy không cùng bàn với Liễu Quý phi, nhưng Thẩm Mạt Vân không làm khó một cung nữ, tùy ý kêu nàng đứng lên, "Mới sáng sớm đã đến chỗ ta, chủ tử ngươi muốn ngươi chuyển lời đến Trường Nhạc cung sao?"
Khéo như cười nói: "Nương nương anh minh, đúng là Quý phi nương nương bảo nô tì đưa thiệp mời tới." Nói xong, nâng cao hộp gấm trong tay, đem nó về phía Tố Nguyệt.
"Thiệp mời?" Thẩm Mạt Vân không khỏi nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Tố Nguyệt đi lên phía trước nhận lấy hộp gấm, mở nắp hộp ra, thấy bên trong thật sự có thiệp mời xinh đẹp lịch sự tao nhã, sau đó mới đem hộp gấm đưa tới trước mặt của Thẩm Mạt Vân.
Thẩm Mạt Vân cầm lấy thiệp mời từ trong hộp, vội vã mở ra xem một lần, nở nụ cười: "Ta đã biết, nói lại với Quý phi là ta sẽ đi."
"Vâng, nô tì nhất định sẽ truyền lại lời." Khéo như cúi người, cung kính nói.
"Được rồi, đến đây một chuyến cũng vất vả cho ngươi. Tố Nguyệt, người đi tiễn nàng đi." Thẩm Mạt Vân quay đầu, đối Tố Nguyệt phân phó.
Khéo như nghe xong, vội vàng nói không cần, nhưng cuối cùng vẫn không từ chối được, Tố Nguyệt tiễn nàng ra khỏi Trường Nhạc cung.
Đợi Tố Nguyệt trở lại, rốt cuộc Hồng Tịch không nhịn được, không khỏi tò mò hỏi: "Chủ tử, trong thiệp mời Quý phi nương nương viết cái gì?"
Lời này vừa nói ra, làm Tiễn Dung, người luôn cẩn trọng cũng phải nhìn lại.
Thẩm Mạt Vân cầm lên thiệp mời màvừa nãy thuậntay đặt lên trên bàn rồi nhìn lại, nói: "Quý phi nói nàng mới có một chậu hoa lan, rất quý hiếm, muốn mời các vị tỷ muội ở hậu cung đi tới Diên Khánh cung thưởng lan, trong đó cũng có nhóm cung tần mới tiến cung."
Nhóm người Hồng Tịch vừa nghe, đều sửng sốt một chút, Tố Nguyệt trực tiếp hỏi: "Chủ tử, người tính đi sao?"
Thẩm Mạt Vân nói: "Vừa rồi ta đã nhận lời rồi, nên chắc chắn phải đi .Hoàng hậu nương nương ở Chiêu Minh cung, không dễ dàng ngoài ra, chúng ta muốn thấy mấy người kia một chút cũng khó, chưa tìm được cơ hội thích hợp. Quý phi tổ chức thưởng lan thật đúng lúc, miễn cho ngày sau đối mặt còn không biết ai là ai, bị chê cười chuyện đó thật không tốt."
Sau đó nàng chuyển đề tài, nói "Ôm Thụy nhi đến chỗ ta. Tiễn Dung, ngươi đi đến chỗ đại công chúa nhìn một cái, nếu nàng còn chưa dùng bữa sáng thì đưa nàng đến ăn cùng ta, bảo phòng bếp làm chút bánh táo mứt củ từ, lần trước nha đầu này nói thích ăn điểm tâm này."
"Dạ, nương nương, nô tì đi ngay." Tiễn Dung nói xong, khom người lui ra ngoài làm việc.
Chỉ chốc lát sau, Bảo nhi liền tới, thân mình nho nhỏ bước đi nhưng vô cùng vững vàng, đầu tiên hướng về phía Thẩm Mạt Vân hành lễ, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng, quấn quít lấy Thẩm Mạt Vân làm nũng nói chuyện. Đồng thời, ngũ hoàng tử cũng được bế tới, nháy mắt sự chú ý của Bảo nhi chuyển đến đệ đệ trắng trẻo mập mạp, vì thế hai tỷ đệ cùng chơi đùa trên giường.
Gương mặt của Thẩm Mạt Vân hàm chứa ý cười nhàn nhạt nhìn cảnh hai hài tử vui đùa cho đến khi Hồng Tịch bẩm báo đồ ăn sáng đã chuẩn bị tốt, nàng mới bảo nữ nhi: "Được rồi, tí nữa chơi tiếp. Chúng ta dùng bữa sang trước, đừng để đói bụng, sẽ ảnh hưởng tới thân thể."
"Dạ." Bảo nhi lên tiếng, rất gọn gàng nhảy xuống giường, nắm lấy tay Vũ Văn Thụy, chậm rãi đi đến sảnh, chuẩn bị dùng bữa cùng mẫu thân.
-------------------
Thanh ảnh các
Tần tiệp dư nhìn thoáng qua thiệp mời đặt trên bàn, ngẩng đầu nhìn cung nữ nói: "Biết rồi, ngươi chuyển lời tới Quý phi nương nương, ta sẽ tới tham dự đúng giờ."
Cung nữ kianghe xong, làm lễ, đợi Tần tiệp dư cho phép liền lui ra, rời khỏi Thanh Ảnh các.
Tần tiệp dư nghĩ nghĩ, gọi Liên Tâm, căn dặn: "Ngươi đi hỏi thăm một chút, trong đám cung tần mới tiến cung, Quý phi mời người nào? Còn nữa, mấy người như Trương Đức phi, có người nào đi tham dự thưởng lan yến lần này? cần phải thăm dò hai chuyện này."
"Nô tì đã rõ." Liên Tâm hiểu ý, lập tức liền đi ra ngoài tìm hiểu tin tức.
Sau khi Liên Tâm rời khỏi, trong phòng cũng chỉ còn lại một mình Tần tiệp dư, ánh sáng tờ mờ xuyên qua song cửa sổ chiếu vào dung nhan vẫn thanh lệ như cũ
"Liễu Quý phi..."
Tạm thời nàng không đề cậptới tâm trạng nhóm phi tần khi nhận được thiệp mời như thế nào: nghi hoặc, khẩn trương hoặc hưng phấn, những thứ này đều không chút liên quan tới vị hoàng thượng đang phê tấu chương ở Lưỡng Nghi điện. Hoàng thượng vẫn thật chăm chỉ xử lý công việc, hắn đang thương lượng việc phòng thủ biên quan với Ngũ đệ Định quận vương. Thảo luận được một lúc, Vũ Văn Hi cảm thấy có chút mệt mỏi, liền nói: "Việc này cứ làm theo những gì mà vừa mới thảo luận xong, tí nữa trẫm sẽ cho người đi hạ chỉ."
"Thần đệ tuân chỉ." Định quận vương đứng lên, trịnh trọng hành lễ nói.
"Được rồi, ở đây không có người ngoài, cứ ngồi đi." Vũ Văn Hi không để ý lắm phất tay, ý bảo Định quận vương ngồi xuống, "Tấu chương mấy ngày trước của ngươi, Trẫm đã phê chuẩn, qua vài ngày nữa, sẽ có người ở Lễ bộ tới Vương phủ ban chỉ. Nhưng tại sao đột nhiên ngươi lại muốn nâng sườn phi? Trẫm nhớ, trước kia ngươi có nói không muốn nạp sườn phi mà? Nói là sợ nội bộ mâu thuẫn gì gì đó, nhưng sao hôm nay lại đổi ý?"
Khóe miệng Định quận vương khẽ giật một cái, nói: "Sườn phi này không phải là thần đệmuốn nâng."
Hả? Có ý tứ gì? Vũ Văn Hi không nói chuyện, nhưng ánh mắt biểu đạt rõnghi vấn của hắn.
Định quận vương có chút bất đắc dĩ nói: "Là ý tứ của Vương phi của đệ." Dừng một chút, nhìn ánh mắt thú vị của hoàng đế hắn vẫn buồn bực nói, "Nàng nói, Trịnh thị luôn luôn ôn nhu hiểu lòng người, hầu hạ đệcũng tỉ mỉ, hơn nữa lại sinh con gái cho đệ, không có công lao cũng có khổ lao, không bằng liền nâng Trịnh thị thành sườn phi, sau này khi nữ nhi xuất giá, cũng thêm chút mặt mũi."
Vũ Văn Hi cười nói: "Xem ra chọn cho ngươi vị Vương phi này không tệ, quả nhiên là hiền thục."
Định quận vương có chút không biết trả lời như thế nào, đối với Vương phi Nghi Vân, kỳ thực hắn rất vừa lòng, Nghi Vân không chỉ đem hậu viện sắp đặt gọn gàng ngăn nắp, con gái lớn luôn luôn cao ngạo cũng được nàng dạy dỗlý lẽ, càng ngày càng hiểu chuyện, nàng cũng không ghen tuông,không gây chuyện, còn vì hắn sinh đôi hai con trưởng, hắn thật không tìm ra nửa điểm xấu. Thêm nữa Lục thái phi khen ngợi nàng không ngớt.
Chẳng qua, khi Nghi Vân nói với hắn muốn nâng Trịnh thị thành sườn phi, hắn cảm thấy có chútbất ngờ, có chút không vui. Bởi vì việc này sẽ đưa tới rất nhiều phiền toái, nói không chừng sẽ khiến hậu viện xảy ra tranh chấp, cho nên mặc kệ trước kia hắn phong lưucỡ nào, hắn chưa nghĩ tới việc này, vì hắn muốn đảm bảo địa vị chính thất không bị lung lay.
Mà bây giờ vương phi lại ngược lại, chủ động nói với hắn muốn hắn nạp sườn phi, còn có rất nhiều lý lẽ, còn lôi kéo cả Lục thái phi nói giúp. Cứ như vậy, Định quận vương chẳng còn cách nào, chỉ có thể thỏa mãn ý Nghi Vân. Hắn hiểu rõNghi Vân, sở thích của nàng chưa bao giờ giấu được hắn, đương nhiên, là nam nhân được dạy dỗ dưới nền giáo dục truyền thống phong kiến, Định quận vương chẳng quan tâm đến sở thích này của Nghi Vân. Thế nhưng Vương phi mạnh mẽnhư vậy, vẫn khiến hắn có chút khó chịu.
Ngay lúc Định quận vương rối rắm thì bên ngoài truyền đến âm thanhầm ỹ. Vũ Văn Hi nhíu mày, không cần hắn lên tiếng, Giang Hỉ liền đi raxem xét. Lát sau Giang Hỉ trở lại, "Bẩm Hoàng thượng, Trần lương nhân đang ở ngoài cửa, nói là hầm canh gà, muốn cầu kiến hoàng thượng." Trần lương nhân cũng là tú nữ mới tiến cung, là người mới đến, mới không biết tuyệt đối không cho phép cung phi tùy tiện đến quấy rầy khi Vũ Văn Hi ở Lưỡng Nghi điện. Thậm chí ngay cả Hoàng hậu muốn tới, cũng phải thông báo trước, không dám tùy tiện xông loạn.
Định quận vương nhân cơ hội đứng dậy nói: "Đã như vậy, thần đệ xin cáo lui trước." Nói xong, thi lễ, chờ được hoàng thượng cho phép liền xoay người rời khỏi đại điện.
Vũ Văn Hi hướng Giang Hỉ nói: "Cho nàng ta trở về, giáng xuống làm chính lục phẩm lệ nghi, cấm túc ba tháng."
"Vâng, hoàng thượng." Giang Hỉ đáp lời, sau đó đi ra cửa nói ý chỉ của hoàng đế, không ngài ý muốn là một gương mặt trắng bệch.
Về phần Vũ Văn Hi, hắn chả thèm để ý đến chuyện bên ngoài,bên trong tiếp tục vùi đầu với đống công việc lộn xộn.