Mùa xuân tháng ba, trời đã ấm lại, cỏ mọc én bay, trăm hoa đua nở, bươm bướm uyển chuyển nhảy múa, chỗ nào cũng có không khí vui mừng hân hoan. Một cô bé trắng trẻo đáng yêu buộc tóc hai bên, dây buộc màu đỏ rủ xuống ở giữa, đang nhìn chằm chằm một con bướm cánh xanh lam đậu trên cánh hoa thược dược màu phấn hồng, mạnh mẽ nhảy ra muốn bắt, không ngờ bươm bướm rất cảnh giác, lập tức vẫy cánh màu xanh lam bay lên, ngược lại cô bé dùng sức quá mức, không cẩn thận bị vấp chân.
"Công chúa!" Cung nữ phía sau cũng hoảng sợ.
"Ồn ào cái gì, mau, mấy người mau đuổi con bướm chạy tới bên này." Nữ hài vừa thấy bươm bướm muốn bay đi, vội vàng kêu lên, cho các cung nữ vây bắt.
Các cung nữ không dám chậm trễ, chạy nhanh đuổi theo con bướm cánh xanh lam.
Giữa đình hóng mát cách đó không xa, hai vị mỹ nhân mặc cung trang đang ngồi, tốp năm tốp ba cung nữ vây quanh hai người, cũng có thái giám đứng bên dưới chờ nghe lệnh.
"Đại công chúa càng ngày càng đáng yêu thông minh, Thục phi muội muội nuôi dạy thật tốt." Trương Đức phi cầm quạt tròn nhẹ nhàng phe phẩy cười nói.
"Thật ra là càng lớn càng bướng bỉnh mới đúng, tính tình của Bảo nhi thật..." Thẩm Mạt Vân lắc đầu, "Muội chẳng biết nên nói gì mới tốt."
Trương Đức phi cười nói: "Trẻ con mà, khó tránh nghịch ngợm một chút, đợi qua mấy năm nữa, trưởng thành rồi, tự nhiên sẽ hiểu chuyện."
"Hi vọng như thế đi." Thẩm Mạt Vân bưng chén trà lên nhấp một ngụm, tính khí của Bảo nhi bị Vũ Văn Hi nuông chiều càng lúc càng lớn, chẳng qua là công chúa thôi, kiêu căng một chút cũng bình thường, hiếm thấy thân phận công chúa nhận được hậu thuẫn, không kiêu căng một ít nàng cảm thấy thật đáng tiếc. Ở trong hậu cung còn thiếu nữ nhân đoan trang hiền thục, tam tòng tứ đức* sao? Cũng bởi vì tính tình Bảo nhi không chịu nổi yên tĩnh, hôm nay Thẩm Mạt Vân cũng bị Bảo nhi cuốn lấy không có biện pháp, lúc này mới đưa nàng đến ngự hoa viên chơi đùa, mà Thụy nhi vẫn ở lại cung Trường Nhạc. Không nghĩ tới nàng vừa ngồi xuống được một lát, Trương Đức phi không mời mà tự đến.
Liền tính Trương Đức phi chỉ tình cờ gặp Thẩm Mạt Vân, nhưng hôm nay thật sự ngồi xuống nói chuyện với nàng, tự nhiên sẽ không chỉ nói đề tài về Bảo nhi. Bởi vậy mới nói mấy câu, lúc này Trương Đức phi hơi nghiêng người, thay đổi tư thế ngồi, nói: "Hôm nay là ngày tú nữ mới vào cung đâu, lúc này, chắc đã đi vào Vĩnh Hạng rồi."
Thẩm Mạt Vân suy nghĩ một lát, không sai, quả thật hôm nay là ngày đầu tiên tú nữ mới vào cung, tính toán thời gian một chút, hẳn đã xong tế bái ở thái miếu đang được nâng vào Vĩnh Hạng. Lần tuyển tú này, quy mô còn lớn hơn lần nàng tuyển tú, hoàng đế đã chọn ra hai mươi ba vị tú nữ, mỗi người đều xinh đẹp như hoa, hơn nữa đều được ban danh hiệu, mà người thay đổi nhiều nhất...
"Cũng không phải sao? Có nhiều vị muội muội mới vào như vậy, nghĩ đến về sau, trong cung chắc chắn không thiếu chuyện náo nhiệt." Thẩm Mạt Vân cười nói xong, nhiều sư ít nến, khẳng định sẽ tranh giành rất kịch liệt!
Trương Đức phi thấy nàng vẫn lạnh nhạt ung dung, có chút hơi giận, suy nghĩ một lúc, nói: "Muội muội đã gặp qua đám tú nữ mới lần này chưa?"
Thẩm Mạt Vân lắc đầu nói: "Chưa nhìn thấy. sao vậy?"
Trương Đức phi chợt nhíu mày, giọng điệu ghen tuông nói: "không như thế nào, chẳng qua từ điện Lưỡng Nghi truyền ra một ít tin đồn, nói trong đó có một vị tú nữ được hoàng thượng tự mở miệng khen một câu ‘thật là kỳ nữ tử* của bản triều", làm cho người ta thật buồn bực."
"Hừm?"
Trương Đức phi nói: "Nghĩ đến muội còn không biết đi, chính là thiên kim của thượng thư Lại bộ* Nghiêm đại nhân, hoàng thượng còn phong làm tiệp dư. Thật sự là..." Vốn muốn khơi mào lửa giận trong lòng Thục phi, kết quả nói xong, Trương Đức phi chẳng nhịn được sự ghen tỵ trong lòng.
Quả nhiên là một trong những nhân vật nổi bật nhất trong lần tuyển tú này. Thẩm Mạt Vân cúi đầu, giả vờ có hứng thú với bánh trái trên bàn, trong lòng cũng hơi tò mò với vị tiểu thư Nghiêm gia, có thể dùng hết khả năng bắt lấy tất cả cơ hội, chả biết sẽ là một cô gái như thế nào.
"... Chẳng qua muội muội còn có đại công chúa cùng ngũ hoàng tử làm chỗ dựa vào, nghĩ đến cũng không cần lo lắng hoàng thượng sẽ vắng vẻ muội." Đức phi lại nói, "Có lúc, ta thực sự cảm thấy đáng tiếc cho muội, rõ ràng muội muội mới là người hoàng thượng yêu mến, nhưng cũng không được động vào các công việc trong cung, cần cái gì đều phải mở miệng hỏi người khác, thật khổ sở. Chẳng lẽ, muội muội không nghĩ tới, tự mình được làm chủ một lần?"
Thẩm Mạt Vân nghĩ rằng, chẳng trách được Trương Đức phi chạy tới uống trà nói chuyện với nàng, mất nửa ngày, tiểu thư Nghiêm gia chỉ là sương mù, mặt sau mới là trọng tâm, Trương Đức phi muốn mượn cơ hội dụ dỗ nàng đi chống lại Liễu quý phi, càng đấu thì hai người đều tổn thất nặng nề, nàng ta lấy lợi ích từ giữa. Nghĩ đến cũng đúng, một tú nữ còn chưa vào cung đã bị hoàng đế chú ý như thế, sẽ còn nhiều người chú ý nàng ta, cho dù thật sự có thể khiến thiên kim Nghiêm gia lên phân vị cao, ít nhất cũng là chuyện của một hai năm sau. So sánh lên, trong số những “người cũ”, nàng đã có một trai một gái cũng rất dễ thấy.
"Muội muội?" Trương Đức phi thấy Thẩm Mạt Vân rất lâu mà không nói gì, không khỏi gọi một tiếng.
Lúc này Thẩm Mạt Vân mới lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Làm phiền tỷ tỷ quan tâm, còn có hoàng thượng giúp muội làm chủ!"
Trương Đức phi nghe xong lời này, tay nắm chặt, trong mắt hiện lên một tia tức giận, Thục phi đang cười nhạo nàng không được hoàng thượng sủng ái sao? Nhịn xuống, thật vất vả mới nuốt cơn giận này xuống, cố cười nói: "Kia cũng đúng, còn có hoàng thượng ra mặt thay muội đâu, thật khiến chúng ta hâm mộ."
Trương Đức phi khiếm chế, nàng không tin, khi Thục phi đối mặt với vị thiên kim Nghiêm gia được sủng ái trong tương lai, còn có thể bình tĩnh như vậy.
Lúc này, Bảo nhi sôi nổi chạy tới, "A nương, a nương, con bắt được..."
Trương Đức phi thấy thế, nhân cơ hội đứng dậy nói: "Ta hơi mệt mỏi, đi trước, muội muội đừng trách."
Thẩm Mạt Vân cũng đứng dậy nói: "Tỷ tỷ đi thong thả."
Sau khi Trương Đức phi mang người của nàng ta đi rồi, Bảo nhi cũng chạy vào, sau đó đứng ở trước mặt Thẩm Mạt Vân, thở hổn hển nói: "A nương, con bắt được nó. Ngài xem, xinh đẹp không?" Nói xong, đã mở ra tay phải, một con bươm bướm màu trắng lấm tấm xinh đẹp rõ ràng xuất hiện giữa bàn tay của nàng.
Thẩm Mạt Vân cẩn thận nhìn xem, lúc này mới khích lệ nói: "Rất xinh đẹp, Bảo nhi thật giỏi."
Bảo nhi cười thật vui vẻ: "Đợi phụ hoàng đến, sẽ đưa cho phụ hoàng."
Thẩm Mạt Vân vừa nghe, cảm thấy hơi đau đầu, nói: "Bảo nhi, phụ hoàng rất bận chuyện trên triều đình, mấy ngày nay sợ rằng sẽ không đến cung Trường Nhạc." Một đám mỹ nữ mới đến, Vũ Văn Hi còn nhớ tới cung Trường Nhạc là tốt lắm rồi, nói không chừng đêm nay sẽ chọn cung phi mới thị tẩm.
Bảo nhi nghênh mặt lên, kiêu ngạo nói: "Sẽ không đâu. Ngày hôm qua phụ hoàng đã hứa, hôm nay có thể đến thăm Bảo nhi, phụ hoàng rất giữ lời, sẽ không lừa Bảo nhi đâu. Phụ thân nhất định sẽ đến thăm Bảo nhi."
Thẩm Mạt Vân không biết nên giải thích với con gái như thế nào, so với chuyện hoàng đế giữ lời hứa, nàng càng tin tưởng hoàng đế trở mặt như lật sách. Nàng há mồm đang muốn nói chuyện, đột nhiên nghĩ lại, cười nói: "Tốt, chúng ta trở về trước, chờ phụ hoàng tới, được không?"
"Vâng." Bảo nhi tươi cười ngẩng đầu lên, lại nặng nề gật đầu.
Thẩm Mạt Vân vuốt ve gò má non nớt của nữ nhi, xem nụ cười vui vẻ của nàng, tâm tình đột nhiên trở nên trầm trọng. Bảo nhi vẫn là một đứa trẻ, nàng làm như vậy, có phải... Rất tàn nhẫn không? Nếu không, lại đợi mấy năm nữa?
————————
Thanh Ảnh các
"Hôm nay là ngày tú nữ mới vào cung đúng không?" Tần tiệp dư lạnh nhạt hỏi cung nữ đứng bên cạnh.
"Đúng vậy, nương nương."
"Năm năm, thời gian qua thực nhanh!" Tần tiệp dư có chút cảm thán, dừng một lát, lại nói: "Nói một chút những chuyện ngươi nghe được đi, chọn những chuyện quan trọng hơn mà nói."
"Dạ. Nô tì nghe nói, lần này trong các vị tú nữ, có một vị nhận được lời khen ngợi từ hoàng thượng..."
Từ sau lần khóc rống kia, đã được một năm, Tần tiệp dư cũng bắt đầu chậm rãi tỉnh táo lại từ sự điên rồ lúc trước, lại dùng một ít thủ đoạn, có thể một lần nữa ra vào hậu cung, hoàng thượng ngẫu nhiên cũng chọn thẻ bài của nàng ta. So với tình trạng lúc trước không thể nói được, nhưng mà tốt hơn thời điểm nửa điên kia. Có lẽ Tần tiệp dư cảm thấy vì nhị công chúa, khiến hoàng thượng không muốn gặp nàng ta, cho nên cũng lạnh nhạt với nhị công chúa, chỉ ngẫu nhiên hỏi đến tình huống của con gái, thái độ lạnh như băng.
May mắn bà vú của nhị công chúa là người hiền hậu, dưới tình huống như vậy, cũng chăm sóc nhị công chúa khá cẩn thận. Bằng không, cha đẻ không vui, mẹ đẻ không đau, người hầu hạ lại sơ ý một chút, đủ khiến cho sinh mệnh yếu ớt này không còn tồn tại nữa.
Tần tiệp dư vừa nghe cung nữ nói lại, vừa tính toán làm như thế nào để giúp mình thoát khỏi tình trạng này, có lẽ, tú nữ vừa vào cung lần này, sẽ giúp nàng có cơ hội.