Thục Nữ Phiêu Phiêu Quyền

Chương 37: Tham quan đạo quán võ thuật Trung Quốc truyền thống




Hệt như suy nghĩ của Vệ Sở, Phong Phiêu Phiêu luyện tập vô cùng thuận lợi, thiếu nữ này ngộ tính cực cao, thiên tư cũng là người tốt nhất anh từng gặp qua, nếu là anh của năm đó, nhất định sẽ sinh ra ý muốn cùng cô phân cao thấp.

Đến nỗi hiện tại, anh tại đây đã mất đi tư cách cùng người so tài.

Hoàn thành giai đoạn luyện tập thứ nhất, sau khi ở bờ biển hơn mười ngày, hai người lại tiếp tục tiến hành bước tiếp theo.

"Hôm nay không đi bờ biển, chúng ta đi Giấu Mối Học Viện". Vệ Sở mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng quần dài, y phục đen nhánh làm nổi lên với làn da trắng của anh, mà Phong Phiêu Phiêu lại thích mặc đồ trắng, hai người một trái một phải đứng cạnh nhau như một đôi Hắc Bạch Song Sát.

Gần đây Phong Phiêu Phiêu phát hiện Vệ Sở mang mắt kính kỳ thật là kính phẳng, sau khi đeo lên cả người trông văn nhã hơn nhiều, ẩn sau lớp mắt kính đã che bớt sự sắc bén của ánh mắt, vì vậy cô cũng nổi hứng đeo lên một cái mắt kính không quá khác so với Vệ Sở, tự mình cảm thấy chơi rất đã.

"Đi nơi đó làm cái gì?". Phong Phiêu Phiêu sửng sốt, lại theo bản năng khẩn trương lên, rốt cuộc Giấu Mối Học Viện có Thái Cực hệ, mà trong đó lại có rất nhiều nhân vật khó giải quyết, "Có thể không đi hay không?".

Trần Băng cùng Dương Ngưng Tuyết còn dễ nói, tuy hai người thoạt nhìn rất thông minh nhưng cũng là giả thôi, nhìn bọn họ bị Vệ Sở giáo huấn vài lần đến tìm không thấy phương hướng, Phong Phiêu Phiêu cũng biết bọn họ chỉ là đơn thuần đắm chìm trong võ học quá lâu, thiếu đi sự kết giao thanh thuần giữa những hài tử.

Chính là vị mới tới kia Bạch Hải Dương lại không giống, cứ việc nhìn hắn luôn hòa khí nhưng lại tuyệt không giống như Trần Băng, Dương Ngưng Tuyết thiếu sự lịch luyện, hắn đối nhân xử thế thập phần khéo léo, mà võ công của hắn, théo như lời của Vệ Sở, là nhân tài kiệt xuất truyền nhân Thái Cực trẻ tuổi.

Cũng chính là No. 1.


Như vậy một người Phong Phiêu Phiêu không hy vọng thấy nhất liền không cần đi gặp.

Vệ Sở khẽ lắc đầu: "Cần thiết đi, đây là an bài từ trước, em yên tâm đi, tôi sẽ không để em ra tay trước mặt người khác, chỉ là mang em đi xem mà thôi".

Nghe anh nói như vậy, Phong Phiêu Phiêu mới yên tâm, theo anh đi dạo.

Sân huấn luyện của Thái Cực hệ, thành lập ở bên trong đạo quán võ thuật truyền thống Trung Quốc ở góc bên phải ở Giấu Mối Học Viện, lúc trước khi thời điểm Học Viện CMFU mới thành lập, bởi vì có lão sư giỏi, võ thuật truyền thống Trung Quốc vẫn có rất nhiều học sinh, thậm chí bởi vì người chuyên học Thái Cực quá nhiều, thế nên từ võ thuật truyền thống Trung Quốc liền phân ra một cái Thái Cực hệ.

Chính là hai hệ này một đã giải tán, một cái khác miễn cưỡng duy trì kéo dài hơi tàn, tình trạng ác liệt tới độ phải sau khi Trần Băng cùng Dương Ngưng Tuyết tới mới có cải thiện.

Trần, Dương hai người vừa chuyển tới, liền thay thế lão sư của Thái Cực hệ, bởi vì những vị lão sư đương nhiệm này đều có chút nửa vời, còn dưới thực lực của hai người họ một quãng xa, lấy tư cách gì để dạy học sinh Thái Cực hệ?

Nhưng Trần Băng cùng Dương Ngưng Tuyết chính họ ở Thái Cực cũng thừa nhận không hiểu Thái Cực quá sâu, vì lại lại cùng mấy nhà truyền nhân Thái Cực thương lượng nên lại nhiều thêm vài người tới.

Những người khác tới ít nhiều đều là thứ yếu (cái phụ, bổ sung), trọng yếu vẫn là Bạch Hải Dương tới, tuy rằng hắn vào là Thượng Hương Học Viện nhưng cũng là vì ở nơi đó tìm một vị trí, chịu sự phó thác của phụ thân Vệ Sở mà gần đây tới chăm sóc Vệ Sở, trừ bỏ là học sinh, hắn còn kiêm chức là lão sư chỉ đạo ở Thái Cực hệ.

Văn Viện học sinh đi làm lão sư ở Thái Cực hệ, một màn bát quái này trước truyền đi làm mọi người đều biết, học sinh Thượng Hương Văn Viện lại được một phen dương mi thổ khí: Mấy viện vận động các người không phải chướng mắt Văn Viện chúng ta sao? Nhưng chúng ta là lão sư chỉ đạo còn mấy người chỉ là học sinh thôi.

Cùng từng có học sinh khác của Giấu Mối Học Viện nghi ngờ thực lực của Bạch Hải Dương, tiến tới khiêu chiến hắn, Bạch Hải Dương đều đáp ứng, đơn độc tỷ thí trong một căn phòng kín, không cho người ngoài tham quan, nhưng sau một hồi so tài, học sinh khiêu chiến kia rời đi không một lời nói, từ đó không bao giờ nói năng lỗ mãng với Thái Cực hệ nữa.

"Đây là biểu hiện khiêm tốn, lòng dạ rộng lớn của Bạch Hải Dương". Vệ Sở vừa đi, một bên liền nói với Phong Phiêu Phiêu về vụ tỷ thí này: "Thực lực của anh ta tới rồi sẽ biết, thua là những người tới khiêu chiến, Bạch Hải Dương không cho người ngoài tới tham quan, chỉ là vì lưu lại cho họ ít thể diện sau cùng thôi".

Vừa trò chuyện liền tới đạo quán, của vào lại hai phiến khép kín, Vệ Sở duỗi tay đẩy cửa, không gian bên trong dài chừng ba mươi mét, rộng gần hai mươi mét, có năm đại sảnh, mặt đất đều được lát bằng gỗ, trên trần nhà có đèn chiếu tới sáng rọi như ban ngày.

Tuy rằng võ thuật truyền thống Trung quốc cùng với Thái Cực hệ đều đã suy bại nhưng sân huấn luyện này là thời kỳ toàn thịnh của hai hệ mà được xây dựng rất tốt, vẫn luôn được dùng cho tới hiện tại.

Ở đại sảnh bên phải được khảm bốn phiến cửa nhỏ, mỗi cửa cách nhau 5 mét thông tới phòng luyện tập.

Cùng hướng đó có một chiếc cầu thang dẫn lên lầu hai.

Cửa mở ra, bên trong cảnh cửa hơn phân nửa người đều đang đặt ánh mắt trên người hai người họ, Trần Băng đang chỉ đạo một người luyện đẩy tay, thấy Vệ Sở liền để người nọ luyện nốt, bản thân đi tới chỗ Vệ Sở: "Sư huynh như thế nào lại có thời gian rảnh để tới đây?".

Xưng hô của hắn hấp dẫn một đống ánh mắt: Sư huynh? Trần Băng thế nhưng gọi Vệ Sở là sư huynh? Bọn họ là quan hệ gì? Vệ Sở thân phận ra sao?

Trừ bỏ một số không để ý, còn lại trong lòng các học sinh đều là miên man bất định, đặc biệt là thân phận chuyên đi thu thập tin bát quái như Lê Hoa cũng hận không thể đem lỗ tai dán bên miệng Trần Băng để nghe rõ ràng.

Bỗng nhiên nhớ tới chính mình ở trước mặt mọi người gọi ra thân phận của Vệ Sở, Trần Băng lộ ra thần sắc hối hận, hắn biết là Vệ Sở không muốn để lộ thân phận nhưng hắn lại nhất thời thuận miệng kêu lên, lúc này thật không biết như nào cho phải.

Lại nói lại, từ trước đến nay đều là hắn tới tìm Vệ Sở, hôm nay anh thế nào lại có hứng thú tới nơi này?

Vệ Sở nhàn nhạt đáp: "Ta mang Phiêu Phiêu tới xem mọi người luyện tập một chút, cô ấy gần đây có chút hứng thú với Thái Cực". Anh không có truy cứu lời nói của Trần Băng, bởi vì Bạch Hải Dương đã tới, sự tình này thật không cách nào tránh được.

Trần Băng tránh sang một bên để hai người đi vào: "Mời vào, tham quan tự nhiên".

Trong sảnh như rộng ra thêm vài khối, dựa theo ven tường bên trái treo một loạt các bao cát chỉnh tề, nhưng lại bất đồng với các nơi khác ở chỗ bao cát ở đây được treo so le lại không đồng dạng về kích thước, còn có một số cọc gỗ cao cách mặt đất hai mét.

Trừ cái đó ra còn có mộc cầu, thiết cầu, lu nước, dây thừng và một loạt những đạo cụ khác làm Phong Phiêu Phiêu giật mình không thôi.

Thoáng nhìn thấy Phong Phiêu Phiêu không rời mắt khỏi một đôi cọc gỗ hắc bạch, Trần Băng giải thích: "Sư... Bạn học Phong Phiêu Phiêu, đạo cụ đó đều do chúng ta tự tay làm ra, bởi vì phái chúng ta không giống mọi người nên ở thời điểm mọi người luyện tập sẽ có chút khác biệt". Tuy rằng chữ "tẩu" kia chưa ra tới miệng nhưng nhìn thấy Phong Phiêu Phiêu mỗi ngày đều ra vào cùng với Vệ Sở, hắn đã nhận định quan hệ của hai người, sư tẩu có nghi vấn, người làm sư đệ như hắn đương nhiên phải giải thích rồi.

Vệ Sở cùng Bạch Hải Dương chào hỏi, tỏ vẻ anh mang Phong Phiêu Phiêu tới tham quan, không quấy rầy bọn họ tiếp tục luyện tập, vì thế Bạch Hải Dương liền quát một tiếng để các học viên nên làm gì thì làm đó, Trần Băng nhanh nhẹn chuyển ghế tới cho hai người, ngồi ở góc vừa đúng có thể quan sát hết mọi người tập luyện.

Bạch Hải Dương tới đem Vệ Sở đi, nói là có chuyện muốn nói, hai người tiến vào căn phòng ngay đó, chỉ để lại Phong Phiêu Phiêu một mình ngồi đó.

Vệ Sở không ở, đối mặt với ánh mắt mọi người thi thoảng hướng tới đây, Phong Phiêu Phiêu có chút bất an, sẽ luôn nhìn về phía cửa phòng, hy vọng Vệ Sở có thể sớm ra một chút.

Lúc này, cô cảm thấy bên cạnh có người ngồi xuống, vừa thấy vẫn là Trần Băng, tuy rằng trong xương cốt thiếu đi vài nét xử sự thuần thục nhưng khí chất nhiều năm lắng đọng lại vẫn khiến cho hắn thoạt nhìn thập phần trầm ổn vừa nhìn thấy hắn trong lòng cũng thoáng yên ổn.

Trần Băng hơi cười một chút, nói: "Phiêu Phiêu học muội, có chỗ nào nhìn không hiểu không ngại cùng ta nói một chút". Hắn vẫn là nên canh chừng một người mới vào như Phong Phiêu Phiêu.

Mấy ngày này Phong Phiêu Phiêu theo Vệ Sở luyện tập bên bờ biển, thân thể tâm linh đều dung nhập cực tự nhiên, lúc này gân cốt toàn thân đều đang thả lỏng, không có hiện ra nửa điểm năng lực, nhìn qua tựa như thiếu nữ nhu nhược, càng thêm dễ bề che giấu thực lực.

Phong Phiêu Phiêu do dự một chút, đè thấp thanh âm: "Anh nhận biết Vệ Sở từ trước, đúng không? Có thể hay không nói tôi nghe, Vệ Sở học trưởng năm đó vì cái gì sẽ bị thương nặng tới mức võ công bị phế bỏ bỏ đâu?".