Thục Nữ Mất Hồn

Chương 8




Ngạc Nhi cảm nhận đượctay hắn ôm eo nhỏ tinh tế của nàng dùng lực nhiều hơn, tựa như phải vĩnh viễntrói chặt nàng.

Nàng trộm thở dốc mộttiếng, không dấu vết muốn đẩy hắn ra.

Diêm Quá Đào không cóbuông tay, ngược lại nhanh tay ôm chặt nàng. Hắn cúi đầu, tựa vào bên tainàng, hơi thở nóng rực phả đến.

“Tôi rời đi vài ngày, emđã tìm cứu binh tới?” Hắn hỏi, nhìn da thịt tinh tế của nàng, bất giác muốn hônnàng.

Ngạc Nhi biết hắn muốn ámchỉ Đường Tâm, nhưng lại có điểm nghi hoặc. Vì sao nghe giọng nói của hắn lạikhông có phẫn nộ mà như là tâm tình? Lúc này hắn lơ đãng biểu lộ ngữ khí thânmật, sẽ làm nàng nghĩ đến lúc ở trên giường lớn mềm mại, hắn sẽ đối với nàngnhư lời nói, làm những chuyện như vậy… “Tóm lại, loại chuyện này phải có thếlực ngang nhau. So sánh ra cũng thật thú vị, tôi cuối cùng không thể lúc nàocũng ở trong thế bị vây đánh, cho hai mẹ con anh đến bắt nạt bé gái mồ côi làtôi.” Nàng cố gắng duy trì bình tĩnh, tay đặt vào bên hông muốn đẩy hắn ra.

Hắn dựa gần như vậy, làmnàng không có cách nào suy nghĩ rõ ràng.

“Đã lâu rồi tôi không có“bắt nạt” em.” Hắn thản nhiên nói, ngữ khí bình thường như đang bàn luận vềthời tiết.

Trong chớp mắt mặt NgạcNhi liền đỏ ửng, nàng cắn môi dưới, bỏ qua ám chỉ trong lời nói của hắn.

“Đúng vậy. Anh chính làcho mẹ anh đến nhà giam, để cho bà làm nhục tôi thật tốt, sau đó bỏ đi, nhắmmắt làm ngơ. Còn nói cái gì sẽ không để cho bà đánh tôi nữa? Tôi sớm nên biếtmẹ tôi nói thật đúng, lời đàn ông nói khi ở trên giường, một câu cũng khôngđáng tin.” Giọng nàng châm chọc mà chua xót, không nghĩ tới bàn tay bên hôngđột nhiên siết chặt lại, nàng bởi vì kinh ngạc mà phát ra tiếng kêu nho nhỏ.

Sắc mặt hắn thâm trầm,thập phần khó coi, hai mắt lạnh như băng nhìn mẹ mình.

“Bà ta lại đánh em?” Tayhắn chạm nhẹ lên vết thương trên mặt nàng. Chỉ có mấy tuần, vết thương trên mặtnàng đã nhiều thêm.

Từ sau khi hắn trưởngthành thì Diêm Vũ Nghiên không còn sử dụng bạo lực với hắn, nhưng cũng khôngphải tất cả các trường hợp. Bà biết hắn không phải là đứa bé có thể tùy ý nànglàm nhục, liền ngược lại dùng ngay lời nói sỉ nhục để thương tổn hắn.

Nếu không vì Ngạc Nhi lầnđó bị đánh, hắn suýt chút nữa quên mất Diêm Vũ Nghiên kỳ thật có tính cách đángsợ đến mức nào.

Ngạc Nhi nhún nhún vai,tránh đi ánh mắt quan tâm của hắn. Khi hắn bởi vì nàng bị đánh mà phẫn nộ, nàngngược lại có chút không biết làm sao.

“Bà ta lần này rất chú ý,chính là đánh sưng mặt tôi, thật sự không có làm tôi bị thương. Chỉ có điềukhông thể chịu nổi nhất chính là bà ta lại đem tôi nhốt trong nhà kho, nơi đóvừa tối tăm lại vừa buồn tẻ, khó chịu cực kỳ.” Nghĩ đến cái kho nhỏ trong rừngcây um tùm, thân thể nàng bất giác run rẩy, lùi sát vào hắn.

“Trước đây bà ấy cũngthường xuyên nhốt anh ở đó.” Hắn ung dung nói, sau khi xác định nàng không bịthương tổn gì đáng sợ, tảng đá trong lòng mới rơi xuống.

Ngạc Nhi trừng lớn mắt,không nghĩ tới Diêm Quá Đào đã từng bị đối xử như vậy! Diêm Vũ Nghiên có thểnào bị điên rồi không? Cho dù đối với con trai duy nhất còn nhỏ tuổi như vậycũng tàn nhẫn đến thế?

Nàng nâng ly rượu trongkhay bạc, đưa lên đôi môi anh đào khẽ nhấp, nghe hắn nói, dường như phòng bịcùng địch ý trong lòng chậm rãi giảm bớt một chút. Nàng uống hồng rượu lạnh nhưbăng, tay có điểm run rẩy, không phải bởi vì lạnh, mà là bởi vì hắn đang gầnnàng.

Nàng như đang đi trên bờvực thẳm nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận một chút, sẽ rơi xuống tan xương nátthịt. Nếu nghe theo tiếng gọi trong lòng, liều lĩnh buông ra kiềm chế, nàng cóthể hay không muôn đời muôn kiếp không trở lại được?

Hắn báo thù, chẳng lẽ thủđoạn so với mẹ hắn còn cao tay hơn? Không chỉ cố ý bôi nhọ thân thế của mình đểlấy lòng nàng, lúc sau lại chà đạp vứt bỏ nàng?

Rõ ràng biết hắn rất nguyhiểm, biết hắn vì báo thù mà đến, nàng còn có thể trao cho hắn tấm chân tìnhcủa mình sao?

Rượu hồng thấm ướt khóemôi nàng, nàng không chút để ý vươn đầu lưỡi nhỏ hồng phấn khẽ liếm.

“Em uống rượu là muốn ámchỉ tôi đến hôn em sao?” Diêm Quá Đào vô lại hỏi. Chỉ cần thấy bộ dáng nànguống rượu, hắn liền không thể tự chủ, quả thực nghĩ muốn quăng hết tất cả tânkhách đang trợn mắt há hốc mồm, ôm nàng trở về trên lầu, khóa chặt cửa phòng,thật tốt mà yêu nàng cả đêm.

“Nói hươu nói vượn!” Nàngthối nói, không thể ngăn được mà đỏ mặt.

Ngạc Nhân đẩy ra ôm ấpcủa hắn, muốn hít thở một chút không khí trong lành, sóng mắt lưu chuyển khiếnbộ dáng càng thêm mê người. Thân mình xinh đẹp rời khỏi vòng tay hắn, mọi ngườiphía trước liền nhìn rõ khuôn mặt nàng.

Đột nhiên trong đám ngườitruyền đến vài tiếng kinh hô, thậm chí còn có tiếng mắng chửi của đàn ông.

“Là cô!” Ở khoảng cáchgần nhất là ông chủ một xí nghiệp quốc tế lớn, trong nháy mắt nhìn thấy NgạcNhi, sắc mặt liền trắng bệch như gặp quỷ, ngay cả tình nhân bên cạnh đều khôngkịp dặn dò, vội vàng chạy trốn mất dạng.

Phía sau gã đó còn có vàingười, hoàn toàn không để ý ánh mắt mọi người, mất hết hình tượng lao ra khỏiDiêm gia.

Mấy người còn lại nhận rathân phận Ngạc Nhi, chính là đứng im tại chỗ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hoàntoàn không thể động đậy, cảm nhận rõ ràng ánh mắt hoài nghi của lão bà.

Khóe miệng Ngạc Nhi hiệnlên nụ cười giảo hoạt, biết không ít đàn ông ở đây đã nhận ra thân thế củanàng. Nàng thân là nữ trộm nhiều năm, số dê béo qua tay đã không thể đếm nổi,những người đàn ông thượng lưu hận nàng thấu xương nhưng cũng sợ đến toàn thânphát run.

Phần lớn đàn ông thànhcông trong sự nghiệp, có vợ có con có địa vị, nếu như bị mọi người biết cùngvới một phụ nữ trong quán bar đi khách sạn, thậm chí sau đó bị hạ thuốc mê, tàisản trên người đều bị cướp sạch, khuôn mặt già nua cũng không biết phải trốn điđâu, mất hết mặt mũi.

“Mấy vị tiên sinh kia làmsao lại chạy trốn nhanh như vậy? Là giống như Diêm phu nhân, tức giận vì tôixuống muộn sao?” Ngạc Nhi biết rõ còn cố tình giả ngu, nâng chén rượu đi đếntrước mặt phần lớn nam nhân trong sảnh, bộ dáng tao nhã mà bình tĩnh, cùng ánhmắt từng người từng người tiếp xúc, lựa chọn người khai đao, khiến các nam nhâncứng ngắc như tượng đá.

“Vị này không phải làTrầm tổng giám đốc sao? Đã lâu không gặp, ngài hẳn vẫn còn nhớ rõ tôi đi? Tôinhớ rõ ngài thích nhất uống rượu vang đỏ, từng ở một phòng trong khách sạn, mộtđêm tiêu tốn năm mươi mấy vạn, mở vài bình Mộng Ảo đắt tiền, mời mọi người cùnguống cho sảng khoái, đúng không?” Nàng tìm được kẻ đáng thương đầu tiên, mỉmcười kính rượu hắn.

“Trong khách sạn ông tiêunhiều tiền như vậy?” Vợ của Trầm tổng giám đốc lập tức phát ra tiếng rống nhưsư tử Hà Đông, phẫn nộ kéo tai người đàn ông đáng khinh, tức giận la hét.

“Không có, không có, aida, bà không thể nghe người này nói lung tung.” Trầm tổng giám đốc vội vàngbiện giải, oán hận nhìn Ngạc Nhi, hối hận lúc trước vì cái gì lại ham mới mẻ,trêu chọc người này.

Trong lòng những ngườikhác không ngừng kêu rên, toàn bộ đứng im không dám nhúc nhích. Có mấy khách đãlẩn ra bên ngoài, lưu lại chỉ có thể nhìn nhau cười khổ, ngầm chịu đựng. Làmcho bọn họ không thể lý giải chính là, nữ trộm này như thế nào lại có liên quanđến xí nghiệp Diêm thị? Qua thái độ Diêm Quá Đào đối với nàng, nói không chừngkhông lâu nữa, người này sẽ trở thành Diêm thiếu phu nhân.

Trong lòng Trầm Vĩnh biếtkhông thể tránh khỏi đành âm thầm cắn răng chịu đựng. Hắn biết, bằng bất cứ giánào cũng không nên cùng Lãnh Ngạc Nhi quỷ kế đa đoan này đấu nhau, đêm nay trởvề nhất định sẽ phải quỳ. Không lâu trước hắn mới bị Ngạc Nhi tính kế, ở kháchsạn hạ thuốc mê, ngày hôm sau bị người phát hiện trần trùng trục nằm ở phòngkhách sạn, một đêm không về nhà khiến vợ hắn đã sớm nổi lên lòng nghi ngờ.

Ỷ vào có rất nhiều đànông ở đây cùng có chung mối thù với Ngạc Nhi, hắn cố lấy dũng khí đứng ra, chỉvào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ngạc Nhi.

“Cô đừng có ở đây nóihươu nói vượn! Tôi biết cô, cô chính là người phụ nữ thấp kém ở quán bar, mộtngười chuyên môn dùng lời nói bậy bạ để vơ vét tài sản của chúng tôi.” Hắn nóinăng hùng hồn đầy lý lẽ lên án. Phần đông đám đàn ông bên cạnh đều lên tiếngủng hộ muốn làm khó dễ nàng, biết chỉ cần nói Ngạc Nhi vu khống, rốt cuộc cóthể khiến chuyện mình bị nữ trộm mê hồn hạ thuốc cướp sạch trước đây giấu giếm.

Ngạc Nhi chớp chớp mắt,vẻ mặt vô tội nhìn Trầm Vĩnh, một bàn tay đặt lên ngực, bộ dáng vờ như khiếpsợ, chỉ có ý cười trong ánh mắt tiết lộ nàng đang diễn trò.

“Trầm đổng, đây là ngàiđang nói cái gì? Tôi như thế nào một câu nghe cũng không hiểu?” Nàng ung dungnói, mày nhướng lên, bộ dáng làm cho nữ nhân cũng thấy thương xót. Nàng hiểurõ, chỉ cần giả bộ trong sạch vô tội là đã dư sức đối phó với bọn người này.

“Cô… cô… cô không cần giảngu với tôi, chúng tôi sẽ không bị lừa đâu.” Trầm Vĩnh hoàn toàn kiên trì nói.

“Cô nói cô không hiểu?Tốt, tôi đây hỏi cô. Nếu cô không phải tiếp viên quán bar, thì làm sao cô biếtchuyện Trầm tổng giám đốc ở khách sạn tiêu tiền?” Trầm Vĩnh cực kỳ đắc ý vênhvang hỏi.

Đường Tâm chậm rãi đi đếnbên cạnh Ngạc Nhi, trên khuôn mặt nở nụ cười xinh đẹp nhất. Nàng “a” một tiếng,vẻ mặt cùng ánh mắt rất hoang mang.

“Tôi không nói sao? ChịNgạc Nhi là nhân vật trọng yếu của tập đoàn Thái Vĩ, có đôi khi Lôi Đình tiênsinh mang theo nàng đến khách sạn, cùng một số khách hàng xã giao.” Nàng mỉmcười ngọt ngào, thủ pháp giết người không thấy máu cực kỳ hiệu quả.

Nghe Đường Tâm nhắc tớiLôi Đình của tập đoàn Thái Vĩ, tất cả đàn ông ở đây đều hoa mắt choáng váng.Kia chính là đại nhân vật danh tiếng lừng lẫy, hoàn toàn không có ai dám đốiđầu với hắn. Chẳng lẽ nữ trộm này thật sự có quan hệ với tập đoàn Thái Vĩ sao?

Vì cái gì ngay cả ĐườngTâm cũng thay nàng nói chuyện?

“Thế nhưng Trần chủ tịchlại chửi bới tôi như vậy, chẳng lẽ vì trong lòng còn ghi hận chuyện trước kiasao?” Vẻ mặt Ngạc Nhi vô tội hỏi, lại toát ra cả nét khổ sở.

“Cônói hươu nói vượn cáigì?” Trầm Vĩnh cực kỳ bất an nhìn Ngạc Nhi. Vốn hắn đang nghĩ muốn tiếp tục bịachuyện, nhưng ánh mắt vừa nhìn thấy Diêm Quá Đào đứng sau Ngạc Nhi sắc mặt đônglại, gương mặt lạnh lẽo đáng sợ, làm cho hắn cứng họng, một câu cũng không nóinổi.

“Chỉ là, lúc trước ngàiđề nghị bao dưỡng tôi, sau lại bị tôi cự tuyệt nha! Trong lòng ngài còn nhớchứ? Ngài có vợ có con, tôi cũng không phải loại phụ nữ đó, như thế nào có thểđáp ứng ngài?” Ngạc Nhi đưa tay lau mắt, như là bị ủy khuất mà khóc, bộ dángkia như hoa lê khóc làm cho tâm người ta như bị bắt đi mất.

“Cái gì?! Hắn đề nghị baodưỡng chị? Điều này sao có thể? Chuyện này nhất định phải nói cho cha.” ĐườngTâm hô nhỏ, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy khiếp sợ, chỉ trích Trần Vĩnh đãsợ tới mức mặt không còn giọt máu.

“Tiểu thư, người không đihọc diễn kịch thật sự rất đáng tiếc.” Mạc quản gia thấp giọng nói, thái độ tuyrằng cung kính, nhưng lời nói ra lại thập phần châm chọc. Lời khen tặng của ôngliền nhận được một ánh mắt xem thường của Đường Tâm.

“Ông cũng dám làm rachuyện như thế này?” Vợ của Trầm Vĩnh vô cùng tức giận, không thèm để ý mặtmũi, lập tức quăng cho Trầm Vĩnh một cái tát. Mọi người ở đây đều biết nàng cótiếng là rất dễ nổi nóng.

“Tôi không có…” Hắn suýtchút nữa là khóc.

“Khi đó Trầm chủ tịchngay cả thẻ tín dụng cũng đưa cho ta. Tôi tuy rằng không muốn nhưng trong tìnhhuống ấy chỉ có thể nhận lấy, nhưng luôn không dám dùng.” Ngạc Nhi nhanh chóngđọc ra dãy số trên thẻ tín dụng.

Theo dãy số nàng đọc ra,sắc mặt vợ chồng Trần gia càng lúc càng tái nhợt. Đến cuối cùng nước mắt TrầmVĩnh cũng rơi ra. Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Ngạc Nhi, quyết định ngọc nátđá tan, không còn lý trí, phẫn nộ bổ nhào về phía Ngạc Nhi.

“Con mẹ nó, đồ thối tha,ta không thể không giết ngươi!” Hắn rống giận, muốn bóp cổ Ngạc Nhi.

Chính là hắn còn chưa kịpvọt tới mục tiêu, thân mình đã bị một quyền mạnh mẽ gọn gàng đánh cho bay đi.Hắn kêu thảm, đụng vào bàn tiệc, trên người dính đầy đồ ăn, té ngã vào góctường rên rỉ, trông rất chật vật.

Ngạc Nhi có chút kinhngạc ngẩng đầu lên, nàng vốn muốn tránh gây sự, nhưng không nghĩ đến có ngườithay nàng chắn đi Trần Vĩnh đang điên cuồng. Cùng lúc nàng ngẩng đầu lên, mộtcánh tay rắn chắc đã ôm bên hông mảnh khảnh của nàng. Nàng kinh ngạc nhìn vàođôi mắt đen của Diêm Quá Đào, không nghĩ đến hắn cũng sẽ nhúng tay vào trò đùadai của nàng.

Diêm Quá Đào ôm Ngạc Nhi,trên khuôn mặt hoàn mỹ có dấu hiệu phẫn nộ, hai mắt lạnh như băng làm cho mọingười không rét mà run.

“Dám mở miệng vũ nhục vịhôn thê của tôi sẽ phải trả giá rất đắt.” Hắn thản nhiên nói.

Tuyên bố này như mộttiếng sấm nổ giữa trời quang, làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm. Chính làNgạc Nhi là người trong cuộc, đều không nghĩ đến Diêm Quá Đào sẽ có loại hànhđộng này.

“Anh điên rồi sao!” NgạcNhi nuốt mấy ngụm nước bọt mới tìm lại được giọng nói.

Phá hư bữa tiệc này làmột chuyện, nàng vốn muốn làm cho Diêm gia mất mặt, hắn lại tuyên bố như vậy,ngược lại làm cho nàng không hiểu được nên sửa chữa như thế nào. Hiện trường cókhông ít nhân vật lớn, tuyên bố như vậy không thể là nói đùa, quả thực dườngnhư là thừa nhận hắn cùng với nàng đã có hôn ước.

Hắn không phải hận nàngsao? Vì cái gì lựa chọn ở phía sau, dùng dòng họ cùng danh dự để bảo vệ nàng?

“Cứ coi như thế đi! Ngườiđàn ông nào gặp gỡ em thì sao có thể không điên cuồng?” Khóe môi hắn gợi lênmỉm cười, nụ cười kia lại không hề lạnh lẽo như băng.

“Xong đời! Không tốtrồi!” Trong nháy mắt, Đường Tâm cũng vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ tới trò đùadai lại diễn biến thành tình huống như thế này.

Nàng nhìn ra thái độ củaDiêm Quá Đào rất thân mật, nhưng là hoàn toàn không ngờ đến, hắn sẽ nói ra mộtcâu như vậy đúng lúc trò đùa đến cao trào.

Đường Tâm quay đầu nhìnDiêm Vũ Nghiên, phát hiện bà ta sắc mặt thật đáng sợ, hai mắt nhìn Ngạc Nhitrừng trừng, hai tay nắm thành quyền, móng tay được sửa sang rất xinh đẹp cắmvào lòng bàn tay. Nàng không nói nên lời, không cần nghĩ cũng biết, Diêm VũNghiên căn bản không biết đứa con mình sẽ có quyết định này.

“Tiểu thư, người tốt nhấtlà nên chuẩn bị xem phải giải thích với Lôi tiên sinh như thế nào cho rõ ràng.”Mạc quản gia từ từ nói, rất có hương vị xem kịch vui.

“Không bằng ông đề nghịchị ấy chạy trốn tới một quốc gia khác thì xem ra có vẻ khả thi hơn đấy!” ĐườngChấn lắc đầu cười gian, bộ dáng vui sướng khi người gặp nạn. Cậu rất giỏi lợidụng ưu thế tuổi còn nhỏ, căn bản sẽ không thừa nhận trước bất kỳ ai trò đùadai này chính là chủ ý cậu đưa ra.

“Ông theo tôi trở về!”Lão bà Trầm Vĩnh quát, túm chặt áo chồng, lôi người đàn ông đang chật vật kiađi ra cửa, không để ý tới mọi người nhao nhao bàn tán sau lưng.

Thừa dịp bữa tiệc hỗnloạn, Ngạc Nhi cùng Đường Tâm chuồn ra ngoài.

Sau khi vợ chồng Trầm Vĩnhrời đi, Diêm Quá Đào thực hiện vai trò chủ nhân, một lần nữa đem không khí xửlý hòa hợp. Kỳ thật, chỉ cần hắn muốn, hắn hoàn toàn có thể khống chế không khítoàn trường. Ngay cả Diêm Vũ Nghiên cũng lập tức khôi phục khuôn mặt tươi cười,dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Một số đàn ông từng trêuđùa Ngạc Nhi sắc mặt đều u ám, cuối cùng cũng biết người này chẳng những quỷ kếđa đoan, hơn nữa thế lực phía sau rất lớn, căn bản là không thể trêu vào, chỉcó thể sờ sờ cái mũi, cúi đầu giả ngu, nhìn Ngạc Nhi mà chột dạ, rất sợ nànglại muốn tìm người xuống tay.

Nhưng cũng may là nàng đãkhông có hứng thú. Sau khi Diêm Quá Đào tuyên bố thân phận nàng là vị hôn thêcủa hắn, nàng liền nhíu mày đứng ở một bên, không ngừng uống rượu.

Ngạc Nhi rất vất vả mớithoát được khỏi vòng tay của Diêm Quá Đào, nhanh chân chạy ra ngoài cửa. Cácnàng đứng trước cửa Diêm gia thở phì phò, nhìn mặt nhau liền không nhin đượccười phá lên thành tiếng. Tiếng cười như chuông bạc, bay qua khu nhà cao cấpcủa Diêm gia lướt qua thềm đá cao cao, sau đó truyền vào trong rừng cây um tùm.

“Chị có thấy sắc mặt tênđó không?” Đường Tâm cười đến không thở nổi, dáng người yểu điệu màu thủy lamkhông ngừng run rẩy.

“Có nha, chẳng khác gìmàu trắng của bụng cá chết, chị rất sợ hắn lại hôn mê giống lần trước.” NgạcNhi cũng vỗ vỗ ngực, làm cho chính mình dễ thở một chút. Nàng có thói quen đùadai, nhưng là chưa bao giờ từng trải qua trường hợp kích thích như vậy. Nếukhông có Đường Tâm hát đệm, nói không chừng nàng sẽ không lừa được mọi người.

Bất quá, mấu chốt quantrọng nhất chính là tuyên bố của Diêm Quá Đào. Có hắn bảo đảm, mọi người tuyệtđối không dám tiếp tục nghi ngờ nàng từng có hành vi phạm tội trong quá khứ.

Nghĩ đến lời tuyên bố vừaxong của Diêm Quá Đào, tiếng cười dần dần nhỏ đi. Hai khuôn mặt xinh đẹp giươngmắt nhìn nhau.

“Chị thật sự phải gả chongười đàn ông kia sao?” Đường Tâm lén lút hỏi, không biết nên vì gặp chuyện vuimà hưng phấn, hay nên vì sự tình quỷ dị mà phiền não.

Đầu óc thông minh đến mấygặp phải loại chuyện tình cảm như thế này, cũng như anh hùng không có đất dụngvõ.

“Không có khả năng.” NgạcNhi cắn môi, nhanh chóng phủ định, không cho phép chính mình tưởng tượng raloại tình huống này.

“Nhưng em nhìn bộ dạngcủa hắn dường như là thật sự muốn vậy.” Đường Tâm chớp chớp mắt, tò mò sắpchết, kỳ thực rất muốn hỏi cho rõ ràng chân tướng. Vì sao Diêm Quá Đào phải bắtcóc Ngạc Nhi? Lại vì cái gì vừa mới tuyên bố cùng Ngạc Nhi có hôn ước?

“Đường Tâm, em không rõ,mọi chuyện quả thật không đơn giản, không phải như em nghĩ đâu.” Ngạc Nhi lấytay ôm mặt, trong khoảng thời gian ngắn tâm cũng rối loạn. Nàng nhớ rất rõràng, khi nàng chuồn ra ngoài, Diêm Quá Đào bắt được ánh mắt nàng, mặc dù hơixa, nhưng cũng khiến cho nàng đỏ mặt thở hổn hển.

Hắn vì cái gì mà thay đổilớn như vậy? So sánh ra, nếu hắn như trước, lạnh như băng mà tràn đầy hận ý,nàng có thể dễ ứng phó hơn nha!

Từ con đường phía xa,thấp thoáng có ánh đèn xe đến gần. Đường Tâm nheo mắt, rất nhanh nhận ra đó làLôi Đình cùng với vợ Lãnh Mật Nhi. Nghĩ đến sự tình có một phần do nàng gây ra,nàng hơi lui lại, trong lòng có phần khiếp đảm.

“Chị Ngạc Nhi, chú Lôiđến đây, em nghĩ em nên tạm thời tránh đi trước thì hơn.” Đường Tâm nhắn nhủxong, liền vội vàng đi xuống hơn mười bậc cầu thang bằng đá cẩm thạch, sau đóbước trên thảm cỏ, thân hình yểu điệu trốn vào giữa rừng cây âm u.

Ngạc Nhi nắm hai tay vàonhau, bắt mình phải tỉnh táo một chút, hít sâu, muốn cho không khí lạnh nhưbăng khiến đầu óc lung tung bình tĩnh lại. Không có việc gì, chị cùng anh rể sẽđến đây, sau đó nàng có thể rời khỏi nơi này, trở lại cuộc sống trước kia…“Lãnh Ngạc Nhi, chuyện này làm cô vừa lòng đi?” Thanh âm ác độc từ sau lưngtruyền đến, không có tiếng bước chân, không biết người nọ đã đến gần nàng từlúc nào.

Nàng vội vàng xoay ngườilại, thấy ánh mắt lạnh như băng thập phần tàn nhẫn của Diêm Vũ Nghiên, trànngập phẫn nộ trừng nàng. Ánh mắt kia cực kỳ đáng sợ, làm cho lúc nàng tiếp xúccũng không tránh khỏi nao núng một chút. Nàng chưa bao giờ biết, ánh mắt conngười có thể trở nên ác độc như vậy.

Diêm Vũ Nghiên đứng đó,khuôn mặt xinh đẹp có phần méo mó. “Bữa tiệc bị cô biến thành một đám lộn xộn,Diêm gia bởi vì sự xuất hiện của cô, từ nay về sau không muốn cùng loại phụ nữđê tiện như cô có quan hệ. Cô hủy đi bữa tiệc của ta, hủy đi danh dự của ta.”

Nàng tức giận đến toànthân phát run.

“Đây là bà tự rước lấy,nếu Diêm gia không bắt cóc tôi thì tất cả mọi chuyện cũng sẽ không phát sinh.Dù sao bà mắng tôi đê tiện, tôi nghe cũng đã thành thói quen, người đê tiện nhưthế nào hiểu được lấy ân báo oán? Chúng ta đều chỉ hiểu được ăn miếng trảmiếng.” Ngạc Nhi bình tĩnh cởi xuống bao tay dài, trên lòng bàn tay mềm mại córất nhiều vết thương.

“Cô dám dùng giọng điệuđó nói chuyện với tôi?” Diêm Vũ Nghiên nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìnNgạc Nhi. “Cô đắc ý có phải hay không? Nghĩ Diêm Quá Đào thật sự bị cô mê hoặcsao? Tôi nói cho cô biết, không có đơn giản như vậy đâu. Hắn cũng vì báo thùmới có thể tuyên bố như vậy.” Chỉ cần có thể thương tổn Ngạc Nhi, nàng có thểnói vô căn cứ.

Ngạc Nhi không trả lời,hít sâu một hơi. Mặc dù bất kỳ ai nhìn thấy chuyện hắn tuyên bố hôn ước là chânthật, nhưng là khi nàng nghe từ chính miệng Diêm Vũ Nghiên, nghe thấy kia chínhlà một âm mưu báo thù khác, trong lòng nàng đột nhiên có cảm giác đau quá.

“Hắn là người Diêm gia,nhất định hận cô cả đời. Hắn cưới cô, sau đó tận tình tra tấn cô cả đời, cho dùcô tìm tới tập đoàn Thái Vĩ để có hậu thuẫn cũng không thể làm được gì. Cô ngẫmlại xem, là phụ nữ của Lãnh gia làm cho hắn mất đi tất cả. Hắn từ nhỏ đã đượcdạy dỗ phải hận các người, như thế nào có thể thật lòng muốn kết hôn với cô…”Diêm Vũ Nghiên cất tiếng cười to, tiếng cười bén nhọn mà chói tai.

Nàng chẳng quan tâm nhữnglời nói kia là giả dối, chỉ cần nhìn thấy Ngạc Nhi đáy mắt hiện lên thống khổ,nàng hứng thú đến không còn lý trí.

“Đủ rồi! Tôi không quantâm chuyện này.” Ngạc Nhi phẫn nộ nói, thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi nơinày. Nàng quả thật muốn bịt chặt tai, ngăn cách tiếng cười cùng với lời nói thươngtổn của Diêm Vũ Nghiên.

Nhưng đây là sự thật!Diêm Quá Đào hận nàng là sự thật, mẹ nàng cướp đi cha hắn cũng là sự thật, nàngkhông thể phản bác. Nghĩ đến đây, tuyên bố hôn ước của hắn lúc trước ngược lạitrở nên đáng sợ.

Hắn thật sự muốn dùng thờigian cả đời để tra tấn nàng sao? Lúc trước hắn vô tình biểu lộ quan tâm đều chỉlà mồi nhử để làm cho nàng rơi vào cái bẫy đáng sợ đã giăng sẵn kia sao?

“Cô chạy không thoát đâu.Đây là phụ nữ Lãnh gia các người mắc nợ Diêm gia, cô phải tới trả nợ.” Diêm VũNghiên cười lạnh nói, dễ dàng nhìn ra người phụ nữ trẻ tuổi này đang chịu đựnggiày vò trong lòng.

Nhưng như vậy không đủ,bà phải làm cho Ngạc Nhi càng thêm thống khổ mới được. Chính là nhìn thấy NgạcNhi, bà như lại thấy người phụ nữ hai mươi năm trước đã câu dẫn Quách TạiTrung.

“Cho dù chồng bà thật sựbị mẹ tôi câu dẫn thì thế nào? Đó là do hắn tâm bất chính, đã kết hôn lại cònmuốn trêu chọc mẹ tôi, mẹ tôi không làm gì sai hết!” Ngạc Nhi vội vàng nói,xoay người liền rời đi.

Nàng không nên lại chầnchờ nữa, cho dù là ánh mắt đang khiến nàng mê muội kia cũng thật giống nhau.Nàng hẳn nên nhìn rõ sự thật, trong thời gian nhanh nhất rời đi mới đúng.

Cho dù ở thời khắc hắntuyên bố muốn kết hôn với nàng, nàng dường như nguyện ý dâng tặng tấm chântình, thì ra cũng giống nhau, cũng chỉ là giả dối, là mưu kế. Nàng nhất địnhkhông thể mắc mưu… Đã là như vậy, mọi chuyện đều rõ ràng, nhưng vì sao tim nànglại đau đến thế? Trong mắt nàng, nước mắt vì sao lại nhiều như vậy? Nàng vì cáigì lại khóc vì người đàn ông máu lạnh kia?

Nàng nhấc váy, tránhkhông bị ngã xuống bậc cầu thang rất cao, tầm mắt lại bởi vì nước mắt mà trởnên mông lung.

Diêm Vũ Nghiên toàn thânphát run, ánh mắt không rời khỏi thân ảnh xinh đẹp của Ngạc Nhi.

Quá giống, quá giống. Phụnữ Lãnh gia đều có bộ dạng này, vừa sinh ra đã xinh đẹp khiến cho người tathống hận.

Bà hốt hoảng đi theo NgạcNhi, hận ý đối với Lãnh gia trong nháy mắt đều bùng nổ. Bà không còn lý trí đểmà suy nghĩ, giờ khắc này chỉ nghĩ phải trả thù đến cùng.

Nàng vươn hai tay, dùnghết khí lực toàn thân, đẩy Ngạc Nhi từ sau lưng – “Ngạc Nhi, cẩn thận saulưng!” Đường Tâm đang ở trong bóng tối thấy cảnh tượng kinh hồn bạt vía, vộivàng lên tiếng cảnh báo.

Nhưng là, tất cả đã quámuộn.

Ngạc Nhi thét lên mộttiếng kinh hoàng chói tai, hai tay vung lên vài cái, dáng người nhỏ xinh khôngthể trụ vững, nhanh chóng ngã xuống cầu thang bằng đá cẩm thạch, bị cầu thangcứng rắn va chạm lên thân mình yếu ớt. Trong đêm tối, thanh âm thân thể va chạmtrên thềm đá nghe đáng sợ vô cùng.

Trải qua vài giây quaycuồng, nàng ngã xuống thềm đá. Thân mình nhỏ xinh run rẩy, hai mắt gắt gao nhắmchặt, chịu đựng đau đớn kinh người.

Trên thềm đá có vết máukhiến người ta nhìn thấy mà phát hoảng, chảy từng dòng lại từng dòng, lan rabên chân nàng.

“Ngạc Nhi!” Lãnh Mật Nhithật vất vả mới đến nơi, lại trơ mắt nhìn thấy em gái duy nhất bị người ta đẩyxuống từ bậc thang cao lại cứng rắn. Mật Nhi vốn nhu nhược không thể chịu nổikích thích đáng sợ như vậy, trước mắt tối sầm, lập tức ngất đi.

Lôi Đình lòng nóng nhưlửa đốt, trước mắt chỉ có thể đỡ lấy người vợ yêu dấu.

Một thân ảnh cao lớn từbên trong lao ra, nhưng cũng không kịp ngăn cản bi kịch xảy ra.

Diêm Quá Đào điên cuồngmà khàn giọng gào thét, liều lĩnh bổ nhào về phía thềm đá, run rẩy dừng lại bênngười Ngạc Nhi. Hắn chầm chậm ngồi xuống, vươn bàn tay run rẩy, dùng động tácnhẹ nhàng mà chạm vào nàng, rất sợ sẽ làm cho nàng đau đớn thêm.

Phẫn nộ cùng tuyệt vọngào đến, cả đời này hắn chưa bao giờ từng chịu qua thống khổ như vậy. Ánh mắthắn sắc bén nhìn lên phía trên, nhìn chăm chú vào kẻ đầu sỏ đã gây nên mọichuyện.

Diêm Vũ Nghiên đứng ởthềm đá cao nhất, hai tay đều phát run. Nàng nhìn Ngạc Nhi trọng thương trênmặt đất, không ngừng lắc đầu.

“Ta không sai, không phảita sai. Đều do cô ta, cô ta là phụ nữ của Lãnh gia, đều là cô ta sai…” Bà khôngngừng nói nhỏ, vẻ mặt có chút hoảng hốt, hoàn toàn không chịu thừa nhận sailầm.

Bà vốn tao nhã, giờ phútnày lại trở nên điên cuồng làm cho người ta sợ hãi. Các vị khách được bà mờitới, tất cả đều trở thành nhân chứng cho việc bà hành hung người.

“Ngạc Nhi?” Diêm Quá Đàonhẹ nhàng nâng dậy thân mình nàng đang run rẩy, nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớncủa nàng, lòng hắn cũng theo đó mà tan vỡ.

“Diêm Quá Đào, em đauquá…” Nàng suy yếu thở dốc, yếu ớt mở to hai mắt nhìn hắn. Lúc sau nghe thấymột tiếng nam nhân trầm thấp, hai tay mềm nhũn, nàng rơi vào hôn mê.

Hắn ôm nàng vào trongngực, cảm nhận được nhịp tim của nàng hắn mới có chút an tâm, nhưng như vậykhông đủ. Thấy nàng bị thương, tâm hắn liền như bị đao cắt. Hắn vùi mặt trongmái tóc dài của nàng, cảm nhận được nàng run rẩy cùng co giật, đầu óc vốn bìnhtĩnh trong nháy mắt lại hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.

“Ngạc Nhi, tỉnh lại đi,anh không cho phép em ra đi như vậy.” Thân hình cao lớn không khắc chế được runrẩy, không thể chịu được nỗi sợ hãi nếu mất đi nàng.

Hắn thật không ngờ DiêmVũ Nghiên có thể làm ra chuyện như thế này, đẩy Ngạc Nhi không hề phòng bịxuống cầu thang. Cầu thang cao như vậy, có thể dễ dàng lấy đi tính mạng của mộtngười, mà Ngạc Nhi lại nhỏ bé như vậy, làm sao có thể chịu đựng được?

Hắn gọi tên nàng, lạihoảng sợ phát hiện mặt nàng trắng bệch, không bao giờ… còn nói chuyện với hắnnữa, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ vô thức, căn bản không hề nghe thấy tiếnggọi của hắn. Khi hắn thấy rất nhiều máu tươi chảy ra từ giữa hai chân nàng, màuđỏ tươi nhiễm vào quần áo của nàng, hắn phát ra tiếng rống giận tuyệt vọng.

“Anh còn làm cái gì ởđây? Ngạc Nhi phải lập tức được đưa đi, nếu không nhanh lên thì cô ấy chắc chắnsẽ mất mạng.”

Thanh âm phẫn nộ của LôiĐình truyền đến, nhẹ nhàng ôm lấy vợ đang hôn mê bất tỉnh, hướng tới một chiếcxe khác đang dừng bên cạnh bước nhanh đến.

Không còn thời gian đểcho hắn phẫn nộ hay bi thương, Ngạc Nhi phải lập tức được đưa đi bệnh viện, cònchuyện Diêm gia có thể tính sau!

Đường Chấn nhanh taynhanh chân nhảy xuống cầu thang, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì vô cùngkinh ngạc, khắp nơi đều là máu tươi, quả thực khiến kẻ khác không chịu nổi. Mặcdù tay chân hắn đã muốn nhũn ra, nhưng vẫn cố gắng lên tiếng nhắc nhở. Chính làvừa mở miệng, một đôi tay mềm mại đã đặt lên vai hắn. Hắn nhìn lên trên, thấyĐường Tâm vẻ mặt nghiêm trọng.

Cũng may có chị gái ởđây, bằng không Đường Chấn thật sự có chút sợ hãi, người đàn ông trước mắt nàybi thương quá độ mà trở nên cực đoan đáng sợ. Hắn kéo kéo váy của chị gái, độtnhiên cảm thấy được có chị gái ở đây lúc khó khăn nguy hiểm thật tốt.

“Diêm tiên sinh, làm ơnmau đưa chị Ngạc Nhi đến bệnh viện, tôi sẽ thông báo cho Đường gia tập trungbác sĩ của bệnh viện lập tức đợi mệnh, chị Ngạc Nhi phải được chữa trị trongthời gian ngắn nhất.” Đường Tâm thúc giục, trong lòng có chút tự trách.

Nếu nàng lúc trước khôngtrốn đi, để Ngạc Nhi một mình đối mặt Diêm Vũ Nghiên, vậy thì bi kịch này sẽkhông xảy ra.

Chính là, hiện tại có tựtrách cũng vô dụng, việc quan trọng nhất bây giờ là phai cứu Ngạc Nhi.

Diêm Quá Đào rốt cục nghelời khuyên bảo, lảo đảo gắng gượng ôm lấy Ngạc Nhi đã không còn chút máu, nhanhchóng đi theo phía sau Lôi Đình. Sắc mặt hắn cùng Ngạc Nhi tái nhợt như nhau,quả thực khiến người ta cảm thấy hắn cũng đang bị thương nặng.

Suốt đường đi, máu NgạcNhi nhiễm đỏ quần áo hắn, cũng nhiễm đỏ đất Diêm gia, khu biệt thự vốn âm u lạităng thêm vài phần tối tăm.