Thục Nữ Mất Hồn

Chương 4




Hắn cười lạnh, hưởng thụsự sợ hãi của nàng. Một đôi tay đi đến trước ngực nàng, cầm lấy bộ ngực sữatrắng nõn đẫy đà. Tiếp theo hắn cúi đầu, ngậm lấy nụ hoa của nàng.

“Biến thái!” Nàng hétchói tai. Bản thân chưa bao giờ nghĩ lại có người nào làm chuyện như vậy vớinàng.

Thân thể hắn quá nặng, đèchặt nàng, bao kín nàng, làm cho nàng cảm thấy vô cùng khô nóng. Mỗi một lầngiãy giụa hô hấp, đều làm cho hai người càng thêm gần nhau.

Nàng cảm nhận rõ rànghoàn toàn thân thể hắn, khuôn ngực rộng, bị dục vọng thiêu đốt. Tất cả đều đểtrên người nàng, như muốn tìm nàng mà đòi lấy. Nàng tuyệt vọng muốn khóc, biếtlần này thật sự không thể trốn thoát, nàng nhất định bị người đàn ông lạnh lùngcó nụ cười tàn ác này xâm phạm.

“Đừng thét chói tai giốngnhư xử nữ nữa, khiến tôi thấy thật chán ngán.” Hắn thản nhiên nói, cuối cùngkhẽ cắn một chút ở nụ hoa mẫn cảm của nàng, nhận thấy nàng run rẩy mới vừa lòngngẩng đầu lên.

Nàng tuy rằng dùng thânthể này để dụ dỗ nam nhân để ăn trộm nhưng là lúc này nằm dưới thân hắn lại làthân thể hoàn mỹ mềm mại, tựa hồ đặc biệt mẫn cảm mà e lệ. Bị hắn khiêu khích,da thịt toàn thân nàng đều ửng đỏ. Nàng nghĩ muốn cắn môi để không bật ra tiếngrên rỉ, nhưng không nghĩ tới bộ dạng này lại càng thêm hấp dẫn mê người.

Hắn vừa lòng vỗ về chơiđùa cơ thể nàng. Một tay đã thong thả lướt qua phần bụng bằng phẳng mà hướngtới nơi cuối cùng trên người nàng còn che đậy.

Nàng cố gắng nuốt xuốnglời nói vừa mới tới cửa miệng. Thiếu chút nữa nàng sẽ hướng đến khuôn mặt hoànmỹ đang khẩn trương của hắn mà gào lên, nói cho hắn biết nàng căn bản chính làxử nữ. Nhưng là nàng có chút e dè, biết đâu người đàn ông này biến thái tới cựcđiểm, đối với xử nữ lại càng không có thiện cảm.

Nếu hắn biết nàng chínhlà xử nữ, có thể hay không lại càng tàn bạo hơn bây giờ?

Ngạc Nhi không yên, thấyhắn lấy đi ly rượu ban nãy, trong lòng xuất hiện một tia hi vọng nhỏ nhoi.

Diêm Quá Đào cầm lấy lyrượu đưa đến bên môi, thong thả chạm môi, tầm mắt không hề rời đi khỏi nàng.Phát hiện nàng đang trừng lớn hai mắt nhìn mình tràn ngập chờ mong, hắn thấybuồn cười. Hắn không phải đánh giá rất cao phụ nữ của Lãnh gia? Nàng tuy rằngquỷ kế đa đoan, nhưng là có lúc hắn căn bản chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìnthấu tâm tư nàng.

Nàng lạc quan nghĩ hắn cóthể phòng được lần thứ nhất không có nghĩa là phòng được lần thứ hai. Nàng chờmong hắn mau chóng uống xong ly rượu kia, như vậy chính nàng mới có hy vọngchạy thoát khỏi miệng sói.

“Lúc trước cô từng nóiqua, thích đàn ông khi hôn cô trong miệng có vị champagne? Như vậy tôi khôngnên để cô thất vọng rồi.” Hắn chậm rãi nói, đem toàn bộ rượu trong ly uống hết.

Ngạc Nhi hưng phấn đếntoàn thân phát run, gấp rút kéo chặt thắt lưng buộc tay nàng. Nhìn hắn uống hếtly rượu, trong lòng nàng thầm thề chờ khi hắn hôn mê rồi sẽ khiến hắn thật sựkhó coi. Ăn miếng trả miếng, nàng sẽ đem hắn lột sạch, trên khuôn mặt hoàn mỹcủa hắn cũng sẽ dùng sức dẫm đạp cho thoải mái… Đúng lúc nàng còn đang trong ảotưởng nếm trải tư vị trả thù ngọt ngào, Diêm Quá Đào thình lình cúi đầu. Đôimôi vì rượu champagne mà trở nên mềm mại, hướng cánh môi đào của nàng ép tới.

Ngạc Nhi mở to hai mắtnhìn hắn, cảm giác được hắn đang nhiệt liệt hôn nàng. Đầu lưỡi linh hoạt khaimở hàm răng, chui vào trong khuôn miệng ngọt ngào của nàng mà bừa bãi chơi đùa,chiếm đoạt cái lưỡi thơm tho của nàng. Lý do nàng đưa ra lại trở thành lý do đểhắn tàn sát bừa bãi.

Nếu lúc trước nàng thậttò mò không biết khi hôn hắn sẽ có tư vị gì, thì hiện tại nàng hoàn toàn cảmnhận được. Hắn hôn kịch liệt, bá đạo mà chiếm lấy. Nụ hôn của hắn giống như conngười của hắn, mãnh liệt mà quỷ dị, đánh cắp hết thảy ngọt ngào lúc nàng khôngphòng bị. Trong nháy mắt dễ dàng xâm nhập cấm địa, ở trong khoang miệng non mềmcủa nàng mà chiếm cứ.

Mà làm cho Ngạc Nhi kinhngạc giật mình mở to mắt là – nàng cảm nhận được hắn đem toàn bộ rượu vừa uốnglúc trước truyền vào trong miệng nàng không thiếu một giọt.

Ngạc Nhi mơ hồ phát ratiếng rên rỉ. Nàng chống cự, muốn đem hết rượu trong miệng phun ra. Nhưng làđúng lúc này, hắn lại đê tiện đưa tay vào trong quần nàng, vuốt nhẹ hạch hoamẫn cảm của nàng. Một trận khoái cảm từ nơi hắn đầu ngón tay hắn tiếp xúctruyền đến. Nàng run rẩy phát ra tiếng thở dốc. Tại thời điểm đó, hắn đẩy lưỡivào càng sâu, rượu champagne cũng hoàn toàn bị nàng nuốt xuống.

Hắn làm thế này buộc nàngphải uống vào rượu hạ thuốc mê.

“Anh… anh…” Đôi môi nànglần nữa được tự do nhưng là đã bị hôn đến đỏ ửng.

Hắn hôn rất kịch liệt,nàng không cách nào thừa nhận, tại thời điểm hắn khẽ cắn cánh môi nàng, nàngthậm chí cảm thấy có chút đau.

Ngạc Nhi chưa từng nghĩđến nàng cũng sẽ có một ngày không thốt nên lời. Nàng có thói quen đem nam nhânchọc ghẹo đến vạn phần chật vật, chưa từng nghĩ đến có một ngày bản thân mìnhcũng phải chịu qua loại khổ sở này.

Hắn đem tất cả chuyệntình đều làm hết, sâu trong lòng nàng cảm nhận được sợ hãi. Cuối cùng nàng cũnghiểu nam nhân có bao nhiêu đáng sợ. Mà tàn khốc trong mắt hắn như hứa hẹn hắnsẽ hung hăng tổn thương nàng.

Hắn liếm đôi môi ướt át,hưởng thụ sự run rẩy cùng sợ hãi của nàng, vừa lòng mà ngẩng đầu cười lạnh nhìnxuống nàng.

“Thế nào, rượu hạ thuốcmê có vị không tồi đi? Cô luôn lấy thứ này chiêu đãi đàn ông, ngẫu nhiên cũngnên tự mình nếm thử một chút.” Hắn khẽ cắn môi nàng.

“Anh là ở đây thay đànông báo thù sao? Bọn họ ra bao nhiêu tiền để thuê ngươi, tôi sẽ ra gấp đôi.”Nàng thất kinh hô, trong lòng lại tuyệt vọng nghĩ đến: hắn thân là tổng tàiDiêm thị, tài phú hắn có nàng căn bản không thể tưởng tượng đến. Một chút tàisản nho nhỏ của nàng, như thế nào có thể khiến hắn dừng tay?

Nàng cá tính quyết liệtlại nóng tính, lời nói đến miệng sẽ không buông tha người, thật cũng cười nhạoqua không ít người. Nhưng là vào thời điểm rơi vào tay Diêm Quá Đào lại nghĩkhông ra rốt cuộc là ai cùng nàng kết thâm thù đại hận đến mức này, kinh độngđến tổng tài thần bí của xí nghiệp quốc tế lặn lội đến đây sửa trị một nữ tặcnhư nàng?

“Tôi đúng là vì báo thù,nhưng không phải vì đàn ông khác mà là chuyện giữa chúng ta.” Hắn chậm rãi mởmiệng, ngón tay thô ráp ma sát với hạch hoa mẫn cảm của nàng. Nhìn khuôn mặtnàng đỏ bừng muốn kháng cự lại khiến cho hắn không nhịn được mà có phản ứng.

“Chết tiệt! Tôi làm saolại chọc tới anh?” Ngạc Nhi lớn tiếng nói. Thình lình hắn nắm lấy hai chân nàngkéo ra. Nơi mềm mại giữa hai chân đã trở nên ướt át. Toàn thân nàng mềm nhũn,tiếng rên mềm nhẹ suýt nữa phát ra. Nàng nhắm chặt mắt, thân thể nằm trêngiường run lên.

“Cô là phụ nữ của Lãnhgia.” Thanh âm hắn lạnh lung kiên nghị tuyên bố tội trạng của nàng.

“Anh bị bệnh thần kinhsao? Tôi họ Lãnh chẳng lẽ cũng chọc đến anh… A –.” Nàng hét lên một tiếng. trợnmắt há hốc mồm nhìn thấy hắn xé rách quần nhỏ.

Lời của nàng lại chọcgiận hắn. Ở thời điểm nàng chất vấn hắn, Diêm Quá Đào đột nhiên cười lạnh, cầmlấy quần nhỏ của nàng. Chiếc quần mềm mại mỏng manh dễ dàng bị xé bỏ. Chỉ cầnnhắc tới họ của nàng, trong ánh mắt hắn hận ý lại tràn ngập như hai có ngọn lửathiêu đốt, giống như là đối với nữ tử họ Lãnh đều có thâm cừu đại hận.

Ngạc Nhi không có cáchnào lại tự hỏi, nếu nhân loại có thể vì xấu hổ mà muốn chết đi, thì hiện tạinàng đại khái đã cách cái chết không xa. Quần nhỏ bị xé đi, dung mạo mê ngườicủa nàng hoàn toàn lõa lồ trước mặt hắn. Hắn thậm chí đem thân thể cao lớn xâmnhập nơi giữa hai chân nàng, làm cho nàng không thể khép chân lại, chỉ có thểcùng ánh mắt nóng bỏng của hắn ở cùng một chỗ.

Nãng nghĩ muốn dùng sứckhép lại hai chân, lại không nghĩ kẹp chặt thắt lưng hắn, làm cho thân thể haingười càng tiếp xúc thân mật.

“Cô vội vàng vậy sao?”Hắn châm chọc hỏi, lại dùng tay vỗ về chơi đùa, ngón tay thon dài lướt qua hạchhoa run rẩy. Vào một khắc nàng không phòng bị nhất, hắn xâm nhập vào nơi kínđáo của nàng.

“A!” Nàng thở dốc mộttiếng, nơi mềm mại lần đầu bị thâm nhập dò xét. Mà động tác của hắn cũng khônghề ôn nhu mà thô bạo khiến nàng có cảm giác đau đớn kịch liệt.

Nàng cắn môi, không muốnchịu thua, hai mắt gắt gao nhắm chặt, thân thể mềm mãi trắng nõn đã trở nên runrẩy.

Ngón tay thon dài di dộngthăm dò, làm cho nơi mềm mại của nàng nhanh chóng bị kích thích, mật hoa thấmướt ngón tay hắn. Hắn cuồng vọng miết nụ hoa của nàng, bất luận nàng có tìnhnguyện hay không, hắn cũng quyết định phải thưởng thức nàng.

Thân thể Ngạc Nhi cứngngắc, mỗi tế bào đều như bị xiết chặt. Hai tay bị trói theo bản năng kéo mạnhthắt lưng đang buộc tay nàng, nhưng lại hoàn toàn bất lực, chỉ có thể để mặchắn chơi đùa. Tấm thân xử nữ thuần khiết lần đầu tiếp xúc với đàn ông, lại thôbạo và kịch liệt như vậy làm cho nàng bối rối và sợ hãi vô cùng.

Thuốc mê hạ không đủnhiều, nàng tạm thời không hôn mê nhưng là thần trí cũng đã trở nên hỗn loạn.Cũng không biết là bởi vì thuốc mê hay vì bị hắn tàn nhẫn mà vỗ về chơi đùa,nàng dần không khống chế được, tiếng thở dốc ngập tràn không khí. Lúc hắn độtnhiên đi vào, nàng nhịn không được mà run rẩy.

Ngạc Nhi mở to mắt, đôicon ngươi trong suốt lấp lánh nước mắt, trông càng bất lực đáng thương. Nàngthở hổn hển, đôi môi đỏ mọng hé mở nhưng lại không nói được gì.

“Giả bộ nhu nhược như vậylà muốn đàn ông động tâm thương xót sao? Cô dùng thủ đoạn này để lừa gạt baonhiêu người rồi?”

Hắn cười lạnh nói, lạichen thêm một ngón tay nữa vào nơi kín đáo của nàng. Hai ngón tay linh hoạt ởtrong cơ thể nàng vũ động.

Nơi mềm mại của nàng sítsao bao chặt ngón tay hắn, khiến hắn thấy khó tin. Hắn nheo hai mắt, hoài nghiviệc báo thù này có phải rất ngọt ngào, làm hắn như muốn chìm đắm. Hắn chưatừng ở trên người nữ nhân nào cảm thụ được cảm giác mất hồn như vậy. Chỉ cầnmột ngón tay chạm đến nàng, hắn liền như dùng toàn thân để cẩn thận cảm thụ dathịt mềm mại của nàng. Hắn cảm giác được lý trí đang dần tan rã.

“Van cầu anh, đừng…” Nàngdùng chút lý trí còn sót lại, lần đầu hướng nam nhân khẩn cầu, hi vọng hắn cònchút ít nhân từ.

Nàng cố gắng chớp mắt,không muốn để cho nước mắt chảy ra.

Lời khẩn cầu của nàngkhiến ngón tay hắn hơi dừng lại, hận ý trong con ngươi đen lợi hãi chậm rãi rútđi. Nhưng chỉ là vài giây. Ngay sau đó ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo. Hắn bỗngnhiên rút tay về, nhưng lại dùng lực mở rộng hai chân nàng, đem vật nam tínhnóng bỏng để vào nơi đó của nàng.

Ý nghĩ buông tha nàngchợt lóe lên rồi biến mất, ngược lại làm cho Diêm Quá Đào càng thêm phẫn nộ.Hắn không thể tha thứ cho bản thân mình. Rõ ràng nên hận nàng đến tận xươngtủy, nhưng là vừa nhìn thấy thấy nàng thấp giọng khẩn cầu, hắn lại có chútthương xót?

“Không cần cầu xin tôi,đây là việc cô phải làm.” Hắn cười lạnh, không để ý nàng kinh hoàng cùng sợhãi. Ở thời điểm nàng trừng lớn hai mắt, hắn thẳng lưng, đột nhiên ra sức tiếnvào nơi kín đáo của nàng, không chút lưu tình phá vỡ tấm màng xử nữ mỏng manh.

Hắn khẩn cấp tiến đến khiếnnàng càng đau đớn, máu xử nữ chảy xuống khăn trải giường trắng như tuyết.

“A —–” nàng cắn răng,nhưng không cách nào khắc chế được tiếng thét chói tai.

Đau đớn từ nơi bị hắn xâmphạm truyền đến như xé rách nàng, giống như là bị lửa nóng thiêu đốt. Nàng bởivì đau đớn lịch liệt mà trước mắt biến thành màu đen, nước mắt rốt cục khôngkhắc chế được mà lăn xuống má.

Ngạc Nhi giãy giụa vặnvẹo, bởi vì đau đớn mà thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt trắng như tuyết. Nàngthống hận nam nhân này bừa bãi chiếm đoạt nàng, cũng thống hận chính mình vìcái gì mà không ngất đi, còn phải chứng kiến bản thân bị hắn chà đạp?

Hắn nheo đôi mắt, bởi vìthấy nàng đau đớn đến co rút thân thể mà dừng lại. Chuyện ngoài ý muốn phátsinh làm cho hắn kìm lại dục vọng nơi hạ thân, ở nơi kín đáo của nàng án binhbất động.

“Đau quá! Van cầu anh,buông tha tôi…” Nàng khóc trông thật yếu đuối. Tuy rằng trời sinh tính quậtcường, nhưng là ở phía sau căn bản vẫn là nữ tử.

Hắn còn ở trong cơ thểcủa nàng, dục vọng thiêu đốt khiến hắn đau đớn. Nhưng là hắn nghĩ đến nếu lúcnày nếu chuyển động liền nhất định có thể giết chết nàng.

“Điều này sao có thể?”Diêm Quá Đào kinh ngạc nhíu mày, sờ soạng đến nơi giữa hai chân nàng, không hềnhận sai vết máu. Không chỉ việc này, liền ngay cả nơi đó của nàng chặt khít,phản ứng bối rối sợ hãi của nàng cũng đủ để chứng minh nàng vẫn chưa từng cùngđàn ông giao hoan.

Điều này sao có thể? Hắnquan sát nàng rất lâu, điều tra tất cả về nàng, biết nàng từ khi còn học trunghọc đã rất giỏi sử dụng thuốc mê. Bắt đầu từ lúc đó nàng liền dụ hoặc đàn ôngrồi cướp sạch tiền bạc của bọn họ. Nàng hẳn phải là hồ ly, là phụ nữ hư hỏng,như thế nào vẫn còn là tấm thân xử nữ?

Diêm Quá Đào cắn chặtrăng, thân hình cao lớn đè nặng thân mình nhỏ xinh đang cố gắng giãy giụa củanàng. Đem mặt chôn ở cổ nàng, hắn tạm thời dừng lại công kích tàn nhẫn. Trênngười nàng có mùi hương ngọt ngào, bởi vì giãy giụa mà toàn thân mồ hôi đầmđìa, càng làm cho da thịt xinh đẹp sáng bóng. Nàng ngước đôi mắt đầm đìa nướcsợ hãi theo dõi hắn, rất sợ hắn lại sẽ làm gì đó. (…)

“Làm ơn. Anh đều đã làmxong cả rồi, anh buông tôi đi.” Ban đầu, nàng vì đau đớn mà run rẩy, giờ đãbình ổn lại. Nhưng vẫn đang thở dốc không ngừng.

Khi hắn không tiếp tụctiến vào nữa, cảm giác đau đớn kia chậm rãi tan đi. Nhưng thân thể của hắn lạidần nóng lên, mà nóng nhất chính là ở nơi đang chôn trong chỗ kín đáo của nàng.Cảm giác nóng rực, cùng với việc hắn tiến vào khiến cho nơi mềm mại của nàngđau đớn, làm cho nàng hoàn toàn không thể hô hấp.

Nàng ngốc ngếch nghĩ rằnghắn đã muốn ngừng lại, chính là hy vọng hắn có thể buông nàng ra, để nàng rờikhỏi thân thể của hắn. Chính là, thân thể của hắn tựa hồ trở nên kỳ quái, khônghề đau đớn nhưng lại càng lúc càng nóng lên. Nàng thử di chuyển thân mình, lạinghe hắn gầm nhẹ một tiếng. Vật nam tính của hắn ở bên trong nàng tựa hồ runrẩy.

Giờ phút này, hai ngườichặt chẽ kết hợp. Tuy rằng nàng không phải là cam tâm tình nguyện, nhưng cũngbị cảm giác thân mật này làm cho rung động.

Ngạc Nhi chưa từng nghĩtới, một người có thể dùng cách thức như vậy tiếp cận một người khác. Nàng cóthể cảm nhận được nhịp tim của hắn… Diêm Quá Đào chậm rãi ngẩng đầu lên, hận ýtrong hai mắt đã hoàn toàn biến mất. Sâu trong đáy mắt như có hai ngọn lửa nhỏđang cháy rực. Giờ phút này hắn không cách nào nhớ tới cừu hận, thậm chí đãmuốn quên đi. Người đang ở dưới thân hắn đây chính là phụ nữ của Lãnh gia màhắn hận thấu xương. Nhưng vào thời khắc nước mắt của nàng rơi xuống, trong lònghắn lại thầm muốn an ủi nàng.

“Còn đau nữa không?” Hắnhơi chuyển động thân mình. Mùi hương ngọt ngào cùng với thân thể mềm mại củanàng như vây lấy hắn, khiến hắn như mất hồn, làm cho hắn phải liên tục cắn rănghít sâu mới có thể khắc chế xúc động đang trào dâng trong máu.

Nàng “ưm” một tiếng, bởivì hắn chuyển động mà sợ hãi. Nàng muốn mau chóng rời khỏi. Đau đớn khi nãy vẫnkhiến nàng cảm thấy sợ hãi cực độ. Hắn lúc trước rất thô bạo, làm cho nàngkhông thể dễ dàng tiếp nhận hắn. Nàng rất nhỏ bé, mà hắn lại quá mức cao lớn,cùng với đau đớn khi đó khiến nàng vô cùng sợ hãi.

“Làm ơn! Từ bỏ đi.” Nàngthở hổn hển, bối rối nhìn hắn. “Anh cũng không thể cử động?” Khuôn mặt nàng đỏbừng, ngập ngừng cầu xin hắn.

Đối với nàng mà nói, hắnkỳ thật là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ. Thỉnh thoảng trong mắt hắn lạibiểu lộ hận ý, cùng với nụ cười lạnh bên môi khiến nàng càng hoảng sợ.

Nhưng là vào giờ phút haingười thân mật, khi hắn cắn chặt răng, hai mắt sáng lên cúi nhìn nàng, nàng lạinhư thấy ở sâu trong đôi mắt hắn là ôn nhu cùng quan tâm. Trên trán hắn lấm tấmmồ hôi, đầu gục xuống ngực nàng. Ý chí của nàng dần tan rã, hai tay run rẩy nhưmuốn vươn ra đặt lên bả vai hắn.

“Ngạc Nhi, vẫn chưa chấmdứt đâu.” Hắn lần đầu tiên kêu tên nàng, cúi đầu ghé vào bên tai nàng, vươnlưỡi khẽ liếm vành tai mẫn cảm của nàng. Lời hắn nói làm đôi môi đỏ mọng củanàng run rẩy.

Còn chưa dừng lại sao?Hắn còn có thể tiếp tục làm cho nàng đau đớn hay sao?

Ngạc Nhi mở to hai mắt,nghi hoặc nhìn hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương nước mắt chưa khô. Nàng run rẩy,cảm giác được hơi thở nóng bỏng của hắn, so với lúc trước lại càng mạnh mẽ hơn.

Tay hắn đi vào nơi haingười kết hợp, ở hạch hoa mẫn cảm của nàng mà vỗ về chơi đùa. Không giống vớithô lỗ bá đạo lúc trước, động tác hắn bây giờ thập phần nhẹ nhàng, thong thảđụng chạm.

“Ngạc Nhi, Ngạc Nhi…” Hắntựa vào bên tai nàng, khàn giọng gọi tên nàng không ngừng.

Nếu nàng không phải phụnữ của Lãnh gia, nếu không phải dòng họ hắn căm hận nhiều năm như vậy, hắn sẽkhông phải hận thù với nàng như vậy? Hắn hẳn đã là kẻ vô tình máu lạnh, nhưngnhìn thấy nước mắt của nàng lại khiến trong lòng hắn không khỏi thương xót.

Hắn chỉ muốn báo thù,muốn dùng phương pháp tàn nhẫn nhất mà làm nàng nhục nhã. Nhưng hắn lại hoàntoàn không dự đoán được đến bây giờ nàng vẫn còn nguyên vẹn. Kinh ngạc khiếnhắn buông lỏng lòng hận thù trong lòng, tâm bỗng trở nên mềm mại, giờ phút nàycòn dỗ dành nàng.

“Buông.” Nàng nhỏ giọngnói, cổ tay đã bị thắt lưng làm cho đỏ ửng.

Hắn hơi nâng thân thể,cởi bỏ thắt lưng trói cổ tay nàng. Động tác đơn giản này lại khiến cho vật namtính của hắn càng tiến sâu vào bên trong nàng. Hai người đồng thời rên rỉ ratiếng.

Ngạc Nhi thở hổn hển, haitay vẫn còn run rẩy. Nàng lúc này căn bản một chút khí lực cũng không còn, hoàntoàn không thể tránh đi vuốt ve của hắn.

Đôi tay kia như có ma lựcvỗ về chơi đùa, như an ủi nàng, nhưng lại khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Nàng cắnchặt môi, không muốn phát ra âm thanh xấu hổ, lại bị cách thức âu yếm của hắnlàm cho không ngừng thở gấp.

Đôi môi Diêm Quá Đào dừngở nơi cổ tay nàng ửng đỏ, dịu dàng liếm, hôn lên đau đớn của nàng. Nàng ngơngẩn nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, thần trí dần trở nên mông lung. Thân mìnhcao lớn của hắn tuy rằng vẫn đè lên nàng, nhưng là không hề nặng nề như trước.Nàng ngược lại chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể hắn, mà sự tồn tại của hắn cũngkhông khiến nàng có cảm giác khó chịu.

Nàng hơi di chuyển thânmình, muốn tìm một vị trí thoải mái. Nhưng là động tác như vậy lại làm cho hắnthở gấp.

“Tôi không phải cố ý.”Ngạc Nhi đỏ mặt, không biết nên giải thích thế nào. Dường như nàng vừa động đậysẽ khiến hắn có cảm giác rất khó chịu. “Tôi nghĩ, nếu anh nguyện ý đứng lên,chúng ta đều có thể…” Nàng không có cơ hội đem suy nghĩ nói ra hết. Bởi vì vậtnam tính kia bất giác chuyển động kịch liệt, khiến cho nàng nháy mắt quên cả hôhấp.

Hắn rốt cuộc không khắcchế được nữa, đôi môi nóng bỏng che miệng nàng lại. Lúc sau hắn bất ngờ thẳnglưng, kiên quyết tiến vào sâu bên trong nàng, muốn thỏa mãn dục vọng đã khôngthể kiềm chế.

Ngạc Nhi không ngừng thởdốc, không có kháng cự lại mà nhanh chóng ôm chặt hắn. Đau đớn hoàn toàn biếnmất. Ngay cả nàng cũng không rõ bản thân vì sao không kháng cự hắn, ngược lạicòn chờ đợi hắn, muốn giữ lấy hắn.

“Ngạc Nhi, còn đaukhông?” Hắn nói, động tác càng mau hơn, thận trọng mà mãnh liệt, như là muốnđem nàng nhập vào cơ thể mình.

Lúc hắn tiến vào, tay vẫnkhông rời khỏi nơi kín đáo của nàng, vẫn vuốt ve nụ hoa nhạy cảm của nàng, kíchthích nàng. Nàng nhịn không được tiếng rên rỉ, cắn lên bờ vai hắn.

Nàng kịch liệt lắc đầu,trút bỏ mọi áp lực. Mái tóc đen mềm mại xõa tung, thân thể hai người ướt đẫm mồhôi. Nàng mềm mại mà yêu kiều, phối hợp với hắn. Tiếng gầm nhẹ của hắn quanhquẩn trong không gian.

Nàng đã quên đi đau đớn,thậm chí nghĩ cũng không muốn nghĩ. Hắn như đưa nàng đến một thế giới khác.Nàng không nghĩ gì nữa, hai tay ôm chặt hắn. Thân hình hai người phối hợp, cànglúc càng dính chặt vào nhau.

“Diêm Quá Đào…” Nàng thởhổn hển, theo bản nàng mà gọi tên hắn.

Ngạc Nhi mông lung mở tomắt, cảm giác được hắn đang vuốt ve khuôn mặt mình. Khuôn mặt hoàn mỹ của hắnkề sát bên nàng, khiến nàng cảm thấy vừa ngọt ngào lại vừa khẩn trương.

Cảm xúc trong cơ thể nàngbùng nổ. Nàng run rẩy ôm chặt hắn, cùng hắn chìm nổi.

Khoái cảm một trận lại mộttrận truyền đến. Nàng nhịn không được thở dốc. Hắn ở nơi kín đáo nhất của nàngmà phóng thích. Hai người đồng thời lên đến đỉnh.

Nàng thở dốc, xụi lơtrong ngực hắn, hai mắt nhắm chặt, thuốc hoàn toàn phát tác. Bởi vì triền miênmệt mỏi cùng với thuốc mê trong rượu, thân thể nàng rã rời, ngay cả một ngóntay cũng không muốn động đậy.

Ngạc Nhi trước khi chìmvào giấc ngủ chỉ cảm thấy hắn mang đến một chiếc khăn ấm ấp, nhẹ nhàng lau thânthể cho nàng. Nàng cố gắng mở to mắt, chỉ nhìn thấy trên mặt hắn không có mộtchút cảm xúc nào.

Tiếp theo đó thuốc mêngấm sâu, nàng rơi vào bóng đêm, hoàn toàn không biết gì nữa.

Thân ảnh của hắn khôngngừng xuất hiện trong giấc mơ của nàng, khiến nàng ngay cả trong giấc ngủ cũngkhông an ổn. Nàng lại mơ thấy hắn đem thắt lưng trói nàng lại, ngang ngược nhìnnàng cười lạnh.

Nhưng là sau khi thấynàng khóc, thái độ hắn chợt chuyển biến kỳ quái, động tác trở nên ôn nhu, hận ýtrong đôi con ngươi đen cũng dần biến mất… Lãnh Ngạc Nhi ở trong giấc mơ hỗnloạn từ từ tỉnh lại, theo bản năng nhìn xuống, phát hiện trên người đang mặcmột chiếc váy ngủ màu xanh nhạt. Nàng khẽ động thân mình, lắc đầu, cảm giácchuyện với Diêm Quá Đào dường như chỉ là một giấc mơ.

Nhưng là nếu chuyện vềhắn chỉ là một giấc mơ, thì vì sao nàng lại ở trong một phòng ngủ xa hoa xa lạthế này. Hơn nữa, chân tay đều bủn rủn vô lực, lại ngay cả nơi kín đáo nhấtcũng đau đớn đến vậy? Trên da thịt trắng tuyết còn lưu lại dấu hôn của hắn,cùng với vết cắn… Nàng cố gắng xuống giường, ở giữa phòng ngủ hoang mang đilại. Thử xoay người lại thấy cửa đã bị khóa. Nàng nhếch khóe môi, bất đắc dĩcười khổ. Xem ra nơi này tuy rằng xa hoa, nhưng lại không thể nghi ngờ chính lànhà giam, còn nàng chính là bị nhốt ở đây.

Đi đến bên cửa sổ hoa lệsát đất, nàng kéo mạnh tấm rèm cửa. Lúc sau nàng không thể tin được, trợn mắthá hốc mồm mà nhìn đình viện rộng lớn bên ngoài cửa sổ.

Xung quanh được bao bọcbởi cây cối, ở chính giữa là một pho tượng làm bằng đá cẩm thạch xinh đẹp. Điềunày đủ để chứng minh đây là biệt thự tư gia. Người nhốt nàng kia, không thểnghi ngờ chính là người giàu có, thế nhưng lại đặt kiến trúc hoa lệ này ở sâutrong rừng cây. Là bởi vì hắn không thích tiếp xúc với người khác, hay là hắntính tình cổ quái?

Nhắc đến tính tình cổquái, nàng không tự chủ lại nghĩ đến Diêm Quá Đào. Nàng từng nghe nói qua, giatộc họ Diêm tài phú nhưng tính tình lại rất cổ quái, mà người đã cướp đi tấmthân trong sạch của nàng lại chính là tổng tài Diêm gia.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra,nàng cảm thấy liền quay đầu lại, hai tay giữ chặt rèm cửa. Khuôn mặt xinh đẹpnhỏ nhắn cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ có hai tay là dùng sức, lại tiết lộ tâmtrạng khẩn trương của nàng.

Thân hình cao lớn uynghiêm, mỗi bước đi đều làm cho người ta nín thở. Trên người hắn phát ra hơi thởcuồng dã mà nguy hiểm, nhưng lại không ảnh hưởng đến khí chất của hắn. Conngươi đen lạnh như băng nhanh chóng tìm kiếm thân ảnh nàng nhỏ xinh, lúc saulại xuất hiện biểu tình kỳ quái.

Biểu tình kia chợt lóelên rồi biến mất ngay lập tức. Trên mặt hắn chỉ còn lại ý cười lạnh như băngkhiến người ta sợ hãi.

“Đây là đâu?” Ngạc Nhiđưa ra vấn đề, tức giận phát hiện ra chính mình vưa nhìn thấy hắn hai chân liênmềm nhũn.

“Diêm gia.” Hắn nói qualoa, ánh mắt lợi hại nhìn nàng từ trên xuống dưới, không bỏ sót bất cứ chỗ nào.Hắn lại không kìm được mà nhớ đến thân thể xinh đẹp khiến kẻ khác mất hồn đươcche giấu dưới làn váy ngủ lam nhạt.

“Diêm gia? Anh điên sao,tại sao lại dám bắt cóc tôi?” Nàng nhìn hắn, không thể tin được mà la lên.

Nàng rốt cuộc đã hôn mêbao lâu, lại để cho hắn đem nàng đến địa phương quái quỷ này? Diêm gia khôngphải đã ở nước ngoài nhiều năm hay sao? Như thế nào còn có một tòa biệt thự bímật ở Đài Loan? Càng làm cho nàng sợ hãi chính là, nàng thậm chí không biếtliệu bây giờ mình cón có đang ở Đài Loan hay không? Nói không chừng bản thân đãsớm bị hắn bắt cóc đưa đến một đất nước không biết tên.

“Bắt cóc?” Hắn lơ đễnhnhún nhún vai. “Cô muốn nói thế nào thì tùy, chỉ là tôi sẽ không cho cô rờikhỏi đây.”

Hắn thản nhiên nói, điđến sô pha thoải mái ngồi xuống.

Một người hầu cung kínhđi vào, im lặng dọn bàn ăn. Người đó bày lên rất nhiều đồ ăn sáng cho Ngạc Nhi.

Tuy rằng trên bàn toàn làsơn hào hải vị, nhưng nàng làm sao có thể nuốt trôi?

“Anh bắt cóc tôi, tậpđoàn Thái Vĩ sẽ không tha cho anh. Anh rể tôi là cán bộ cao cấp, không phảingười nào cũng có thể đắc tội. Cho dù anh giàu như thế nào thì anh rể tôi cũngsẽ không bỏ qua cho anh.” Ngạc Nhi lớn tiếng uy hiếp, hy vọng Diêm Quá Đào cóthể thức thời một chút, mau chóng thả nàng đi. Ánh mắt lợi hại của hắn khiếnnàng có chút run rẩy.

Hắn nhếch khóe miệng cườilạnh vài tiếng, cầm lên một ly rượu.

“Cô là phụ nữ của Lãnhgia, không ai có thể cứu được cô.” Hắn thong thả nói.

Ngạc Nhi giận tím mặt,hoàn toàn mất bình tĩnh, vọt tới trước mặt hắn hét lên. “Khốn nạn! Anh nói điềuchết tiệt gì vậy? Anh nói tôi là phụ nữ của Lãnh gia thì đáng phải chết vạn lầnsao? Anh nói cho tôi biết, phụ nữ họ Lãnh làm gì có lỗi với anh?” Hai tay chốnghông, ánh mắt nàng bừng bừng lửa giận.

Trong nháy mắt vẻ mặt củahắn trở nên cực kỳ đáng sợ, như là muốn đem nàng bóp nát.

“Vì mẹ cô phạm tội, nêncô phải trả thay. Trong người cô có dòng máu Lãnh gia, thập phần am hiểu làmsao lừa gạt đàn ông, phá hoại gia đình người khác. Tôi nhốt ngươi thế này đã làđối tốt với cô lắm rồi.” Hắn châm chọc nói.

Nàng nheo mắt. Đã từ rấtnhiều năm trước không còn nghe ai nói tới mẹ của nàng. Năm Ngạc Nhi chín tuổi,người mẹ xinh đẹp của nàng đã mắc bệnh qua đời. Nàng xem như được chị gái MậtNhi nuôi nấng mà lớn lên.

“Phá hoại gia đình ngườikhác? Anh không phải là nói nhầm đi? Nói tôi cướp đồ của bọn đàn ông xấu xa,tôi liền nhận tội nhưng tất cả bọn hắn đều là tâm địa đen tối đến trêu chọctôi. Còn tôi sẽ không vô cớ đi phá hoại gia đình người khác.” Ngạc Nhi quay đầunhìn xung quanh tìm quần áo của mình, muốn rời khỏi nơi này.

Nhưng là nàng vừa mở tủquần áo, lại phát hiện ra bên trong đều là váy ngủ mỏng manh, cùng với cái nàngđang mặc trên người giống hệt nhau, đều là gần như trong suốt. Thứ duy nhất cóthể mặc đều là váy ngủ.

Ngạc Nhi toàn thân lạnhrun, trừng mắt nhìn tủ quần áo. Nàng cảm thấy quần áo này không phải để chophạm nhân mặc, mà giống như là dành cho tình nhân vậy.

Tên Diêm Quá Đào quái quỷnày, rốt cuộc là hắn muốn làm gì nàng đây?

“Tôi đối với cô không cóchút hứng thú.” Hắn châm chọc nói, nhìn bộ dáng phẫn nộ của nàng, ánh mắt lạihiện lên hận thù. “Cô chắc là nhớ rõ, mẹ cô từng phá hoại không ít ra đình, làmcho đàn ông mê muội, làm cho mẹ con người ta phải ly tán.”

Ngạc Nhi hừ một tiếng, rõràng không cho là đúng. “Đó là bọn họ tự tới trêu chọc mẹ tôi, không liên quanđến mẹ tôi.”

“Đương nhiên không liếnquan đến mẹ cô. Mẹ cô chỉ cần mỗi ngày đều tiếp bọn họ, cùng bọn họ trên giườnglà đủ rồi.”

“Khốn nạn, không được mắngmẹ tôi là kỹ nữ.” Nàng không nhịn được nữa, giơ tay muốn tát hắn.

Mà nàng vừa giơ tay lênlại bị hắn bắt lấy. Cổ tay mảnh khảnh bị nắm chặt đau đớn, nàng kêu lên mộttiếng, toàn thân vô lực ngã xuống.

“Để tôi cho cô biết, tôilà vì cái gì mà hận phụ nữ Lãnh gia.” Hắn hướng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt củanàng mà nói, biểu tình âm ngoan. “Cha tôi cũng là người bị mẹ cô câu dẫn. Hắnvì mẹ cô mà muốn ly hôn. Thậm chí trước khi rời đi thiếu chút nữa đã phá hủycông ty của mẹ tôi. Tất cả đều là được phụ nữ Lãnh gia các người ban tặng. Từkhi tôi có trí nhớ đến nay, tôi luôn thống hận các người! Cho dù mẹ cô đã chết,còn có cô cùng chị cô. Tôi trở lại Đài Loan là muốn đem hết đau khổ đã phải nếmtrải hai mươi năm qua trả lại các người. Và cô sẽ phải nhận hết tội lỗi ấy!”

“Anh điên rồi!” Nàng giãydụa, chỉ có thể lên án hắn bằng lời nói.

“Thử mang trong người hậnthù hai mươi năm, cô có thể hay không không điên cuồng. Tôi không có giết côngay tại đây là cô đã nên cảm tạ lòng nhân từ của tôi rồi.” Hắn cười lạnh,không chút nào thương tiếc kéo nàng lên khỏi mặt đất, nhìn thẳng vào mắt nàng.

“Anh muốn làm cái gì?”Nàng biết người đàn ông trước mắt này đã bị hận thù bao phủ. Cảm giác ban đầucủa nàng thực không sai, hắn là hận nàng, hận rất sâu.

“Tôi muốn nhốt cô ở đây,để cô ở lại bên người tôi, để tôi thưởng thức ngươi, để cô đền tội thay cho mẹcô.”

Hắn hung hắng cắn lên đôimôi nàng mềm mại, cắn đến khiến nàng đau đớn kêu lên, trên môi đã có vết thươnglơ mờ, hắn mới chuyển dùng đầu lưỡi liếm khóe môi nàng.

“Lãnh Ngạc Nhi, đây là cônợ tôi.”

“Anh không thể làm nhưvậy. Anh không có quyền nhốt tôi.” Nàng tuyệt vọng la lên, muốn giãy khỏi bàntay hắn đang nắm lấy nàng. Nguyên lai triền miên đêm đó, chính là hắn mở đầucho việc báo thù. Hiểu ra điều này khiến lòng nàng không khỏi đau xót.

Khó trách vì sao đêm đóhắn lại thô bạo như vậy… Hắn đến giữa chừng lại trở nên ôn nhu, có phải haykhông vì không dự đoán được nàng còn là xử nữ?

Ngạc Nhi nhìn thấy trongmắt hắn là quyết tâm trả thù, nàng cảm thấy thật sự tuyệt vọng. Đây là hắn đãhạ quyết tâm, sẽ không thể chống lại. Hắn đã muốn nhốt nàng, vậy thì ai có thểđến cứu nàng đây?

Hắn nhìn thấu chờ mongtrong lòng nàng, mỉm cười ác ý, ghé đến bên tai nàng, gằn từng tiếng triệt đểhủy diệt hy vọng của nàng.

“Lãnh Ngạc Nhi, tôi sẽnhốt cô ở đây, tận lực mà thưởng thức cô đến khi tôi chán ghét cô mới thôi.Không cần hy vọng xa vời, sẽ không có ai đến cứu cô đâu. Không ai có thể xóa bỏsự hận thù của tôi, càng không có ai dám đến ngăn cản tôi trả thù.” Trong mắthắn hiện lên tia tàn nhẫn, hung hăng nhìn nàng đang run rẩy.

Ngạc Nhi toàn thân runrẩy. Nàng tin hắn nói được thì làm được. Khi ánh mắt hai người giao nhau, nàngbiết rằng cả đời này nàng sẽ bị hắn độc chiếm…