Thục Nữ Dụ Phu

Chương 48: Sủng thê cách thứ năm




Editor: Gà - LQĐ

Sáng sớm, nàng bị y hôn tỉnh.

Trên mắt hơi ấm, mở mắt ra nhìn lên, quả nhiên y đang hôn nàng. Nhìn qua cửa sổ thấy trời đã sáng choang, tiểu nương tử mảnh mai mềm giọng hỏi: "Giờ gì rồi?"

"Sắp giờ Tỵ rồi." Chu Lãng nhàn nhạt đáp.

Tịnh Thục lập tức tỉnh giấc: "A! Sao chàng không gọi ta sớm một chút?"

"Không nỡ!" Chu Lãng ôm nàng không động: "Hôm qua nương tử mệt mỏi, tối hôm nay chúng ta đi vậy."

Trong lòng Tịnh Thục ngọt lịm, kéo y xuống, chống người y đứng dậy: "Mau lên, ta muốn về nhà sớm một chút."

Chu Lãng bỏ tuấn mã, đổi thành ngồi xe ngựa, ôm tiểu nương tử vào lòng, để nàng dựa vào lồng ngực mình nghỉ ngơi. Giúp nàng xoa chân, bóp tay hồi lâu, đương nhiên y sẽ trở nên không an phận, vuốt ve lâu không tránh được đòi hỏi chút ít phúc lợi cho mình.

Chạy mấy ngày đường, cuối cùng đã tới Hoài Dương.

Chu Lãng vì làm việc nên đến, dĩ nhiên không thể vội vã, buổi trưa hôm đó đến một huyện thành nhỏ dùng cơm. Đối diện tửu lâu chính là huyện nha, đúng lúc bắt gặp tri huyện thăng chức, bọn hạ nhân đang vội vàng chất đồ lên xe.

Chu Lãng ngồi gần cửa sổ nhìn thấy, tổng cộng ba chiếc xe ngựa, sáu bảy hạ nhân, xem ra là thanh quan. Quan huyện đang muốn lên xe, chỉ thấy trên đường một đám người trẻ tuổi đang nhốn nha nhốn nháo đi đến, cầm quạt đội khăn, nhìn qua hẳn là người đọc sách. Chỉ thấy bọn họ mang một bảng hiệu đưa cho huyện lệnh rời chức.

Chu Lãng ghé đầu nhìn, trên biển là bốn chữ to rồng bay phượng múa ‘Thiên cao ba thước’. Quan huyện ngẩn người, vuốt râu ria hơi suy tư, đoán có lẽ dân chúng đang khen ngợi mình, lòng tràn đầy vui mừng tiếp nhận. Lệnh cho đám tôi tớ cầm lấy, vui sướng rời đi.

"Xem ra còn là một vị quan tốt, khó trách được thăng chức? Quan viên dân chúng kính yêu thì danh hiệu mới có thể nâng lên đến hàng thiên đại lão gia, tặng tấm biển đề Thiên cao ba thước, xem ra trong lòng dân chúng địa vị huyện lệnh này cao hơn so những thanh thiên khác." Chu Lãng gật đầu, lấy danh sách quan viên tùy thân mang theo ra, ghi chép.

Trên bàn cơm không có bút lông, vừa muốn bảo Chử Bình đi mượn chưởng quỹ, đã nghe tiểu nương tử sâu kín nói: "Ta thấy chưa chắc. Chỉ nghe nói qua Quát địa ba thước, đâu ai nói Thiên cao ba thước? Ta cảm thấy, có lẽ là tham quan, người ‘Thiên cao ba thước’, không phải là ‘Thiên cao’, mà là ‘Địa thấp’ có thế nói ── đất này bị tham quan cạo đi ‘ba thước’, không phải là ‘thiên’ cao ‘ba thước’ ? Lập luận sắc sảo châm chọc như thế, là thủ pháp mà các tài tử Giang Nam thường dùng."

Chu Lãng cả kinh, để danh sách qua một bên, chuyên chú nhìn chằm chằm nương tử nhà mình.

"Nói thế cũng không phải không có lý, không ngờ nương tử còn có bản lĩnh bậc này, thật là hiền nội trợ của vi phu." Chu Lãng cười khen nàng.

Tiểu nương tử ngượng ngùng cúi đầu uống trà, thấp giọng nói: "Ta chỉ đoán mò, cũng chưa chắc đúng, chàng nên đi điều tra nghe ngóng mới phải."

Chu Lãng ngoắc gọi tiểu nhị tới kêu thức ăn, như lơ đãng hỏi: "Huyện lệnh này của các ngươi hình như là thanh quan hả, chở mọi thứ đi mà chưa đến ba xe."

Tiểu nhị khinh thường liếc nhìn huyện nha, nói: "Khách quan ngài là người ngoại địa, người khác không biết, người trong tửu lâu chúng tôi biết rõ nhất. Nhà bọn họ tôi tớ thành đoàn, ba ngày trước đã bắt đầu vận chuyển đồ ra bên ngoài, mỗi lúc trời tối đi chừng mười xe. Đã sớm an bài người đi thu dọn phủ đệ mới trước rồi, yên lặng chờ đến lúc hưởng thanh phúc đấy."

Chu Lãng kinh hãi: "Có chuyện thế này sao? Quan viên như vậy cũng có thể thăng quan?"

Tiểu nhị cười ha ha: "Có tiền có thể sai quỷ thôi ma, gã vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân, mới có thể đi hối lộ cấp trên mua quan đấy. Lần này gã đi, dân chúng trong huyện chúng tôi hận không thể dẹp đường vui vẻ đưa tiễn."

"Thật sự là vậy." Chu Lãng tự nhủ.

Tiểu nhị cúi người xuống thấp giọng nói bên tai y: "Gã đi, nhưng có một huyện thừa bại hoại chưa đi, sau này chúng tôi vẫn còn chưa thể sống yên."

"Huyện thừa này cấu kết với ông ta làm việc xấu?" Chu Lãng ngước mắt hỏi.

"Suỵt! Gia ngài nhỏ giọng một chút, huyện thái gia đã đi, nói vài lời thì không sao, nhưng còn huyện thừa thì không thể lớn tiếng bàn luận, lỡ như bị thân tín của hắn nghe được, còn có kết quả tốt sao?" Tiểu nhị bị dọa vội vàng ngăn lại.

Chu Lãng không hỏi nữa, phụng bồi phu nhân cơm nước xong, an bài nhà trọ cho nàng nghỉ ngơi. Y dùng một canh giờ ra ngoài làm việc, khi trở về Tịnh Thục đã ngủ một giấc.

Xe ngựa ra khỏi huyện thành, dọc theo đầm lầy dưới chân núi đi về phía trước. Hôm nay mây trắng bồng bềnh, ánh mặt trời không gắt, Tịnh Thục nhấc màn xe lên hứng một chút gió xuân ấm áp, ngửi hương hoa cỏ xanh tươi, tốt hơn nhiều so với cứ ngồi bưng bít trong buồng xe.

"Phu quân, ta muốn cưỡi ngựa." Tịnh Thục kéo tay y dịu dàng nói, rất có ý vị làm nũng. Hôm nay nàng ăn no ngủ kỹ, tinh thần rạng rỡ, gần đến nhà, tâm trạng cũng rất tốt.

"Muốn cưỡi ngựa? Được, ta dẫn nàng đi cưỡi ngựa, cả ngày ở trong xe ngựa buồn bực, quả thật không bằng đi ra ngoài, đoạn đường này thích hợp cưỡi ngựa nhất rồi." Chu Lãng hô dừng ngựa, ra lệnh chuẩn bị ngựa. Kéo tay nhỏ của nàng ra ngoài, ôm nàng xuống xe, đặt lên lưng ngựa.

"Trước tiên nàng tìm một vị trí ngồi thoải mái, hai người sẽ hơi chật, nhưng có ta ở đây, nàng chắc chắn..." Chu Lãng còn chưa dứt lời, chỉ thấy hai tay tiểu nương tử lắc cương ngựa, ngự mã chạy vội ra ngoài.

"Nương tử..." Chu Lãng hoảng sợ, sợ nàng sẽ rớt xuống, chạy đuổi theo, lại nghe một chuỗi tiếng cười như chuông bạc truyền đến.

"Sao phu quân lại không nhìn ra ta cũng sẽ biết cưỡi ngựa chứ?"

Chu Lãng sửng sốt, nhìn tư thế nàng ngồi trên ngựa, hai tay vững vàng cầm dây cương điều khiển con ngựa chạy lên trước, rõ ràng là rất nhuần nhuyễn. Y dừng bước, bay người lên trên một con ngựa khác, phóng ngựa đuổi theo. "Chậm một chút, cẩn thận."

Tịnh Thục quay đầu lại liếc y, cười nghịch ngợm, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, ra roi, chạy thật nhanh về phía trước. Dù kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng có khá hơn nữa, nếu so với Chu Lãng cũng kém rất nhiều, chỉ chốc lát sau đã bị y đuổi kịp. Hai con ngựa đi ngang nhau, tóc dài bị gió thổi lên, áo váy màu hạnh như một trận mưa hoa hạnh, làm vẻ đẹp của nàng càng thêm linh động tươi sáng, cũng khiến y càng thêm say mê.

Thải Mặc và Tố Tiên ngồi ở càng xe nhìn một đôi tuấn nam mỹ nữ đi xa, kỹ thuật cưỡi ngựa của Tam gia rất tốt, nhưng y không hề vượt qua phu nhân, mà đi theo bên người nàng, cẩn thận che chở nàng.

Sau khi tiểu thư mười lăm tuổi, phu nhân Mạnh thị không cho phép nàng cưỡi ngựa, luôn lo lắng nếu cưỡi ngựa sẽ ảnh hưởng đến tính tình ôn uyển hiền thục của cô nương. Cho nên thành thân nửa năm, nàng chưa bao giờ được cưỡi ngựa, thậm chí Tam gia cũng không biết nàng biết cưỡi, vì muốn cho Tam gia thấy hình tượng nhẹ nhàng như nước. Nhưng hôm nay thấy dáng vẻ nàng tung tăng trên ngựa, Tam gia không hề phản đối, ngược lại rất vui.

"Tam gia là một người rộng rãi, hoàn toàn sẽ không vì loại chuyện cưỡi ngựa nhỏ nhặt này mà gây khó khăn cho phu nhân." Hôm nay Tố Tiên trung thực đã có thể nhìn hiểu đôi chút.

"Đúng vậy, hơn nữa Tam gia có bản lĩnh, có người bảo vệ bên người tiểu thư, chúng ta không cần lo lắng tiểu thư sẽ bị thương. Trước kia lúc ở Liễu An châu, biểu thiếu gia cho tiểu thư lén ra ngoài cưỡi ngựa, thế mà chúng ta bị dọa sợ phải lo lắng đề phòng." Thải Mặc cười nói.

Tố tiên vội vàng khoát tay với nàng: "Ngươi đừng nhắc đến biểu thiếu gia nữa, để Tam gia biết chắc sẽ lại náo loạn cho xem. Tam gia chúng ta ở chỗ khác thì rộng rãi, duy chỉ cứ thích làm khó dễ biểu thiếu gia này."

Thải Mặc cười hì hì: "Tam gia thích ăn giấm không phải vì quan tâm phu nhân sao, nam nhân có ghen mới có yêu, ha ha..."

Chủ tử không có ở đây, dĩ nhiên bọn hạ nhân tùy ý trò chuyện, Chử Bình đẩy ngựa nhích lại gần: "Hai vị tỷ tỷ, sắp đến quê nhà của các ngươi, nhớ mang gì ngon về cho ta ăn nha."

Thải Mặc lấy ra một cái quả táo từ trong bao y phục ném qua: "Chỉ biết có ăn thôi."

Chử Bình cười hì hì: "Vẫn chỉ có Thải Mặc tỷ tỷ thương ta, ai dào! Ở đây có dâu, các ngươi đi trước, ta đi hái chút."

Hai người trước mặt cưỡi tuấn mã chạy băng băng, bỏ xa tùy tùng ở phía sau, đang lúc hoàng hôn rọi xuống bên hồ. Mặt trời vàng rực dường như đã mệt mỏi, thay áo ngủ màu quất, mặc dù tinh thần không phấn chấn như sáng sớm, nhưng thần khí hiện ra như thật, không hề già yếu. Mặt trời tựa như thu lại thanh kiếm sáng rỡ, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, phủ lên một lớp vàng óng tuyệt đẹp; mỗi một nơi đều nhiễm một màu đỏ thắm, vầng sáng lăn tăn, như một nốt nhạc đang múa lượn, làn nước trông như được vẩy đầy những mảnh vàng vụn, khỏi nói cảnh đấy đẹp đẽ bao nhiêu!

Chu Lãng duỗi tay ra, bế tiểu nương tử qua ngựa mình, ôm trước ngực. An tĩnh cùng nàng thưởng thức ánh tà dương.

"Chàng có biết hồ này tên gì không?" Tịnh Thục nhẹ giọng hỏi.

"Nàng biết nơi này?" Chu Lãng nhấc đầu dựa vào vai nàng, nhẹ nhàng hỏi.

"Trước kia ta chỉ ghé qua một lần, chẳng qua nơi này rất nổi danh. Tên là hồ Nguyệt Lượng, chàng xem hồng tháp ở giữa hồ kia chính là ký hiệu của nó." Tịnh Thục chỉ một ngón tay.

"Ừ." Chu Lãng đáp một tiếng bày tỏ đã thấy, cầm tay nàng kéo lên môi hôn một cái. "Nhưng hình dáng hồ nước nhỏ này không giống với trăng nhỉ."

"Hồ Nguyệt Lượng còn có một truyền thuyết rất đẹp, trước kia có một cô nương tên là A Nguyệt, thành hôn với người yêu thanh mai trúc mã, vì muốn nàng được sống những tháng ngày hạnh phúc, nam nhân đó đã theo đoàn ngựa thồ đến Tây Vực buôn bán ngựa. Lúc đi, nói với A Nguyệt, chờ sau khi trăng tròn mười lần, hắn sẽ trở về, sau khi trở về sẽ xây một hồng lâu xinh đẹp cho nàng ở. Vì vậy mỗi ngày A Nguyệt ngóng ngày mong đêm, trông sao đếm trăng. Sau đó trăng tròn đến lần thứ 36, cuối cùng người nam nhân kia cũng trở về. Nhưng lại dẫn theo một nữ nhân khác. Hắn ta cho A Nguyệt một số tiền lớn, rồi dẫn theo nữ nhân kia rời đi. A Nguyệt dùng số tiền kia xây thành một tòa hồng tháp, từ trên tháp đâm đầu xuống hồ tự vẫn." Tiểu nương tử nói mà đôi mắt đẫm lệ, dường như A Nguyệt là bạn tốt của nàng.

Những chuyện xưa này phần lớn là cố ý viết ra để kiếm nước mắt của mọi người thôi, Chu Lãng im lặng, nghiêng đầu nhìn thấy ưu tư của tiểu nương tử, chợt hiểu ra. Nàng cũng không hẳn tin vào sự tích này, mà đang lo lắng, lo lắng rằng bi kịch tương tự sẽ xảy ra trên người mình. Đây là một chuyện xưa bội tình bạc nghĩa, sẽ không ai thích.

"Tịnh Thục, ta mãi mãi sẽ không rời khỏi nàng ba năm dài như vậy, ta cũng sẽ nghĩ cách để nàng được sống thật tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta không xa rời nhau. Ta cũng sẽ không yêu người khác, có nàng vậy đã đủ rồi. Có tin ta không?" Y khẽ hôn gương mặt nàng.

"Ừ, ta tin." Tịnh Thục xoay đầu lại, trong mắt tràn đầy ấm áp và ỷ lại, nhắm đôi mắt to mọng nước, nâng cằm, dâng đôi môi đỏ mọng đến trước mặt y.

Một cơn gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái phả vào mặt, hôn tiểu nương tử yêu dấu, dường như không còn để ý đến tất cả phiền não và mệt mỏi nữa, các tế bào thần kinh trong cơ thể dần thả lỏng; gió thổi gợn mặt hồ, nhấc lên từng ngọn sóng lăn tăn, khúc xạ ánh sáng đỏ sẫm mờ ảo, con sông như được rải sắc hồng của mã não, lấp lánh rực rỡ; tiểu trúc lâm ở nơi xa phản xạ màu xanh mơn mởn, lá trúc rì rào nhẹ nhàng lay động trong gió, âm thanh lá cây theo cơn gió, như đang xướng lên một khúc ca cảm động; gió của trời, cố gắng đuổi theo, đùa giỡn, xuyên qua những áng mây.