Năm ấy tóc bạc trắng, Cao lão tướng quân ở biên quan lâu năm vào kinh, dưới cung điện vàng ngọc xin cáo lão về quê. Thánh Thượng niệm tình ông cưỡi ngựa chiến đấu cả đời, ở biên quan hưởng gió tuyết tóc đã từ đen thành trắng, ban cho ruộng vườn nhà cửa, vàng bạc châu báu, ân chuẩn tâm nguyện về Liễu An Châu dưỡng già của ông.
Trước khi rời kinh, ông đến Cửu vương phủ một chuyến, cáo biệt với thanh mai trúc mã Cửu vương phi.
“Y Y, hối tiếc nhất cả đời này của ta chính là làm mất ngươi, mất đi rồi liền không thể lấy lại được. Kiếp sau, ta nhất định sẽ không tái phạm.” Mắt lão tướng quân ươn ướt.
“Bác Viễn ca ca, huynh đừng nói như vậy, chúng ta đều đã con cháu thành đàn. Mỗi người đều có số mệnh riêng, duyên phận đã sớm định trên đá tam sinh rồi, không sửa được.” Cửu vương phi tuổi cũng đã lớn, tính tình càng lúc càng hiền hòa.
Đang nói chuyện, Cửu vương từ bên ngoài đi nhanh tiến vào, cười ha ha nói: “Yên nhi, ta nghe nàng nói tới đá tam sinh. Ta cũng có một tin tốt muốn nói cho nàng, hôm nay ta tìm được một vị thế ngoại cao nhân, làm ra pháp khí này, nàng xem, chính là cái này. Tương lai chúng ta xuống suối vàng, đi qua đầu Nại Hà, liền dùng pháp khí này khắc tên chúng ta lên đá tam sinh, kiếp sau là có thể vẫn làm phu thê.”
Ánh mắt Cao lão tướng quân sáng ngời nhìn tới, khàn giọng hỏi: “Vương gia, pháp khí này tìm thấy ở đâu?”
Cửu vương đem dao nhỏ trong lòng bàn tay thu lại, keo kiệt nói: “Không thể nói cho ngươi, chỉ có hai phu thê ta mới có thể biết được.”
Cao Bác Viễn ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, đứng dậy cáo từ.
Trở về quê nhà Liễu An Châu, thê thiếp đã rời đi, hai con của thiếp cũng đã thành gia lập nghiệp. Ông một mình cô đơn, mỗi ngày ngồi phơi nắng, nhìn nhà cửa, nhớ tới thời gian vui vẻ hồi nhỏ. Càng cảm thấy được, kiếp sau nhất định phải để cho Y Y bồi ở cạnh mình.
Chấp niệm không thôi này, khiến ông ta tìm đủ mọi cách, bước qua cầu Nại Hà trước nàng một bước.
Ngày ấy sau giờ ngọ mặt trời quang đãng, Cửu vương phi ngồi ở hậu hoa viên đu ghế đu buồn ngủ, tiểu tôn tử ngổi ở cạnh cây mẫu đơn chơi đùa. Cửu vương từ bên ngoài tiến vào, nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh bà, nắm cả đầu vai bà rơi vào trong ngực.
Bà chậm rãi mở mắt ra, lại phát hiện trong mắt ông có rất nhiều tia máu, cả kinh nói: “Chàng làm sao vậy? Bị thương?”
Cửu vương xấu hổ sờ sờ đầu: “Không có việc gì, già rồi, không dùng được, không cẩn thận đụng đầu một cái, ngày mai là tốt thôi.”
“Có đau không, mau gọi thái y đến xem.” Cửu vương phi hữu khí vô lực giơ tay lên, sờ sờ mặt ông.
“Không sao, không đau, không cần xem.” Cửu vương cầm tay bà, ôm chặt bà.
“A…, đúng rồi, vừa rồi có bánh ngọt ăn cực kì ngon, ta giữ lại cho chàng. Ừm, để chỗ nào nhỉ, để ở đâu rồi nhỉ?” Cửu vương phi tìm khắp nơi, đã có chút nhìn không rõ, sờ sờ trên người, bỗng nhiên lấy ra một miếng bánh ngọt trong suốt từ trong ngực: “A…, chỗ này, ta sợ làm mất, cho nên bọc vào trong ngực rồi. Chàng mau ăn đi, chàng đã mấy ngày chưa ăn cái gì rồi.”
Cửu vương nhận lấy miếng bánh, trong mắt rưng rưng.
Bà đã mấy ngày ăn không vô, trí nhớ cũng càng ngày càng lém, thái y nói không qua hai ba ngày nữa. Nhưng tuy bà luôn hồ đồ, lại vẫn nhớ ông. Cửu vương tuy bằng tuổi bà, nhưng ý thức vẫn tỉnh tháo, vì muốn đi cùng bà, hôm nay ông cố ý đụng đầu vào cây lim đính vàng một cái.
“Chàng ăn đi, ta không mở mắt ra được, ngủ một lát đây.” Cửu vương phi tựa tựa đầu trên vai ông, yên tĩnh khép mắt lại,
Cửu vương lệ rơi đầy mặt, sai người gọi tất cả người tới, an bài hậu sự, rồi theo nàng rời đi.
Dưới hoàng tuyền, hoa bỉ ngạn sáng lạn như lửa. Bà trôi giạt từ từ đi tới, giống như muốn nhớ tới cái gì, mà lại nghĩ không ra.
“Yên Nhi, đợi ta với, chúng ta cùng đi.”
Phía sau truyền đến thanh âm, bà không khỏi quay đầu, nở nụ cười. Là phu quân của bà, tuy cái nhì bà cũng không nhớ rõ, nhưng lại nhớ rất rõ phu quân của mình, nam nhân che chở bà cả đời.
Ông đuổi theo, cầm tay bà, mười ngón tay nắm chặt. “Phía trước chính là đá tam sinh, chúng ta đi khắc tên lên đó, kiếp sau vẫn là phu thê.” Lý Sưởng cực kì tự tin.
“Được.” Bà dịu dàng đi theo ông, đến bên cạnh cầu Nại Hà, quả nhiên thấy đá tam sinh.
“Nàng ở chỗ này chờ ta, đừng lộn xộn, không được đụng tới mấy bông bỉ ngạn hoa đó, ta đi khắc tên lên liền trở lại.” Ông quay đầu ôn nhu dặn dò, liền nắm dao nhỏ tiến lên khắc tên.
Bà ngoan ngoãn đứng tại chỗ, nhìn ông cẩn thận vòng qua mặt đất phủ đầy hoa, đi đến trước đá tam sinh, ý cười hàm chứa khát khao, khắc tên lên trên.
“Khốn khiếp.” Ông đột nhiên quát một tiếng, đánh một quyền lên đá tam sinh. Sau đó liền quăng đao xuống đám hoa, nhựa hoa bắn ra làm mắt ông bị thương, chảy ra mấy giọt máu.
“Chàng làm sao vậy?” Bà sốt ruột chạy tới, lại bị cánh hoa làm trượt chân, tay trái bị xước một vệt.
“Yên Nhi” ông bỏ dao ra chạy tới nâng bà dậy, vội vàng nói “Nàng không thể đụng vào mấy bông hoa bỉ ngạn này, có biết không? Chúng nó sẽ làm nàng, quên đi người nàng yêu nhất kiếp trước.”
“Ta ta xem vết thương của chàng, cho nên sốt ruột.” Bà giống như đứa nhỏ làm sai, cúi đầu xuống không dám nhìn ông.
“Đừng sợ, nàng có quên cũng không sao, ta nhất định sẽ nhớ rõ nàng, nhất định sẽ tìm được nàng.” Ông nắm chặt tay ái thê, quay đầu nhìn lại trên đá tam sinh, phía trên rõ ràng có thể thấy được tên Liễu Yên Nhiên, nhưng bên cạnh lại khắc một cái tên, Cao Bác Viễn.
Lý Sưởng quay lại, dùng dao khắc một khắc đem tên của ông ta gạt đi, đem tên mình khắc lên. Mới kéo tay bà, đi qua cầu Nại Hà, đi lên vong hương đài. Mạnh Bà đã chuẩn bị sẵn hai chén canh Mạnh bà có thể quên đi toàn bộ, Lý Sưởng chỉ cười không nói, lấy ra hai lá đùa từ trong tay áo, rồi kéo tay nương tử của mình, qua sông Vong Xuyên.
Trăng sáng sao thưa, chiếu lên cây liễu thủy cao lớn trong đình viện.
Cao Bác Viễn mở to mắt, nhìn cảnh tượng trước mắt, khó có thể tin được. Không hề chuyển thế, mà lại xuyên về lúc trước. Nhìn bài trí trong phòng, y phục ở đầu giường, cây liễu phía trước cửa sổ, này rõ ràng là về tới thời niên thiếu.
Cửa phòng két một tiếng, gã sai vặt bưng chậu nước tiến vào: “Thiếu gia, hôm nay sao người ngủ sớm vậy? Còn chưa rửa chân đâu.”
“A…,” Cao Bác Viễn ngồi dậy, nhìn y phục còn nguyên trên người mình, lại để nguyên mà ngủ gục trên bàn sao. “Ta ngủ có chút mơ hồ, giờ là canh mấy ngày mấy rồi? Hôm nay có việc gì cần phải làm không?”
Gã sai vặt không biết hắn là đang thăm dò, thành thật đáp: “Còn chưa hết canh một ạ, việc cần làm đều đã làm xong rồi, ngày mai xuất phát đi Tuân Nam, đồ đạc đều đã thu dọn xong.”
Thân thể Cao Bác Viễn chấn động, ngày mai xuất phát đi phía nam sao?
Phụ thân là Mục đài ở Liễu An Châu, vì cùng Liễu tri phủ ở cạnh nhà dính án oan bị hoạch tội, bị đày tới Tuân Nam. Cũng là ngày mai, lúc hắn giúp Liễu gia dọn đồ đạc, mới biết được cô nương mình yêu thương trời chưa sáng đã rời đi rồi. Cho dù hắn cầu xin thế nào, cũng không thể khiến cho nàng trở về. Khi đó hắn vẫn tràn đầy hi vọng, cho rằng một năm sau, hắn vào kinh đi thi có thể nối tiền duyên với nàng tiếp, ai ngờ, nàng gặp Cửu vương.
Đây là trùng sinh sao? Trở lại thời khắc hắn muốn thay đổi vận mệnh nhất.
Cao Bác Viễn kích động hai tay phát run, đến chân cũng chưa lau, chân ướt tự xỏ giày vào, cũng không quản cửa lớn bị niêm phong, trèo tường vào Liễu gia.
Đi đến một căn phòng, nghe được tiếng cô nương ngày nhớ đêm mong, đang khóc rống ở trong: “Nương, con không muốn tới Kinh thành, con muốn cùng mọi người tới phía nam.”
“Con,” Liễu phu nhân cũng nước mắt tuôn trào: “Từ nhỏ con đã sợ lạnh, sao có thể chịu được, con đến nhà cô cô ở đi, ít nhất còn tốt hơn sống với chúng ta.”
“Không, không đâu tốt bằng nhà mình cả, con muốn ở cùng mẫu thân.” Nàng gục trên đùi mẫu thân khóc to, đệ đệ Liễu Nhẫn nhỏ hơn nàng hai tuổi mím môi không khóc, làm bộ nam tử hán.
Liễu lão gia ở bên cạnh thở dài: “Việc này cứ định như vậy đi, tuy không nỡ nhưng cũng là vì tốt cho hai tỷ muội các con.”
Cao Bác Viễn không hề do dự, dùng lực gõ cửa.
Mọi người trong phòng sửng sốt, cửa lớn bị niêm phong, ngoài cửa có binh lính trấn giữ, đã muộn thế này ai còn đến?
“Thúc thúc, thẩm thẩm, là con, Bác Viễn.” Hắn trầm giọng nói.
Vừa nghe tới giọng của hắn, người trong nhà đều yên tâm, Liễu lão gia tự mình mở cửa cho hắn vào: “Bác Viễn sao lại tới đây?”
Cao Bác Viễn vào cửa nhìn thần sắc của mọi người, ánh mắt dừng lại trên người tiểu cô nương khóc như mưa, liền cứ thế yên lặng nhìn nàng.
Thật tốt quá, một đời lại có cơ hội trùng sinh, cho dù liều mạng, cũng phải giữ nàng ở bên cạnh, tuyệt không để nàng gặp được Cửu vương.
“Khụ!” Thấy hắn rất lâu không động, ánh mắt lại nhìn chăm chú nữ nhi nhà mình, Liễu lão gia nặng nề mà ho một tiếng.
Cao Bác Viễn thu hồi suy nghĩ, trịnh trọng quỳ trên mặt đất dập đầu một cái: “Thúc thúc, thẩm thẩm, con muốn cưới Y Y làm vợ, đem hết khả năng có thể, cho nàng một cuộc sống tốt nhất. Cả đời này, vĩnh viễn không phụ nàng, xin hai người thành toàn.”
Liễu lão gia liếc mắt nhìn nương tử, đều yên lặng thở dài. Hai người kéo hắn đứng dậy: “Bác Viễn, con là đứa bé ngoan, điều này chúng ta đều biết. Trước tiên đứng lên nói đi.”
“Không, con không đứng dậy, xin hai người đáp ứng con, con nhất định quên mình che chở cho nàng, quyết không để cho nàng chịu chút ấm ức nào, tuyệt không nạp thiếp. Con biết, nàng có biểu ca phú quý ở Kinh thành, nhưng trong Kinh thành hài tử đại hộ gia đều là thê thiếp thành đàn, nhất định không hợp với Y Y. Hai chúng ta là thanh mai trúc mã, dù là ai cũng không sánh được. Xin hai người đáp ứng con.” Hắn cuống quít dập đầu, lấy trán đập đất, chỉ chốc lát sau đã đỏ lên.
“Bác Viễn ca ca, huynh đừng như vậy.” Cả nhà đều đã qua kéo hắn dậy, hắn lại sống chết không chịu, chỉ kéo cổ tay Y Y, nén lệ nói: “Y Y, muội hãy tin ta, cả đời ta sẽ đối tốt với muội, tin tưởng ta được không? Nếu muội không thích xuống phía nam, ta liền đưa muội đi, chúng ta tới nơi chim hót hoa thơm, ta có bản lĩnh, có thể kiếm tiền, khẳng định có thể nuôi gia đình, muội gả cho ta có được không? Muội đồng ý cùng nữ nhân khác hầu hạ một phu quân sao? Y Y, ta chỉ cần một mình muội là đủ rồi, trên đời này chỉ có ta cam tâm tình nguyện cùng muội tới già không rời.”
Liễu phu nhân muốn đưa nữ nhi tới nhà tỷ tỷ ở Kinh thành, là sợ nàng thân thể yếu đuối, không chịu được khí hậu phía nam. Cũng muốn cho nàng tiếp xúc với biểu ca Mai Tân, nếu có thể thành đương nhiên là tốt nhất, nếu không thể, liền nhờ tỷ tỷ tìm một vị hôn phu tốt ở Kinh thành cho nàng. Nhưng mà ngẫm lại, Cao Bác Viễn nói cũng đúng, nghe nói Kinh thành quan to hiển hách, đều là tam thê tứ thiếp. Tỷ phu cũng có mấy tiểu thiếp, mà đại ca của hắn, nghe nói đến nha hoàn trong nhà cũng không buông tha.
Cao Bác Viễn là bọn họ nhìn hắn lớn lên, tính tình chính trực thiện lương, lại có bản lĩnh, nếu không phải dính phải án oan này, hai nhà cũng tính kết thân rồi.
“Ài! Như vậy đi, ngày mai để biểu thúc nàng không tới đón nữa, chúng ta liền cùng nhau tới Tuân Nam đi. Nếu nơi đó không gian khổ như trong đồn đãi, liền chờ ổn định xong, sẽ đính hôn thành thân cho hai con, nếu Y Y thật sự không chịu nổi,” Liễu lão gia vẫn lo lắng nữ nhi ở Kinh thành chịu ủy khuất, vẫn là để ở cạnh mình mới an tâm được.
“Nếu không chịu được, con liền đưa nàng đi, trời đất bao la, nàng muốn tới nơi nào, chúng con liền tới đó.” Cao Bác Viễn kiên định nói.
Một đêm này, Cao Bác Viễn kích động cả đêm không ngủ.
Khát khao tương lai tốt đẹp, nghiêng tai lắng nghe Liễu gia ở bên cạnh có động tĩnh gì không, trời chưa sáng, hắn liền ngồi lên xe ngựa, chuẩn bị đồ trước, sau đó chạy tới Liễu gia giúp đỡ.
“Y Y, ta tới giúp muội.” Một khắc thấy nàng, trong lòng liền kiên định, hắn nhận lấy bao đồ trên tay nàng, không hề tốn sức xách lên trên xe ngựa.
Tuy trước kia hắn cũng luôn giúp đỡ nhà mình, nhưng từ tối hôm qua cầu hôn xong, Y Y gặp hắn liền cảm thấy có chút không được tự nhiên, cũng không biết là ngại ngùng hay vì cái gì, tóm lại bỗng nhiên cảm thấy có chút không muốn thấy hắn.
Liễu Nhẫn lại không nghĩ như vậy, ở trong mắt hắn, Cao Bác Viễn đã sớm là tỷ phu của mình, thấy tỷ tỷ cúi thấp đầu không nhìn hắn, liền trêu ghẹo nói: “Bác Viễn ca ca thật thiên vị, chỉ lấy giúp tỷ tỷ, cũng không lấy giúp ta.”
Cao Bác Viễn quay đầu cười, sáng lạn ấm áp, lại không như bị áp xuống phía nam, ngược lại rất vui vẻ. “Đệ là nam tử hán, tương lai còn chiếu cố một nhà già trẻ, làm hư đệ thì làm sao được?”
Liễu Nhẫn ai oán lắc đầu: “Là ta lo lắng huynh làm hư tỷ tỷ, được không?”
Cao Bác Viễn mỉm cười nhìn tiểu cô nương, trên mặt viết bốn chữ: thế nào không được sao?
Y Y xoắn xuýt liếc hắn một cái, quay đầu vào xe ngựa. Hắn lại ở bên cạnh cười đến đẹp hơn, trước kia nàng với hắn tình như thủ túc, thân mật khăng khít, nhưng chưa bao giờ thẹn thùng, hiện giờ lại có chút thẹn thùng nha, thật đúng là điềm lành.
Dọc theo đường đi, hắn cưỡi ngựa chạy trước chạy sau, chiếu cố người hai nhà cực kì thỏa đáng. Hai vị Liễu gia càng nhận người con rể này hơn, tính đợi dàn xếp xong bắt đầu tính chuyện bọn họ.
Đến Tuân Nam lại là trời đông gió rét, xung quanh là núi Ngũ Linh lại xanh um tươi tốt, không phải là mùa mưa, Tầm Giang cũng an tĩnh giống như đứa trẻ ngủ say.
“Tuân Nam này xem ra không lạnh lẽo hại người như trong truyền thuyết, chỉ là ẩm ướt hơn thôi, mùa đông cũng không quá lạnh, rất nhanh liền tới mùa xuân, xem ra không đưa đám Y Y tới Kinh thành là đúng nha.” Liễu phu nhân nắm tay nữ nhi, cực kì vui mừng.
Liễu lão gia cũng gật gật đầu: “Đúng vậy, nghe dân chúng nơi này nói, đất đai phù nhiêu, thủy thổ dưỡng nhân, lo lắng duy nhất chính là lũ lụt mùa hè. Chỉ cần có thể nghĩ cách tốt để giữ nước, dù không có một ngày phục chức, chúng ta cũng có thể an hưởng tuổi già ở nơi này rồi.”
Hai người ở Huyện thừa dẫn về thôn nhậm chức, không tính là quan, chỉ là tiểu lại mà thôi. Vốn chức hương chính đều là người giàu bản địa đảm nhiệm, nhưng Tầm Giang mấy năm nay liên tục lũ lụt, phàm là kẻ nhà có tiền liền sợ gia tài bị nước trôi đi, lại sợ mất mạng không thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, đều đã rời đi, lúc này chức hương chính không có ai nguyện đảm đương. Trong thôn nhiều người chạy nạn, phòng trống cũng rất nhiều. Liễu lão gia được dàn xếp làm hương chính ở liên hoa thôn, hai nhà cách mười dặm, đều là láng giếng gần Tầm Giang.
Cao Bác Viễn sắp xếp nhà mình xong, chạy đến Liễu gia phụ giúp, đốn củi nấu nước, sửa lại cửa sổ, cho dù là việc nặng nhọc nào cũng làm gọn gàng ngăn nắp.
Buổi tối Liễu phu nhân đến phòng nữ nhi, mỉm cười nói: “Bác Viễn đúng là lang quân khó có được, qua vài ngày nữa liền đính hôn cho các con.”
Y Y ngồi ở bên giường thêu khăn tay, mặt sáng thêu cây liễu rất sống động, bên dưới còn một chữ “Yên” còn chưa thêu xong.
“Y Y, sao lại một chút cũng không vui mừng vậy? Không lẽ con không vừa ý Bác Viễn?” Liễu phu nhân cau mày nói.
Y Y yên lặng thở dài, ngón tay đột nhiên bị chọc trúng, trong đầu có một bóng dáng mơ hồ chợt lóe lên, lại không thấy rõ là ai? “Nương, con cũng không biết vì sao lại không vui, con cũng biết rõ Bác Viễn ca ca là người thích hợp nhất, người muốn đính hôn cứ định đi, chỉ là hình như con có đáp ứng ai đó một chuyện, cũng không nhớ ra được, con nghĩ, vẫn là đợi hoàn thành xong tâm nguyện này rồi mới thành thân đi.”
“Được, Bác Viễn cũng nói, không ép con, trước chỉ đính hôn là được.” Liễu phu nhân chỉ biết lắc đầu, gần đây không biết nữ nhi bị làm sao, thỉnh thoảng lại im lặng, cứ như mất hồn, nam tử tốt như vậy cũng không xem ở trong mắt. Nhưng cũng chỉ qua ba ngày, tám thôn mười dặm đều biết có một nam tử văn võ song toàn, bộ dáng tuấn lãng mới tới, nhiều nhà đều hi vọng gả nữ nhi cho hắn.
Cuối năm, Cao Bá Viễn cố ý vào núi Ngũ Linh săn bắn một đôi chim nhạn, làm lễ vật đính hôn cho Liễu gia. Người trong thôn có mấy thợ săn bản lĩnh bắt được chim nhạn, cũng dùng một chim này thay làm sính lễ. Động tác này của Cao Bác Viễn một lần nữa làm oanh động hai thôn.
Cái này cũng chưa tính là gì, xuân năm sau hoa đua nở, mọi người đều ở bờ sông, bắt đầu bàn bạc chuyện trị thủy. Tài hoa của Cao Bác Viễn chính thức được mọi người tán thành, bởi vì hắn đưa ta kế sách có thể thi hành, lợi dụng mực nước không cao nắm bắt thời cơ ngăn lại, đề nghị mở rộng diện tích đất ruộng, xây đường thoát nước xung quanh, khơi thông dòng nước.
Các nam tử ở bờ sông nhiệt liệt bàn bạc, các nữ nhân đưa cơm nước tới, giúp chút việc nhỏ. Giờ ngọ giải lao, không ít cô nương trẻ tuổi muốn đem đồ ăn trong giỏ của mình cho Cao Bác Viễn ăn thử, dù cho biết rõ người ta đã có đính ước. Nhưng hắn cứ lắc đầu không chịu, chỉ cần vị hôn thê cửa hắn không đến, tình nguyện bị đói cũng không ăn của người khác.
“Bác Viễn ca ca, rửa tay đi.” Nàng cầm nước ấm đổ nước giúp hắn.”
“Được.” Kì thật hắn đã rửa rồi, chỉ là vẫn vui vẻ rửa lại lần nữa.
“Hôm nay có rễ cây mã thầy làm nhân bánh bao, huynh nếm thử xem có ngon không?” Nàng đem giỏ đưa tới trước mặt hắn.
“Chỉ cần là muội làm, ăn đều ngon.” Hắn cười sáng lạn, cười đến chói mắt. “Y Y, tháng ba này là có thể giải quyết chuyện lũ lụt, cuối tháng ba chúng ta thành thân đi, vừa vặn xuân về hoa nở. Ban ngày ta ở bờ sông làm việc, buổi tối trở về sắp xếp nhà mới, hôm nào muội tới liên hoa thôn nhìn một cái, xem có thích không.”
Nàng cúi đầu xuống, cười miễn cưỡng: “Hà tất phải gấp như vậy, ở bờ sông làm đã mệt rồi, buổi tối huynh cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng sắp xếp làm gì, không vội.”
“Muội không vội, ta vội.” Hắn ghé tới tai nàng nói nhỏ, hấp dẫn ánh mắt xung quanh.
Nàng không nói gì, xấu hổ nhìn xung quanh, kéo giỏ đứng dậy, trong lòng có chút mất mác.
“Tỷ tỷ, ta còn muốn.” Liễu Nhẫn ăn chưa no ở bên cạnh hô.
“A…, được.” Như được đại xá đi đến bên cạnh đệ đệ, lại đưa hai cái bánh bao cho hắn.
Xung quanh lại vang lên tiếng bàn tán, lần này nàng không để ý, biết khẳng định không liên quan đến mình. Lại cảm giác có một bóng dáng cao lớn từng bước tiếp sát, dưới ánh mặt trời bóng dáng kia hoàn toàn bao phủ nàng.
“Ta cũng muốn ăn một cái, được không?”
Tim bỗng rung lên, giỏ đồ trong tay thiếu chút rơi xuống đất.
Nàng ngẩng đầu vừa thấy, là một vị công tử trẻ tuổi, bộ dạng giờ phút này nàng mới hiểu, hóa ra xung quanh bàn tán là vì hắn.
“Tưởng rằng Cao công tử là mỹ nam tử trên đời khó gặp rồi, không ngờ được lại còn có một vị giống như này.”
“Bộ dáng lại đẹp như thế? Cao công tử người ta là nhi tử của hương chính, người này cùng lắm chỉ là một du hiệp qua đường xin cơm mà thôi.”
Toàn thân hắn mặc y phục mà xanh, tay áo còn có mấy chỗ bị nhánh cây quất vào, bên hông đeo bội kiếm, xem ra đúng là một du hiệp đi đường phong trần mệt mỏi.
Không đợi nàng đưa bánh bao ra, chỉ thấy Cao Bá Viễn ở phía xa bước vọt tới phía trước, giống như gà trống che chở gà mái, hận không thể mổ cho người kia một cái.
“Ngươi là ai, sao có thể vô lễ như vậy, nhìn chằm chằm vị hôn thê của ta?” Cao Bá Viễn trợn mắt hổ lên.
Người nọ yên lặng nhìn Cao Bá Viễn, mặc dù mặt không chút thay đổi, lại khiến xung quanh cảm nhận được sát khí lạnh lẽo. Cuối cùng, hắn cũng không trả lời, mà xoay người đi đến trước mặt Liễu Hương Chính, ôm quyền nói: “Đại nhân, tại hạ Lý Tử Mạt, người Kinh thành, vì tìm người thân nên tới đây, thấy mọi người hợp mưu hợp sức, xây dựng đường nước, tại hạ cũng muốn góp chút sức lực, xin đại nhân thành toàn.”
Tính tình Liễu lão gia chính trực thiện lương, cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý. Lý Sưởng cũng không nhiều lời, liền kéo tay áo lên làm, đám thị vệ trốn ở nơi bí mật gần đó nhao nhao đỡ trán thở dài, Cửu vương điện hạ là tôn quý nha, quả thực không đành lòng nhìn thẳng.
Y Y thấy hắn chuyên tâm làm việc, đến ăn cơm cũng chưa ăn, trong lòng không đành lòng, liền tiến lên đưa cho hắn hai cái bánh bao. Hắn quay đầu nhìn nàng, lộ một nụ cười tươi như hoa, nàng cũng cười cười lại.
Nội tâm Cao Bác Viễn tan vỡ rồi.
Đêm đó, Lý Sưởng tá túc ở Liễu gia, ở cùng phòng với Liễu Nhẫn, cơm chiều nàng tự mình làm bún thịt, khóe môi không che hết ý cười. Đảo mắt đã qua nửa tháng, người Liễu gia đã không coi hắn như người ngoài.
Cao Bác Viễn phát hiện hắn không đi làm, vội vàng truy hỏ nguyên nhân, Liễu Nhẫn nói là vì hôm qua trật chân, hôm nay ở nhà phụ tỷ tỷ nấu cơm. Hắn giận dậm chân, ném xẻng liền chạy về nhà nàng, lại ở ngoài phòng bếp thấy được cảnh không muốn nhất nhìn thấy nhất.
Nàng đang nhào bột bánh nướng áp chảo, hắn ngồi ở trên băng ghế châm củi nhóm lửa, ôn nhu nói với nàng.
"Nàng có biết ta là tới tìm thân thích nào không?"
"Không biết."
"Ta là tới tìm thê tử ta yêu nhất kiếp trước, ta không quên, chúng ta phải làm phu thê ân ái ba đời ba kiếp. Chỉ là, lúc qua Hoàng Tuyền, nàng không cẩn thận bị hoa bỉ ngạn xượt qua tay, mất trí nhớ. Lúc ấy nàng gấp muốn khóc, nhưng mà không sao, ta đã bảo đảm với nàng, ta sẽ nhớ rõ toàn bộ, sẽ tìm được nàng." Hắn thâm nhìn nàng, trong mắt ướt lệ.
Nàng hoảng hốt, trên tay như bị phỏng, la hoảng lên.
"Không có việc gì chứ? Đau không?" Hắn vội vàng đứng lên, kéo tay nhỏ của nàng đưa lên môi thổi.
Nàng hậu tri hậu giác phát hiện việc này không hợp lễ nghĩa, rút về để ra phía sau, ngập ngừng nói: "Ngươi cả ngày ở trong này làm việc, sao không đi tìm người thân?"
Hắn bật cười: "Bởi vì đã tìm được rồi, Yên Nhi, nàng chính là thê tử ta yêu nhất, là mẫu thân của hai nữ nhi nhà ta. Yên nhi, ta thích ăn bún thịt nàng làm nhất, một cây tia, cá nướng cay còn có… "
Cao Bác Viễn sững sờ đứng ở ngoài cửa, nghe hắn ta nói với nàng rất nhiều điều. Hóa ra hắn ta cũng trùng sinh, khó trách hắn lại ngàn dặm xa xôi đuổi tới Tuân Nam này.
Nhưng mà, hắn vẫn không cam lòng!
Tối hôm đó, Cửu vương tìm hắn, tâm tình ôn hòa theo sát hắn, muốn để hắn tâm phục khẩu phục rời khỏi. Hắn không phục, đánh cược mạng sống kêu gào với Cửu vương kêu gào, hoặc là trực tiếp giết hắn, hoặc là để cho Y Y tự mình chọn.
Cửu vương cực kì tin tưởng gật đầu, không giết hắn không phải là vì không hận hắn, mà là không muốn để nương tử thương tâm.
Một đêm kia, bọn hắn cùng tản bộ trên bờ sông, tường đột nhiên vỡ, hai bọn họ đều chạy tới lấy thân lấp lỗ, để nàng đi lấy đại thụ buộc dây cứu mạng. Lúc nàng xoay người, hai người đã bị nước cuốn đi, sợi dây cũng chỉ có một cái, căn bản không có thời gian suy nghĩ.
Nàng rất nhanh đem dây thừng ném cho Bác Viễn ca ca, lại nhảy vào trong nước, muốn chết cùng hắn.
Cao Bác Viễn nhìn bóng dáng ôm nhau ở trong nước, cuối cùng đồng ý thừa nhận không có duyên với nàng. Hắn không cần sợi dây cứu mạng kia, thậm chí không thèm bơi, liền cứ như vậy trôi theo sóng, nghĩ cuộc sống cũng chỉ có như thế, chết có gì khổ.
Cứu hắn là một lang trung hạ du cạnh bờ sông, chăm sóc hắn uống thuốc là một tiểu nha đầu vẫn chưa cập kê. Chưa thấy qua, nhìn lại có chút quen mắt.
Khi hắn nghĩ thông suốt, quyết định quên nữ tử nhất định trở thành Cửu vương phi kia. Cũng chợt phát hiện, tiểu cô nương ôn ôn nhu nhu tỉ mỉ chiếu cố mình, thực ra là nương tử Mạnh thị Kiếp trước.
Lòng vòng dạo quanh, nhân duyên trời định, hà tất phải cưỡng cầu! So với cả đời nhớ đến thê tử người khác, không bằng đối xử tử tế với người nhà của mình.
Hắn hết bệnh rồi, vừa vặn Mạnh thị cũng phải rời khỏi nhà người thân rồi. Cao Bác Viễn vẫn không nhiều lời, chỉ yên lặng ghi nhớ ở trong lòng, ví như kiếp này chúng ta vẫn là phu thê, ta nhất định sẽ đối đãi nàng thật tốt..