Tịnh Thục đau lòng Chu Lãng uống nhiều rượu như vậy, buổi tối cố ý làm canh giã rượu cùng mấy món ăn loãng cho hắn. Chu Lãng chưa cảm giác được say mê khó chịu, ngược lại còn đè nàng không ngừng đòi hỏi, muốn nàng muốn tới khó chịu. Một mình tiểu nương tử coi ba đứa nhỏ đương nhiên vất vả, Chu Lãng cũng không nỡ không hề cố kị giống như trước đây nữa chỉ lăn qua lăn lại tới hơn nửa đêm.
Sáng sớm trời vừa tờ mờ sáng, Chu Lãng liền đứng dậy vào trong cung rồi. Tịnh Thục chậm rãi giương mắt lên, chống cánh tay muốn hầu hạ hắn rửa mặt, bị một đôi tay đè ở trên giường: "Thừa dịp bọn nhỏ còn chưa tỉnh, nàng ngủ thêm một lát đi, ta rửa cái mặt liền đi, không cần hầu hạ."
Tịnh Thục biết hắn thương nàng, cũng không nói thêm gì, ừ một tiếng tiếp tục nụ lùi về trong ổ chăn: "Phu quân vất vả rồi."
Chu Lãng in lên trán nàng một nụ hôn: "Ta không vất vả, nương tử mới vất vả, ban ngày chăm sóc bọn nhỏ, buổi tối vẫn còn hầu hạ ta, thân thể mảnh mai lại phải gánh vác nhiều như vậy."
Nghe lời này của hắn, Tịnh Thục lập tức nhớ tới tối hôm qua hắn ôm chính mình ôn nhu liếm cắn, tình cảnh kịch liệt kích thích, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên đỏ ửng say lòng người, làm hắn lại hung hăng hôn ở gò má một cái, mới lưu luyến không rời mà đi.
Kim Ngô Vệ là thủ vệ hoàng cung, đương nhiên tất cả đều là toàn thân đầy công phu. Nhưng kiểu làm việc dưới mí mắt Thiên Tử như này, không nghĩ qua là gặp phải lúc tâm tình Hoàng Thượng không tốt, có khả năng sẽ rơi đầu. Quan viên lên chức, cũng không phải dựa vào luận võ luyện binh rồi tập hợp lại mà chọn ra, trừ phi có đại sự xảy ra lập đại công, nếu không vẫn là tựa vào quan hệ.
Vị trí của Chu Lãng đã bị một người tên là Tề Mặc vệ đội trưởng lục phẩm nhìn chăm chú đã lâu, hắn là con trai của Tiết độ sứ Lĩnh Nam, ở kinh thành lăn lộn nhiều năm vẫn không có gì nổi bật, Hoàng Thượng lại không chịu thả hắn đi, cho nên gần đây dùng hết sức biểu hiện chính mình, chỉ chờ phó tướng tuổi khá lớn được điều đi xong, vị trí này có thể chuyển xuống hắn, ai ngờ hoàn toàn bị Chu Lãng chiếm.
Buổi sáng thay ca, hắn liền ở một bên lầu bầu phát tiết oán khí: "Tu hú chiếm tổ chim khách, hừ! Dốc sức làm việc lại không chiếm được cái gì tốt, ngược lại thì kẻ không biết từ đâu xuất hiện lại được, thật sự là bực tức, các huynh đệ, buổi tối thay ca xong về ta mời mọi người uống rượu."
Hắn luôn ra tay hào phóng, phụ thân lại là quan nhất phẩm, mọi người phần lớn cũng có quan hệ không tồi với hắn, lúc này có người hưởng ứng, nhiệt liệt bàn luận đi tới quán nào, đem Chu Lãng mới nhậm chức gạt sang một bên.
Sắc mặt Chu Lãng bình tĩnh, thay y phục xong bắt đầu điểm chỉ tay.
"A Lãng, ngày đầu tiên làm thị vệ có quen không?" Một giọng nói trong veo mà lạnh lùng thanh âm truyền tới, đám thị vệ đều đã sợ tới mức run lên. Làm thị vệ ở trong cung lâu như vậy, đương nhiên có thể nghe ra đây là giọng của Cửu vương. Cửu vương cùng hoàng thượng là Thái hậu thân sinh, thân phận tôn quý, dưới một người trên vạn người, chỉ cần hắn nói một câu, Hoàng Thượng không có không đáp lại.
"Bái kiến Cửu vương thiên tuế." Đám thị vệ vội vàng hành lễ.
Chu Lãng cũng hành lễ, sang sảng đáp: "Bẩm vương gia, cho dù làm gì cũng đều là vì nước tận trung, đều có thể thích ứng. Hôm nay lần đầu tiên cùng các huynh đệ gặp mặt, chúng ta còn đang tính buổi tối thay ca xong cùng đi uống một chén đây."
"Vậy là tốt rồi, bổn vương không làm phiền mấy tiểu nhân nịnh cao giẫm thấp nữa, nếu như có người vì chuyện của Chu gia có thành kiến với ngươi, cứ nói ra, bổn vương sẽ không dễ dãi như thế đâu. Tuy tước vị không còn, nhưng vẫn còn cốt nhục tình thân còn, cữu gia gia sẽ không nhìn ngươi bị bắt nạt đâu." Cửu vương mặt trầm xuống đi vào triều.
Đám người Tề Mặc đã bị dọa cho toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lúc này mới cảm nhận được lợi hại của hoàng thân quốc thích, cho dù là có tội, chỗ dựa sau lưng vững chắc cũng không thể khinh thường. Mọi người ngượng ngùng nhìn về phía Chu Lãng, không biết nói cái gì cho phải.
Chu Lãng bước quá, Tề Mặc có ý lui về sau, lại cảm giác quá dọa người, đơn giản cứng cổ đứng thẳng.
Tay vỗ lên trên vai Tề Mặc, Chu Lãng nói: "Huynh đệ, ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi. Nhưng mà, chức vụ là Thánh Thượng an bài, ngươi và ta đều là nghe lệnh mà thôi. Làm binh lính cho đất nước, hôm nay ta ở trong này, ngày mai có lẽ sẽ đi nơi khác, hi vọng chúng ta làm cùng nhau có thể trở thành huynh đệ tốt. Hôm nay lần đầu gặp mặt, buổi tối ta mời mọi người uống rượu, gọi thêm mấy huynh đệ trước kia ở Kinh Triệu Phủ đám Tống Chấn Cương, La Thanh, tất cả mọi người ở kinh thành, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, chắc cũng có quen biết nhau."
Lúc này có một Kim Ngô Vệ bỗng nhiên nhớ ra cái gì, chụp ót nói: "Ta nhớ ra rồi, giữa năm ấy tháp Lưu Ly bị mất trộm, là Kinh Triệu Phủ bắt được kẻ trộm kia. Chu phó tướng không phải là năm đó thần tiễn Chu lang sao? Chỉ là hai năm qua sao không thấy ngươi."
"Hai năm qua ta ở Đăng Châu làm Đô Úy, chống lại giặc cỏ trên biển đến từ Cao Ly, bảo vệ an bình một phương." Chu Lãng thản nhiên đáp.
"Chúng ta đều nghe nói qua Đăng Châu chiến đấu với hải tặc, làm vô cùng tốt, không nghĩ tới đại anh hùng vậy mà lại ở ngay bên cạnh chúng ta." Mọi người mặt lộ vẻ vui mừng, trong lòng Chu Lãng cũng kiên định xuống.
Lúc dẫn đội tuần tra, có đi ngang qua Ngọc Cẩm cung của Trường Phong công chúa, Chu Lãng chần chừ một hồi, không đi vào, mà dẫn tiểu đội lập tức đi Ngự Hoa Viên.
Hắn đã suy nghĩ cẩn thận, có thể trốn liền trốn, chỉ là Trường Phong công chúa không tính buông tha cho Chu gia. Từ sau khi chịu nhục, điêu ngoa công chúa liền chờ thánh chỉ đem Chu Đằng vấn trảm sau thu hạ xuống. Nhưng đã tới mùa đông rồi, vẫn chưa có tin tức xử tử của hắn. Phụ hoàng vừa ân chuẩn Chu Thiêm đi Thổ Phiền đánh giặc, lập công chuộc tội. Mà gần đây Thổ Phiền liên tục truyền tin chiến thắng, xem ra khả năng đặc xá cho tử tội kia.
Hoàng thượng đã định hôn sự cho Trường Phong công chúa, tháng tư sang năm xuất giá, đối phương là tân khoa Thám Hoa, một công tử gia thế không hiển hách, cực kì nho nhã. Lý Trường Phong bất mãn, Phò mã hoàng tỷ Trường Bình công chúa nàng còn không vừa mắt, huống chi kia chỉ là một Trạng Nguyên. Chỉ sợ phụ hoàng cảm thấy được trên người có vết nhơ, mới cố ý chọn một nam tử gia thế bình thương, hiền lành như vậy thôi.
Trường Phong công chúa càng nghĩ càng giận, cầm ngọc bội trên tay ném một phát trên mặt đất, vỡ nát. "Tiểu Sơn Tử, quay lại đây cho bản cung."
Tiểu thái giám Tiểu Sơn Tử hư hỏng luôn làm công chúa vui, lập tức lăn trên mặt đất tới, cợt nhả hỏi han: "Công chúa có gì phân phó?"
"Nếu muốn thần không biết quỷ không hại chết một người trong thiên lao, có cách nào tốt nhất?"
"Có ạ, nô tài nghe nói cách cao minh nhất chính là tìm một con chuột có bệnh bỏ vào. Người nghĩ xem, trong ngục nào có sạch sẽ, có chuột là chuyện rất bình thường. Để cho người nọ nhiễm dịch chuột, hắn nhất định có thể nói khó chịu, muốn tìm đại phu. Nhưng mà phạm nhân trong ngục ai mà chả không khó chịu, trừ phi là phạm nhân đặc biệt quan trọng, nếu không căn bản là không có ai gọi đại phu cho bọn hắn. Cho dù có mời tới, loại bệnh dịch này cũng trị không hết, vì phòng ngừa khuếch tán, chỉ sợ cũng bị diệt khẩu."
Trường Phong công chúa gật gật đầu, trong ánh mắt hiện lên tia tàn nhẫn.
Cùng với năm Tư Mã Duệ đại hôn vui mừng náo nhiệt, Chu gia lại trải qua một năm không mặn không nhạt. Khiến Tịnh Thục cao hứng chính là, phụ thân cùng mẫu thân đều ở lại Kinh thành đưa Khả Nhi xuất giá, sẽ ở lại tới sang năm. Ngày mùng hai tết rể, Chu Lãng cùng Tư Mã Duệ cùng nhau đến Cao gia chúc tết với nhạc phụ, nhạc mẫu, vô cùng náo nhiệt. Người Cao gia cực kỳ thuần phác, cũng không bởi vì Quận Vương phủ bị tước tước vị mà xem thường Chu Lãng, với mấy tiểu bảo bối Chu gia đều yêu thích không buông tay.
Cả nhà bàn luận sinh thần trong Tết Nguyên Tiêu của tiểu nha đầu, liền đi trên đường cái cùng nhau xem hoa đăng, đến Túy Bát Tiên ăn.
Chỉ là, Chu gia bấp bênh nhất định phải trải năm nay.
Chạng vạng mồng năm, quân tình kịch liệt đến từ Thổ Phiền tám trăm dặm được đưa vào hoàng cung. Quân ta vốn đang trên đà thắng lợi, lại vì một trận tuyết lớn bị vây ở trong cao nguyên. Mấy tháng chinh chiến, rất nhiều binh lính đã mỏi mệt không chịu nổi, sau khi bị mặc kẹt, thượng thổ hạ tả (táo bón), sợ là khó sống, chứ đừng nói là đánh giặc rồi. Không chỉ có binh lực tổn hao, còn mất mấy lão tướng chết trận. Chu Thiêm cũng bị chém đứt cánh tay phải, đến nay hôn mê bất tỉnh. Trong tấu chương của Quách Dực xin triều đình nhanh chóng phái viện quân tới, nhất là phái thêm tướng lãnh trẻ tuổi, nhất định phải có thể lực tốt, nếu không căn bản không chống đỡ nổi.
Việc này xảy ra sau khi Chu Lãng về nhà, cho nên hắn cũng không biết chuyện, tận lúc vào buổi tối sắp xếp cho ba đứa nhỏ xong, mới vừa tính ngủ, nghe nói Chu Đằng trong thiên lao đã chết, được biết là do bệnh dịch, phải lập tức hỏa thiêu thi thể, để tránh khuếch tán, báo cho người Chu gia đến lĩnh tro cốt.
Thôi thị nghe được tin tức này, liền hôn mê bất tỉnh. Chờ lúc bà tỉnh lại, sai người đỡ mình đi lần cuối, chỉ thấy ánh lửa hừng hực. Chu Lãng thấy được bộ dáng thê thảm của Chu Đằng, chung quy là người một nhà, tất cả oán hận, trong một khắc kia cũng đều tiêu tan.
Nhưng hận thù trong lòng Thôi thị lại nháy mắt tăng vọt, nhi tử đã chết, bà nhất định phải để kẻ tiện nhân kia chôn cùng. Rạng sang ngày hôm sau, Thôi thị bưng tro cốt bình về đến nhà vấp ngã ở trên bậc cửa một cái, miệng hộc ra ngụm máu lớn.
Bà ta không có sức lực nằm ở trên giường, hai tay run rẩy ôm bình tro cốt của nhi tử, nước mắt rơi đầy mặt, lại khóc không ra tiếng. Cận thị bị nâng vào, lỗ mũi bà ta không ngừng chảy máu, lau cũng không sạch, tay run run giơ lên chỉ về phía Thôi thị: "Là ngươi. . . Ngươi hạ độc hại chết ta. . ."
Thôi thị cười lạnh: "Đúng, là ta. Ta đã sớm muốn hạ độc hại ngươi, khụ khụ. . . Tiện nhân, nếu không phải ngươi ở trước mặt Hoàng Thượng. . . Nói lung tung, Con ta. . . Con ta làm sao có thể chết. . ."
Khóe miệng Cận thị cũng bắt đầu đổ máu, mắng: "Hại chết nhi tử của ngươi chính là ngươi, ngươi mới là tiện nhân. Khụ khụ khụ. . ." Cận thị ra sức thở hổn hển, nói tiếp: "Ngươi, ngươi từ nhỏ cưng chiều hắn, bắt nạt ta, bắt nạt cả nhi nữ của ta, ở đây. . . Ở bên ngoài lại khí dễ người khác, đây là báo ứng. Báo ứng đấy. . . Hắn xứng đáng đến toàn thây cũng không còn. . ."
"Ngươi câm miệng cho ta." Thôi thị tức giận miệng lại phun ra một ngụm máu, nắm chén trà trong tay ném tới chỗ Cận thị, nhưng tay bà ta đã run rẩy không có sức lực, chén trà vỡ trên mặt đất.
Trưởng công chúa được hạ nhân đỡ vào cửa, khóc rống nói: "Đây là tạo ra nghiệt gì đây, người khác hại Chu gia chúng ta thì thôi, các ngươi còn tự giết lẫn nhau sao? Trong cung truyền đến tin tức, tay phải Thiêm Nhi bị chém trọng thương hôn mê, các ngươi. . . Các ngươi. . ."
Chu Lãng sợ tới mức không nhẹ, chạy tới đỡ tổ mẫu, giật mình nói: "Phụ thân bị thương? Trọng thương hôn mê?"
Cận thị biết chính mình không nổi nữa, cũng biết chính mình không làm gì được Thôi thị, ngay tại lúc hấp hối hết sức, dùng hết sức toàn thân nói: "Đại ca cũng là bị ngươi hại chết, còn có. . . Còn có đại tẩu Chử thị, A Lãng, A Lãng. . . Nương thân của ngươi với đại ca ngươi chính là bị ả hại chết, ngươi. . . Ngươi phải báo. . . Báo thù. . ."
Sắc mặt Chu Lãng xanh mét, hung hăng liếc mắt trừng Cận thị sắp tắt thở một cái, đỡ tổ mẫu ngồi xuống.
"Ngươi nói bậy, ả nói bậy, các người đừng nghe lời của của ả, tuy nhiên ta cùng Chử thị tranh giành tình cảm, nhưng ta không có hại chết nàng. . ." Thôi thị lại phun ra một ngụm máu.
Chu Xảo Phượng cùng tiểu Kim Phượng đã ôm mẫu thân khóc lớn, Chu Thắng ghé vào bên cạnh Cận thị cũng khóc rống thất thanh. Nhị lão gia Chu Hải ngồi dưới đất lau nước mắt: "Nhà chúng ta đây là làm sao vậy, làm sao vậy?"
Chu Lãng mặt trầm xuống nói với Thôi thị: "Ta biết mẫu thân không phải ngươi cố ý hại chết, hung thủ là người khác, lần trước thọ yến, ta đã tìm được nhân chứng vật chứng, chuẩn bị đưa ra. Chỉ là không nghĩ tới ngày ấy Chu gia bị hoạch tội, ta không muốn hoạ vô đơn chí, liền không công khai chuyện này."
Trưởng công chúa kéo tay Chu Lãng: "Cháu trai, cũng là cháu hiểu đại nghĩa, Chu gia chúng ta chung quy là người một nhà, không thể cứ nội đấu mãi, chẳng lẽ còn chưa đủ thảm sao?"
Thôi thị cảm giác hô hấp càng lúc càng khó khăn, ôm sát bình tro cốt của nhi tử, hai mắt đỏ tươi mở to nhìn về phía Chu Lãng. "Ta. . . mặc dù ta đối với ngươi không tốt, nhưng cũng không hại tới mạng người. Hai muội muội. . ." Thôi thị dơ tay khoát lên trên vai nữ nhi, một người bị phu gia bỏ, một người còn chưa tròn mười tuổi, hai nữ nhi này khiến cho bà ta chết cũng không nhắm được mắt.
"Ta xin ngươi. . . Xin ngươi. . . Niệm tình huyết mạch tương liên, chiếu cố. . . Chiếu cố chúng." Trước lúc Thôi thị lâm chung, lần đầu tiên ăn nói khép nép cầu xin Chu Lãng, sau khi nhìn thấy hắn gật đầu xong, mới chậm rãi nhắm nghiền mắt.
Cả đời Thôi thị ngang ngược kiêu ngạo, hơn nữa chướng mắt tình địch Chử thị cùng con trai của nàng, nhưng bà ta lại không nghĩ tới chính mình lại rơi vào kết cục người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cuối cùng người khiêng cờ đưa linh cữu bà ta đi thực ra lại là nhi tử của Chử thị.