Thục Nữ Dụ Phu

Chương 1-2: Thánh chỉ đến Cao gia 2




Quay đầu lại nhìn sang cổng lớn màu đỏ thắm được thếp vàng, cười khổ. Cổng quá cao, không phải ai cũng có thể dễ dàng bước qua.

Trong đại sảnh, tiễn khách quý truyền chỉ đi, chỉ còn lại người Cao gia. Lão thái gia mở Thánh chỉ cẩn thận xem lại ba lần, thở dài nói: "Đây đến tột cùng là duyên cớ gì, sao con thứ Quách gia biến thành con trai thứ ba của Chu gia, Cửu vương phi cũng chưa từng gửi phong thư đến nói chút gì cả."

Cửu vương phi là nữ nhi của lão thái Liễu gia cách vách Liễu Yên Nhiên, hai nhà nhiều năm thế giao, thân như người một nhà. Tiết thanh minh Cửu vương phi hồi hương thăm người thân đã từng đề cập với lệnh công Cao gia về cháu ruột của Quách lão, con thứ Quách Khải của Binh Bộ Thượng Thư Quách Dực, nói là cùng lớn lên từ nhỏ với Thế tử Cửu Vương, văn võ toàn tài, nhân phẩm đoan chính, tính tình hiền hoà, lúc ấy vừa dịp Cao tướng quân cũng trở về nhà thăm người thân, bởi vì quan hệ giữa ông và Quách Dực không tệ, hiểu rõ phẩm hạnh Quách gia, nên đã đồng ý chuyện này. Lúc ấy Cửu vương phi đã cười nói, phần thưởng Quách gia muốn cầu hoàng thượng ân điển, sẽ là thánh chỉ ban hôn.

Lão thái gia im lặng suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Thánh chỉ đã ban, bất luận trong lúc này có chuyện gì, cũng không thay đổi được rồi. Bác Viễn ở biên quan Mạc Bắc, thân thể nương Tịnh Thục lại không tốt, bây giờ chi kế, Bác Nghiệp sẽ dẫn theo hai tỷ muội Tịnh Thục lấy danh tiết Trung thu để đi thăm Cửu vương phi, đi vào kinh hỏi thăm chuyện này. Thuận tiện sửa lại tòa nhà trong kinh, nên đặt mua gì thì đặt mua, dù sao tương lai thành thân sẽ cưới vợ ở kinh thành."

Tịnh Thục trở lại khuê phòng, yên lặng ngồi trước thư án, cầm một quyển 《Nữ giới》lên, ngưng thần hồi lâu, một chữ cũng không vào.

Tùy ý đặt cuốn sách ở góc bàn, cầm 《 Kinh Thi 》mình thích nhất lên, vừa lật tay, chính là 《 Bội phong • Tĩnh nữ 》: Tĩnh nữ kỳ xu, Sĩ ngã ư thành ngu, Ái nhi bất kiến, Tao thủ trì trù [3].

[3] Bài thơ ‘Tĩnh nữ’ (Cô gái nhàn nhã) trích trong Kinh thi của Khổng Tử

Cô nương văn nhã xinh đẹp, hẹn gặp tình lang ở góc thành. Lại cố ý trốn không gặp hắn, tình lang nhanh chóng gãi đầu nhìn xung quanh.

Nàng chưa từng có kinh nghiệm hoan khoái như vậy, thậm chí còn không đợi được tình yêu đầu tiên, đã bị thánh chỉ ban hôn. Hết lần này đến lần khác phu quân tương lai của mình không phải là người đã bàn bạc trước kia, trong lòng Tịnh Thục tràn đầy thấp thỏm. Kinh thành xa xôi, phủ Quận Vương cao quý, nàng không xác định được tương lai của mình sẽ trôi qua thế nào.

"Ài..." Trong lúc vô tình, khóe môi tràn ra một tiếng than nhẹ.

Đại nha hoàn thiếp thân Thải Mặc ở một bên hé môi cười khẽ: "Cô nương đang suy nghĩ về cô gia tương lai sao? Cô nương yên tâm đi, nhà bọn họ cưới được cô nương mỹ mạo lại có tri thức hiểu lễ nghĩa như vậy, nhất định yêu như chí bảo thôi."

Tố Tiên bên cạnh đang sử dùng sợi tơ tằm sửa sang lại đồ thêu, liếc mắt nhìn về phía bên này, không lên tiếng.

Thuở nhỏ hai đại nha hoàn này đã cùng Tịnh Thục lớn lên, Thải Mặc hoạt bát, Tố Tiên trầm tĩnh. Sau đó Thải Mặc được ca ca chuộc thân ra ngoài lập gia đình, nhưng tân hôn được ba tháng, trượng phu của nàng đã bị kêu gọi nhập ngũ đi lính Tây Bắc. Sau lại rơi xuống sông Lương Sa rồi bị cuốn đi, bà bà (mẹ chồng) lập tức ép gả nàng cho tiểu thúc, nhưng tình cảm giữa Thải Mặc và trượng phu rất tốt, tin chắc trượng phu còn sống, không chịu tái giá, đã chạy khỏi nhà chồng, khóc lóc cầu xin Cao Tịnh Thục chứa chấp, để nàng trở về hầu hạ cô nương. Tịnh Thục mềm lòng, không nhìn nổi Thải Mặc tìm cái chết, nên đã cho bà bà nàng chút ngân lượng, để bà ta cho tiểu thúc cưới người khác, rồi giữ lại Thải Mặc.

Đang tâm phiền ý loạn, mẫu thân được Nhã Cầm dìu vào, thấy《 Kinh Thi 》trong tay Tịnh Thục, thở dài nói: "Tịnh Thục, rất nhanh thôi con sẽ trở thành người có phu quân, nên đọc 《 Nữ giới 》, 《 Nữ Tắc 》nhiều hơn đi, quy củ trong phủ quận vương này nhất định rất lớn, bị người chê cười chỉ là chuyện nhỏ, nếu bị bà bà, phu quân ghét bỏ, thì phải làm thế nào?"

Tịnh Thục yên lặng để cuốn sách xuống, đỡ mẫu thân ngồi xuống, yên tĩnh lắng nghe lời dạy dỗ.

Thân thể Mạnh thị không tốt, chỉ nói trong chốc lát, thì ho khan không nói nổi nữa. Tịnh Thục vội vàng đưa nước ấm cho mẫu thân uống, lại nhè nhẹ giúp bà vỗ lưng để thuận khí.

Nữ nhi hiểu chuyện biết lễ, Mạnh thị cũng yên tâm, nên không ở lâu, trở lại phòng ngủ của mình nằm xuống tĩnh dưỡng.

Suy nghĩ về những năm thành thân đã qua, hàng năm trượng phu không bên cạnh, mình sinh hai nữ nhi thì thân thể đã suy yếu, cũng nghi ngờ không thể mang thai được nữa. Vì vậy, trượng phu chỉ đành phải nạp thiếp thất, sau lại có thứ tử.

Mạnh thị nhắm mắt lại, lệ nóng trượt qua tai, nữ nhi của bà, ngàn vạn lần không nên gặp một trượng phu như thế.

Thật ra thì trượng phu của bà cũng không tồi, thiếu niên anh hùng, dựa vào một thân bản lĩnh lúc Cao gia lâm vào khốn cảnh đã thi được Võ Trạng Nguyên, cứu cả nhà. Sau đó trấn thủ biên quan, rất ít về nhà. Nếu không phải ông đang ở bên ngoài khổ cực làm quan, để người nhà có được cuộc sống an bình. Ông cũng không gần nữ sắc, nếu không phải vì kéo dài hương khói, ông cũng không muốn nạp thiếp.

Năm đó Mạnh thị là đệ nhất tài nữ ở Liễu An châu, xinh đẹp hiểu chuyện, hai người cũng xem như trai tài gái sắc, làm người ghen tỵ. Nhưng giày không hợp chân chỉ có tự mình biết, đêm tân hôn ông say mèm, lúc hung hăng đâm vào đã gọi tên một nữ nhân khác. Đó là người yêu thanh mai trúc mã của ông, đáng tiếc đã gả cho người có quyền cao chức trọng, nên ông không có cách nào. Sau tân hôn, ông không về nhà, cho đến khi hài tử ra đời cũng chưa trở về liếc mắt nhìn, lúc Tịnh Thục đến tuổi trăng tròn mới nhìn thấy phụ thân. Nhiều năm gối chiếc một mình trằn trọc, Mạnh thị đã quen, cũng không chờ đợi gì nữa, chỉ hy vọng hai nữ nhi gả cho trượng phu tốt yêu thê tử thưong hài tử thôi.

Tịnh Thục nằm trên giường cũng không ngủ được, nhìn chằm chằm trăng rằm trước cửa sổ, suy nghĩ về hôn sự của mình.

Nữ tử được người hâm mộ nhất ở Liễu An châu chính là Cửu vương phi, bà là nữ nhi của tri phủ Liễu An châu, sau khi bị hoạch tội tịch biên gia sản, lúc tinh thần sa sút, gặp được Cửu Vương, trở thành một đoạn giai thoại. Nàng từng đến phủ Cửu vương, nhìn thấy hậu hoa viên Liễu Thuỷ Khúc, giống hết con đê ngàn dặm ở Liễu An châu, nghe nói Cửu Vương vì muốn dỗ vương phi vui vẻ, đã cố ý sai người di thực [4] từ Liễu châu. Cửu Vương là thân vương quyền khuynh thiên hạ, nhưng lại từ chối không nạp thiếp, toàn tâm toàn ý thương yêu Cửu vương phi.

[4] di thực: nhổ cây, dời cây, cấy ghép

Nam nhân như vậy, trên đời có mấy ai?

Tịnh Thục không dám hy vọng xa vời mình sẽ nhận được sự yêu chiều như Cửu vương phi vậy, chỉ hy vọng trượng phu là một người hợp nhãn, không nóng nảy. Ai cũng hi vọng trượng phu của mình quyền cao chức trọng, tướng mạo anh tuấn, nhưng Tịnh Thục để ý tính tình tu dưỡng hơn, nàng không yêu cầu quá cao, chỉ mong trượng phu thấu tình đạt lý, dịu dàng thương người.

Tam công tử Chu gia Chu Lãng, sẽ là phu quân nàng chờ đợi sao?