Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Thức Nhữ Bất Thức Đinh - Chương 44: Thiên ti vạn lũ [8]




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ánh mắt Cố Xạ chỉ nhàn nhạt quét qua, liền dời trở lại bàn cờ. Nhưng Y Vũ lại thấy không thoải mái không diễn tả được bằng lời, giống như đối phương chỉ cần nhìn một cái, liền nhìn thấu bản thân mình từ trong ra ngoài.



Hách Quả Tử cướp lời trước khi Cố Tiểu Giáp mở miệng: “Thiếu gia, Y Vũ công tử đến gặp Cố công tử, chúng ta về trước tránh đi?”



Cố Tiểu Giáp nhăn chặt mày, nói: “Công tử nhà ta không quen biết hắn.”



“Không quen biết hắn ngươi đưa hắn vào đây làm gì?” Hách Quả Tử cười nhạt.



Cố Tiểu Giáp nghẹn lời. Việc này hắn quả thực hắn làm không đúng, Y Vũ tìm Đào Mặc, hắn vốn không nên ra mặt mời vào đây. Nhưng lúc đó hắn bị hành động quái lạ của Hách Quả Tử làm tức giận, chỉ muốn hạ xuống cái vẻ đắc ý hung hăng của hắn, lại không nghĩ làm thế có ổn không. Bây giờ xem ra, lại gây thành thế cưỡi trên lưng cọp rồi.



Hắn nhìn Cố Xạ cầu trợ.



Không ngờ Y Vũ nói: “Ta nghe nói Cố phủ Cố Xạ Cố công tử kinh thải tuyệt diễm, thiên hạ vô song, là kỳ nhân hiếm thấy, không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ, cho nên mới mạo muội đêm hôm đến thăm, xin Cố công tử thứ lỗi Y Vũ khó cầm lòng nổi, không mời mà tới.”



Hách Quả Tử giả vờ run rẩy cả người, ra sức xoa xoa cánh tay mình.



Cố Tiểu Giáp lúc này cũng thấy Y Vũ này có chút quái đản, càng thêm hối hận mình đã quá lỗ mãng.



Đào Mặc thấy Cố Xạ không nói, vội mở lời: “Hắn đúng là cố hữu ngày trước của ta, lần này dời đến Đàm Dương, còn chưa tìm được chỗ dừng chân, bởi vậy tạm ở huyện nha.”



Cố Tiểu Giáp cau mày nói: “Phòng ở huyện nha các ngươi không phải không thể cho người ở sao?”



Bồng Hương nói: “Cũng không phải người không ở được, nóc nhà thủng một lỗ lớn như vậy, cũng có thể ngẩng đầu ngắm trăng sáng!”



Hách Quả Tử phì cười ra tiếng.



Đào Mặc ngẩn người, nói: “Không phải Mộc Xuân nói tìm được gian nhà tốt rồi sao?”



Hách Quả Tử thì thầm trong miệng, hàm hàm hồ hồ nói: “Ta và thiếu gia đều dời ra ngoài, huyện nha nơi nào còn phòng tốt?”



Sắc mặt Đào Mặc trong nháy mắt đỏ bừng, ngay cả hai lỗ tai cũng không ngoại lệ. Nghĩ đến mình ở Cố phủ ngủ thật ngon, mà Y Vũ làm khách nhân lại ở trong gian phòng sơ sài lọt gió dột mưa, hắn lại hận không thể chui xuống đất.



Y Vũ mỉm cười nói: “Kỳ thực cũng không nghiêm trọng như Bồng Hương nói.”



Bồng Hương oán hận nói: “Còn không nghiêm trọng ư? Hôm qua trời mưa, cả phòng đều ngập, ngay cả giường cũng ướt.” Từ khi hắn bán vào Quần Hương lâu đã đi theo Y Vũ, cũng chưa trải qua gian khổ gì lớn, đêm đó mưa lạnh gió lùa khiến hắn hầu như không chợp mắt, cùng Y Vũ uống canh gừng sưởi ấm đến hừng đông.



(Bạn Mộc Xuân cũng ít có ác lắm

)



Đào Mặc nhịn không được đứng dậy, trong tâm trong mắt đều tràn đầy hổ thẹn, “Ta quả thực không biết, vậy, không bằng ta tìm một gian khách điếm cho các ngươi?”



Y Vũ mỉm cười nói: “Kỳ thực chỉ thủng một lỗ nhỏ, cũng có thể ở được. Ta và Bồng Hương trôi giạt bên ngoài, nào có để ý nhiều như vậy? Có thể có ngói che đầu là đã vô cùng cảm kích rồi.”



Đào Mặc nghe hắn nói mà đầu cúi sâu, cảm giác hổ thẹn lại dâng lên bài sơn đảo hải.



Ba.



Cố Xạ cầm quân cờ trong tay ném vào lọ đựng quân cờ. (Anh làm sao vậy~ giật mình a~)



Lúc này Đào Mặc mới nhớ tới mình vẫn còn đang đánh cờ, vội nói: “Xin lỗi, ta phân tâm rồi.”



“Có khách đến thăm, ván này dừng ở đây.” Cố Xạ nói, “Ngươi về trước đi.”



Đào Mặc ngơ ngẩn.



Những người còn lại cũng ngơ ngẩn.



Cố Tiểu Giáp tự biết đã gây họa, thấp giọng kêu: “Công tử.”



Cố Xạ nhàn nhạt nói: “Đưa Đào đại nhân về phòng.”



Cố Tiểu Giáp yên lặng trừng mắt nhìn Đào Mặc, hai chân hơi chuyển động.




“Ta…” Đào Mặc nhìn nhìn Cố Xạ, lại nhìn nhìn Y Vũ.



Y Vũ khẽ cười, nói: “Chúng ta ngày khác lại nói.”



Hách Quả Tử nghĩ thầm: Nơi này là Cố phủ, Cố Xạ đối với Y Vũ, dù có không chiếm được lợi ích, tuyệt cũng sẽ không có tổn hại gì. Có y ra mặt, thế nào cũng tốt hơn thiếu gia. Trong lòng hắn nghĩ thế, tay phải lập tức nửa lôi nửa kéo dắt Đào Mặc ra ngoài.



Cố Xạ liếc nhìn Cố Tiểu Giáp.



Cố Tiểu Giáp cúi đầu nhìn mũi chân, lại không dám động bước chân.



Cố Xạ quay sang nói với Y Vũ: “Từ nơi nào đến?”



Y Vũ khẽ cười nói: “Huyện nha đến.”



“Vì sao đến?”



“Thăm bằng hữu.”



Cố Xạ nói: “Ai là bằng hữu của ngươi?”



Bồng Hương nghe đến đầu óc mơ màng. Mấy vấn đề này không phải đã nói đến thanh thanh sở sở minh minh bạch bạch rồi sao? Cố Xạ này sao lại giống như không hề nghe được gì lại hỏi lại từ đầu?



Y Vũ không cao không thấp nói: “Đào Mặc.”



Cố Xạ nói: “Ở đây không phải Đào phủ.”



Y Vũ nói: “Ngưỡng mộ danh tiếng Cố công tử đã lâu, muốn mượn cơ hội này chiêm ngưỡng phong thái.”



Cố Xạ rũ mắt, nói: “Trước khi đến Đàm Dương, ở nơi nào?”



Y Vũ mắt trầm xuống, lát sau, trầm tĩnh nói: “Quần Hương lâu.”



Cố Tiểu Giáp nói thầm: “Chính là tiểu quan quán.”



Y Vũ cằm hơi ngưỡng lên, yên lặng nhìn Cố Xạ nói: “Cố công tử khinh thường người xuất thân hàn vi, thân bất do kỷ lưu lạc phong trần?”



Cố Xạ nói: “Vô phương.”



Trong mắt Y Vũ mơ hồ có ánh sáng lóe lên.



Cố Xạ đứng lên, cũng không nhìn hắn mà đi ra ngoài, “Chỉ là ở đây không có việc của ngươi.”



***



Nhã Ý các.



Trăng sáng vằng vặc, cô độc treo mình giữa bầu trời đêm.



Đào Mặc bất an đi qua đi lại, bóng hắn kéo dài lúc ẩn lúc hiện lúc có lúc không.



Nhiều lần, thân ảnh Hách Quả Tử vội vội vàng vàng từ chỗ cổng vòm đi ra.



“Thế nào?” Đào Mặc vội vàng tiến lên hỏi.



“Đi về rồi.” Hách Quả Tử khó nén vẻ vui mừng.



Trong phòng Đào Mặc ngây người nói: “Sao nhanh vậy?”



Hách Quả Tử thầm nghĩ: Y Vũ ly khai càng nhanh, lại càng chứng tỏ Cố Xạ không có hảo cảm với hắn, quả thực hả lòng hả dạ. Nhưng miệng hắn lại nói: “Có thể Cố công mệt rồi? Y Vũ với y không quen không biết, cũng không có gì để nói.”



Đào Mặc thở dài nói: “Đều là ta không phải.”



Hách Quả Tử vừa đi vừa suy nghĩ, “Cái này cùng công tử liên quan gì?”



“Nếu không phải vì ta, Y Vũ cũng sẽ không đến Cố phủ.”



Hách Quả Tử mặt lộ vẻ vui mừng nói: “Thiếu gia rốt cuộc cũng biết Y Vũ kia có bao nhiêu đáng ghét sao?”



Trong lòng Đào Mặc cũng nghĩ Y Vũ hôm nay đến đây lại quá lỗ mãng, nhưng ngẫm lại hắn vì mình mà ở trong gian phòng không ngói che, lại cảm thấy áy náy.



Hách Quả Tử: “Bất kể như thế nào, dù sao đuổi đi được thì tốt rồi.”



Đào Mặc nói: “Ngày mai ngươi đi tìm Mộc sư gia, bảo hắn thay Y Vũ tìm một khách điếm hòa nhã yên tĩnh. Không, hay là đêm nay đi ngay.”



Hách Quả Tử vội ngăn hắn lại nói: “Đêm nay hắn trở về ổn định ngủ rồi, dọn tới dọn lui lại phiền phức.”



“Vậy ngày mai?”



Hách Quả Tử vốn muốn phản bác, nhưng nghĩ lại, Y Vũ đến khách điếm, sau này thời gian ở nha môn cũng ít đi, cơ hội chạm mặt thiếu gia càng ít hơn, cũng coi là hao tài tiêu tai, liền đáp: “Đây là đương nhiên. Phòng ở huyện nha bị hư như thế nhất định không thể lại để bọn họ ở vậy nữa.”



Đào Mặc nghi ngờ nhìn hắn.



Hách Quả Tử nói: “Lần này ta là thật tâm.” Thật tâm muốn mời chủ tớ bọn họ cút xa một chút!



***



Ngày hôm sau.



Đào Mặc khi tỉnh lại cảm thấy có chút đau đầu. Hắn đêm qua ngủ cũng không yên, thân ảnh hai người Y Vũ và Cố Xạ không ngừng chìm nổi trong đầu hắn.



Một chốc lại nghĩ đến đã bạc đãi Y Vũ, chưa tận tình địa chủ, một chốc lại nghĩ Cố Xạ nếu biết lai lịch Y Vũ, không biết sẽ đối đãi hắn như thế nào. Cứ trằn trọc trở mình như vậy, ngủ ngủ tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh nghĩ nghĩ, nghĩ nghĩ ngủ ngủ, cả đêm không yên.



Hách Quả Tử lại ngủ được rất ngon, nghĩ đến hôm nay có thể đuổi chủ tớ kia ra khỏi huyện nha, hắn lại cảm thấy từng bước đi đều đầy sinh lực.



Lúc Đào Mặc đi ra, hai mắt hơi sưng, nhìn qua giống như là đã khóc.



Hách Quả Tử thấy thì giật mình, thấp giọng nói: “Thiếu gia, người, người lại nghĩ đến lão gia?”



Đào Mặc ngẩn người, trong lòng đột nhiên sinh ra hổ thẹn. Hắn mấy ngày này vì Y Vũ trằn trọc, vì Cố Xạ không chợp mắt, lại quên mong đợi tha thiết của từ phụ lúc lâm chung chính là hi vọng hắn có thể trở nên vượt bật, làm một quan tốt vì dân, mà mình quay qua quay lại, lại rơi vào nhi nữ tư tình.”Chúng ta đi huyện nha thôi?” Hắn đứng ở ven rừng trúc, hít một hơi thật sâu, muốn xua tan tích tụ trong lòng.



Hách Quả Tử có chút nghi hoặc. Sao lúc hít vào một hơi, thần tình thiếu gia dường như đã thay đổi?



Đang nghĩ ngợi lại thấy Cố Tiểu Giáp mặt ủ mày chau đi tới, “Hôm nay các ngươi có rảnh không?”



Hách Quả Tử tuy biết hôm qua Y Vũ rất sớm đã đi, lại không biết biết vì sao sớm vậy đã đi, thấy Cố Tiểu Giáp tiến đến, lập tức mắt sáng lên, hắn hỏi tới cũng thản nhiên trả lời: “Đang muốn đi nha môn.”



“Công tử muốn mời hai vị cùng đi đạp thanh, không biết các ngươi có rảnh hay không?” Cố Tiểu Giáp diện vô biểu tình hỏi. Đêm qua sau khi ngủ ở trù phòng, hắn rút ra kinh nghiệm xương máu, quyết định từ nay về sau an an phận phận nghe công tử phân phó mà làm, tuyệt không tự quyết định, cũng không tự cho là thông minh. Dù thế nào, hắn tuyệt đối không muốn ở trù phòng kia vừa lạnh lại vừa cứng vừa khó ngửi mà ngả ra đất ngủ! Nơi này ngủ qua một lần đủ để ghi khắc cả đời!



Đào Mặc trong lòng rúng động, lập tức nhớ tới lời phụ thân ân cần giáo huấn, cúi đầu nghiêm mặt nói: “Ta, ta còn phải đến huyện nha.”



Hách Quả Tử giật mình nhìn hắn.



Cố Tiểu Giáp khóe miệng giật giật, cuối cùng nói: “A, vậy ta đi nói lại với công tử.”



“Chờ một chút.” Hách Quả Tử bỗng nhiên nhớ tới hôm nay phải đem Y Vũ đuổi ra khỏi huyện nha, nếu Đào Mặc ở đó, không chừng lại bị Y Vũ nói vài ba câu mà thay đổi tâm ý, chi bằng để hắn theo Cố Xạ đi đạp thanh, bớt đi nỗi lo về sau.”Thiếu gia, Cố công tử thu nhận chúng ta nhiều ngày như vậy, lại khó có khi mời, nếu người cự tuyệt, không khỏi không hợp tình hợp lý.” Hắn nói lời nghiêm nghĩa chính.



Đào Mặc hơi ngạc nhiên.



Hách Quả Tử tiếp tục nói: “Huyện nha có Kim sư gia và Mộc sư gia ở đấy, sẽ không có rắc rối gì. Vạn nhất có chuyện gì, ta sẽ ra roi thúc ngựa đến báo là được.”



“Nhưng mà…” Đào Mặc do dự.



Cố Tiểu Giáp nghĩ Cố Xạ đã đưa ra lời mời, tất nhiên là hi vọng hắn đi, liền nói giúp vào: “Cũng không xa, đi đi về về cũng không chuyện gì.”



Tâm cự tuyệt của Đào Mặc vốn cũng không kiên định, nào chống lại được hai người bọn họ xui khiến dụ dỗ, một mình đấu tranh, liền đáp ứng.