Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Thức Nhữ Bất Thức Đinh - Chương 15: Danh sư cao đồ [6]




Cố Tiểu Giáp đuổi theo hai con phố, mới đuổi kịp Đào Mặc, “Ngươi, ngươi sao lại đi nhanh như vậy?”



Đào Mặc mờ mịt nói: “Đâu có, ta cũng chỉ có hai chân thôi.”



Cố Tiểu Giáp thiếu chút nữa có một hơi thở không thở được.



Đào Mặc thấy hắn không nói, xoay người lại muốn đi, Cố Tiểu Giáp vội vàng nhảy đến trước mặt hắn ngăn hắn lại, “Ngươi muốn đi đâu?”



“Trở về huyện nha.”



Cố Tiểu Giáp kinh hoảng, “Sao lại muốn về huyện nha gấp như vậy?”



Đào Mặc ngượng ngùng nói: “Ta muốn thỉnh Kim sư gia viết bái thiếp.”



“Cái này, kỳ thực bái thiếp cũng không quá trọng yếu.” Cố Tiểu Giáp ấp úng hồi lâu, nắm lấy tay hắn kéo trở về phủ, “Ngươi cứ theo ta đi, ta thay ngươi thông báo.”



“Không được không được.” Đào Mặc cuống quít hất tay hắn ra, “Lễ không thể bỏ. Vạn nhất chọc giận Cố Xạ sẽ không tốt.”



Cố Tiểu Giáp thầm nghĩ: Ngươi dây dưa kéo dài không đi, mới là chọc giận công tử.”Ngươi yên tâm, có ta ở đây, công tử tuyệt sẽ không nói gì.”



“Cái này cũng không ổn.” Đào Mặc kiên trì nói, “Nếu để cho những người khác biết được, sẽ bất mãn với Cố công tử cũng không tốt.”



Ai sẽ vì chút việc nhỏ này mà bất mãn với công tử? Cố Tiểu Giáp cơ hồ không nói gì.



Đào Mặc nói: “Không bằng như thế này, ta về huyện nha trước, chờ Kim sư gia rảnh rỗi viết bái thiếp cho ta, ta lại đến cửa bái phỏng.”



Cố Tiểu Giáp nghi ngờ nói: “Vì sao phải chờ Kim sư gia rảnh rỗi?”



Đào Mặc đỏ mặt nói: “Kim sư gia đang xử lý công vụ, viết bái thiếp là việc tư vốn không nên làm phiền tới sư gia, nên chờ sư gia rảnh rỗi rồi nói.”



Cái này cũng không biết phải đến ngày tháng năm nào. Cố Tiểu Giáp trợn mắt nói: “Ngươi định cứ như vậy để công tử nhà ta chờ ngươi?”



Đào Mặc không hiểu gì: “Ta còn chưa đưa bái thiếp, công tử nha người sao lại chờ ta?”



Cố Tiểu Giáp cứng người, cắn răng nói: “Thôi thôi thôi, bái thiếp này ta thay ngươi viết ha.”



“Như vậy, không tốt đâu.” Đào Mặc vẫn còn lưỡng lự.



Cố Tiểu Giáp tức đến mức tóc đều dựng đứng cả lên, “Như vậy thì có gì không tốt?”



Đào Mặc nói: “Vạn nhất công tử nhà ngươi nhận ra nét chữ của ngươi, có lẽ sẽ ngờ ta không đủ thành ý.”



“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.” Cố Tiểu Giáp bỗng nhiên giậm chân một cái, “Ngươi yên tâm, ta không để công tử nhìn ra nét chữ của ta là được!”



Hắn đã khoe khoang khoác lác, đành phải cố gắng thực hiện.



Nhìn Đào Mặc ở bên vui mừng mài mực, Cố Tiểu Giáp trong lòng buồn bực hoàn toàn là mình tự làm tự chịu.



“Ngươi dùng tay trái làm sao mà viết?” Đào Mặc hỏi.



Cố Tiểu Giáp tức giận nói: “Mắt công tử tinh tường vô cùng, nếu ta dùng tay phải viết, bất luận viết như thế nào, đều sẽ bị công tử liếc mắt nhìn thấu.”



Đào Mặc kinh ngạc nói: “Hóa ra hai tay trái phải của ngươi đều có thể viết chữ.”



“Không, ta chỉ biết viết bằng tay phải.” Cố Tiểu Giáp vừa nói, một nét bút đã hạ xuống rồi.



Đào Mặc: “…”



Ước chừng một chén trà nhỏ, bái thiếp mới xem như là viết xong.



“Cái này, ” Đào Mặc mặt lộ vẻ khó xử, “Không biết Cố Xạ nhìn có hiểu hay không.”



Cố Tiểu Giáp nhìn bái thiếp cũng lo lắng, “Chắc là, hiểu nhỉ?”



Hai người hai mặt nhìn nhau.



Cố Tiểu Giáp nói: “Nếu không thì, không cần bái thiếp nữa.”



“Vẫn phải đưa bái thiếp mới tốt.” Đào Mặc đoạt lấy bái thiếp, “Dù sao cũng không biết nửa chữ, viết ra chữ như thế này cũng là hợp tình hợp lý.”







Không biết nửa chữ?



Hợp tình hợp lý?



Cố Tiểu Giáp hận hận cắn cán bút.



***



Bái thiếp trình lên.



Đặt ở trước mặt Cố Xạ đã không phải là cháo mà là trà.



Cố Tiểu Giáp dè dặt quan sát sắc mặt Cố Xạ.



“Mời vào.” Cố Xạ đem bái thiếp đặt ở một bên, thản nhiên nói.



“Vâng.” Cố Tiểu Giáp thở phào nhẹ nhõm, lập tức quay đầu gọi Đào Mặc đang chờ ngoài cửa vào.



Đào Mặc thấp thỏm đi vào, đầu tiên liếc nhìn biểu tình của Cố Xạ, thứ hai nhìn bái thiếp đặt cạnh chén trà.



“Ngươi viết?” Cố Xạ hỏi.



Đào Mặc muốn gật đầu, lại cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ lên, tiến thoái lưỡng nan.



Cố Xạ nói: “Dùng giấy bút nhà ta?”



Đào Mặc lắp bắp nói: “Ra, ra ngoài vội vàng, không kịp chuẩn bị. May là, may là vị tiểu ca này giúp một tay.”



Cố Tiểu Giáp thấy bọn hắn đã ngồi chung trên một con thuyền, vì hắn giải thích: “Đào đại nhân sợ phá hỏng quy củ, cho nên nhất định phải tự tay viết ra một tờ bái thiếp cho công tử.”



“Tự tay?” Cố Xạ ánh mắt như điện, đảo qua tay của Cố Tiểu Giáp.



Cố Tiểu Giáp cúi đầu nhìn, trên tay vết mực rõ ràng có thể thấy được.



Đào Mặc cũng nhìn thấy. Hắn vội nói: “Đừng trách hắn, là ta hiếp bức hắn.”




“Hiếp bức?” Cố Xạ tự tiếu phi tiếu, “Ngươi hiếp bức người của phủ ta?”



Cố Tiểu Giáp đâm đầu vào cột. Sự tình vì sao lại càng tô càng đen?



Đào Mặc phản ứng kịp, vội nói: “Không không không, là thỉnh cầu.”



Ngón tay Cố Xạ nhẹ nhàng điểm một cái lên bái thiếp, “Việc này tạm thời không nói tới, ngươi đến phủ ta có chuyện gì?”



.



Đào Mặc chắp tay nói: “Ta có một chuyện muốn nhờ.”



Cố Xạ khẽ nhếch môi, chậm rãi cầm lấy chén trà, nhẹ nhàng nhấp một cái, mới nói: “Chuyện gì?”



Đào Mặc nói: “Ta muốn mời ngươi theo ta đến Đông phủ một chuyến.”



Cố Xạ hỏi: “Làm gì?”



“Nghiệm thi.”



Ngón tay Cố Xạ cứng đờ, trong mắt thoáng hiện một tia không thể tin được, “Ngươi nói là làm cái gì?”



Đào Mặc cho là mình phát âm không rõ, nói lại rõ ràng từng chữ: “Nghiệm, thi.”



Cố Tiểu Giáp chợt nhảy lên, “Ngươi nghĩ công tử nhà ta là ai, lại để người cùng ngươi đi nghiệm thi?”



Đào Mặc do dự nói: “Ta đối với việc nghiệm thi một chút cũng không thông, cho nên ta nghĩ Cố công tử có lẽ sẽ biết.”



Cố Tiểu Giáp cười lạnh nói: “Huyện nha các ngươi không phải có người khám nghiệm tử thi sao? Người khám nghiệm tử thi tốt như vậy không đi mời, lại phải để công tử nhà ta đi nghiệm thi, ngươi rõ ràng là đang bỡn cợt công tử nhà ta!”



“Không không không.” Đào Mặc vội vàng khoát tay, “Ta nghĩ, tất cả mọi người đều thỉnh Cố công tử giúp đỡ, cho nên Cố công tử nhất định sẽ có biện pháp của Cố công tử, cho nên mới mặt dày đến hỏi một chút. Kỳ thực không đi cũng không có gì, ta, ta phải đi rồi.” Hắn cấp tốc quay người, vừa muốn cất bước, chợt nghe Cố Xạ nhàn nhạt nói: “Chờ đã.”



Cơ thể Đào Mặc cứng đờ, từng chút một xoay người lại, bất an nhìn y.




“Ta nhớ thi thể của Đông cô nương đã khám nghiệm qua.” Cố Xạ nói, “Sao còn phải khám nghiệm nữa?”



Đào Mặc nói: “Sáng nay có người vì Đông cô nương nổi trống kêu oan. Ta nghĩ, có lẽ có chỗ sai sót. Theo như lời Kim sư gia, trên đời này người biết rõ chân tướng, chỉ có chính bản thân Đông cô nương mà thôi.”



Cố Xạ nói: “Là Kim sư gia chỉ điểm ngươi đi khám nghiệm tử thi lần hai?”



Đào Mặc gật đầu.



“Đã như vậy, ta liền theo ngươi đi một chuyến.” Cố Xạ đứng dậy.



Cố Tiểu Giáp vội nói: “Công tử không thể đi! Công tử thân thể ngàn vàng sao có thể đi làm chuyện… chuyện ô uế như vậy?”



“Ô uế?” Cố Xạ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.



Cố Tiểu Giáp cúi đầu, “Là ta lỡ lời.”



“Đi thôi.” Cố Xạ ra hiệu cho Đào Mặc.



Đào Mặc vui vô cùng, thiếu điều hoa chân múa tay.



***



Bởi vì Đào Mặc chạy đến Cố phủ bằng hai chân, cho nên đi Đông phủ chỉ cần ngồi mã xa của Cố Xạ.



Lên mã xa, Đào Mặc mới biết Cố Xạ thường ngày hưởng thụ cái gì.



Thảm lông cáo, đệm lông chồn, gối đầu ngọc bích, lò sưởi tử kim. Trong xe một bộ trà kỉ hoàng hoa lê nho nhỏ rất hợp với thùng xe, một bộ bạch ngọc trà cụ được đặt vững vàng trên trà kỉ, mặc cho mã xa đi thế nào, cũng không lắc lư một chút nào.



Đào Mặc hiếu kỳ hỏi: “Chúng làm sao mà bất động vậy?”



Cố Xạ chậm rãi ngâm trà, “Từ thạch.” (có lẽ giống nam châm @@)



Đào Mặc trợn tròn hai mắt, “Chẳng lẽ là khảm trong bàn sao?”



Cố Xạ cầm một tách trà đặt trước mặt hắn, “Ngươi chuẩn bị phá án này như thế nào?”



Đào Mặc thấp giọng nói: “Đi một bước tính một bước thôi.”



Cố Xạ nghiêng đầu, nhìn hắn đầy thâm ý, thản nhiên nói: “Cũng tốt.”



***



Đến Đông phủ rồi, Cố Tiểu Giáp vào trước đưa bái thiếp.



Người gác cổng lại nói: “Hôm nay đưa tang tiểu thư, lão gia phu nhân đều đã đi rồi.”



Mã xa đột nhiên mở ra, Đào Mặc từ trên xe nhảy xuống, vội la lên: “Đi lúc nào?”



Người gác cổng nói: “Trời còn chưa sáng đã đi rồi.”



Đào Mặc lại leo lên xe, phất tay nói với Cố Tiểu Giáp : “Chúng ta mau đuổi theo.”



Cố Tiểu Giáp giật mình nói: “Đuổi theo cái gì?”



Đào Mặc nói: “Vạn nhất hạ huyệt, thì không thể nghiệm thi nữa.”



Cố Tiểu Giáp giậm chân, “Đưa tang thì cũng đã đóng đinh quan tài rồi, cũng đâu thể nghiệm thi?”



Người gác cổng nghe bọn họ đối đáp, càng giật mình, “Sao lại phải nghiệm thi?”



Đào Mặc nói: “Không nói việc này nữa, nói mau bọn họ hạ táng ở đâu?”



Người gác cổng cúi đầu, “Tiểu nhân không biết.”



Đào Mặc tê liệt ngồi trên xe, bưng đầu suy nghĩ: “Vậy làm thế nào mới được đây?”



Cố Xạ nói: “Không bằng uống trà?”



Đào Mặc ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp đôi mắt hắc bạch phân mình của Cố Xạ, lòng nhộn nhạo, chỉ cảm thấy sốt ruột ảo não trong lòng cũng theo đó biến mất, trong mắt trong ngực chỉ còn có ánh mắt y đang nhìn về phía mình.