Thục Nhân - Mạt Trà Thời Quang

Chương 8




Diễn kịch thì phải làm cho thật, Liễu Nhược quả thật không biết bơi.

Giãy dụa mấy cái, lại chẳng thấy ai đến cứu.

Đến lúc quan trọng, bản năng sinh tồn trỗi dậy, nàng bật tiếng kêu cứu:

"Cứu mạng! Cứu mạng! Điện hạ, điện hạ, Nhược Nhược ở đây!"

Nghe nói sắc mặt của Thái tử điện hạ lúc ấy lại vô cùng đặc sắc thêm lần nữa.

Đáng tiếc, hắn đã có ba lần sắc mặt đặc sắc, mà ta chưa nhìn thấy một lần nào.

Sau chuyện đó, Đông cung chẳng còn gì ngoài tiếng mắng chửi và tiếng khóc lóc thê lương.

Chưa được mấy ngày, chuyện lại đến tai điện Cần Chính.

Thái tử điện hạ quỳ không đứng dậy: "Phụ hoàng, xin người thu hồi mệnh lệnh."

"Nhi thần muốn hủy hôn!"

Từ nhỏ mẫu thân đã dạy ta rằng, thân là nữ tử, đặc biệt là nữ tử thế gia.

Tình yêu là thứ đáng sợ.

Yêu người chỉ nên yêu bảy phần, giữ lại ba phần.

Sở Hành là Thái tử, chẳng lẽ không ai dạy hắn điều này?

Có lẽ vậy.

Hoặc có lẽ, từ nhỏ hắn đã được nuông chiều quá mức.

Hoàng hậu dù là kế thất, nhưng lại xinh đẹp, quyến rũ, độc chiếm được sủng ái của Hoàng thượng.

Hoàng thượng trước có một đích trưởng tử nằm liệt giường, sau có vài vị Công chúa kiều diễm.

Mãi đến khi Sở Hành mười bốn tuổi, mới có thêm một Hoàng tử nhỏ.

Sở Hành sinh ra đã nghiễm nhiên chiếm hết mọi tài nguyên của hoàng gia.

Và cũng tự nhiên mà nghĩ rằng, mọi người, mọi chuyện, đều phải xoay quanh hắn.

Hắn muốn cưới ai, thì nhất định phải cưới cho bằng được.

Hắn không muốn cưới ai, thì chẳng ai có thể ép buộc hắn.

Hoàng thượng tức giận đến suýt ngất xỉu, lập tức đưa ra Thượng Phương Bảo Kiếm.

Làm náo động khắp thành, người muốn cưới là hắn, thời gian cử hành hôn lễ ở ngay trước mắt, vậy mà nói không muốn cưới nữa cũng là hắn.

Bách tính sẽ nhìn hắn ra sao? Nhìn hoàng mệnh của Hoàng thượng như thế nào?

Tất nhiên, thanh kiếm kia cũng không thực sự hạ xuống, chỉ đá hắn vài cái rồi bảo hắn cút đi.

Sở Hành vừa "cút" liền "cút" đến viện của ta.

Lúc đó, ta vừa "thử" xong với Sở Ngu, hoàn toàn không muốn động đậy~.

Nhưng trong viện không có ai, hắn đập cửa vang trời.

Khi mở cửa, ta cuối cùng cũng được thấy vẻ mặt "vô cùng đặc sắc" của Thái tử điện hạ.

Nói về Sở Ngu, tính cách của hắn cũng mang chút sắc bén đặc trưng của Hoàng tử.

Thấy ta muốn đứng dậy, hắn lại nhất quyết cắn vào cổ ta hai cái.

Sở Hành rõ ràng đã nhìn thấy.

Ánh mắt hắn vừa kinh ngạc, vừa ngỡ ngàng, lại có chút khó chịu, mãi một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình:

"Thục Nhân, ngươi... các ngươi..."

Ta chỉnh lại áo, nghiêng đầu nhìn hắn.

Sống theo khuôn phép đã chán rồi, muốn làm chuyện trái đạo thì sao nào?

Sở Hành đột nhiên nổi giận:

"Ngươi chưa xuất giá, ngươi có biết xấu hổ không?"

"Hoàng đệ nói thế không đúng rồi." Ta còn chưa kịp mở miệng, từ trong nội điện đã vang lên giọng nói thanh tao như châu ngọc, "Ngươi với nữ tử câm kia còn chưa có hôn thú mà đã vụng trộm với nhau rồi."

"Chúng ta thì có gì sai?"

Sở Hành không ngờ người vẫn còn ở trong phòng ta, mặt lúc đỏ lúc trắng.

"Ta không như hoàng đệ, hôm nay từ hôn người này, ngày mai từ hôn người khác."

"Người mà ta đã chọn, là mãi mãi."

Mặt Sở Hành giờ chỉ còn lại sắc trắng.

"Với lại, Thục Nhân không phải là tên ngươi có thể gọi."

"Phải gọi là hoàng tẩu."

Môi Sở Hành run rẩy, không nói nên lời.

Ta cứ tưởng hắn sẽ gọi ta là hoàng tẩu chứ.

Thật là vô vị.

Ta vung tay đóng cửa.

"Thục Nhân." Sở Hành chặn cửa, "Thục Nhân, Liễu Nhược đã lừa ta!"

"Thục Nhân, chính nàng ta đã phá rối, khiến chúng ta thành ra thế này!"

"Thục Nhân, nàng nghe ta nói, mấy ngày trước ta mơ, mơ thấy người thành thân với ta rõ ràng là nàng..."

"Phu nhân." Sở Ngu trực tiếp đổi cách xưng hô, "Chăn lạnh rồi, ta thể hư, sợ lạnh."

"Thái tử điện hạ, ngài có muốn vào trong cùng Đại Hoàng tử nói chuyện không?"

Sở Hành im bặt.

Ta đóng cửa.

Không biết Sở Hành đã bị kích động đến mức nào, mà sau khi trở về, hắn lại đổ bệnh.

Không còn cảnh náo nhiệt ở điện Cần Chính, cũng chẳng còn gì để xem ở Đông cung.

Nhưng việc ở phủ ta bắt đầu chuẩn bị cho đại hôn của ta và Sở Ngu khiến ta không thể rảnh rỗi.

Ngày hôm đó, khi ta đang xem xét của hồi môn, có một kẻ không mời mà đến.

Liễu Nhược vừa thấy ta liền quỳ xuống, khóc như mưa.

"Tạ cô nương, xin cô đến Đông cung xem Thái tử điện hạ đi!"

Ta nghiêng người, kéo lại vạt váy suýt bị nàng nắm trúng.

"Tạ cô nương, Thái tử điện hạ bệnh nặng, mãi không tỉnh, trong mơ cứ gọi tên cô liên tục."

"Cô đến thăm ngài ấy đi, biết đâu ngài ấy sẽ tỉnh lại!"