Thục Nhân - Mạt Trà Thời Quang

Chương 2




Kiếp trước, ta đã bị dáng vẻ yếu đuối đáng thương của nàng mê hoặc, thậm chí còn chân thành giúp nàng và Sở Hành lo liệu mọi chuyện.

Ta xuất thân từ họ Tạ, phu quân tương lai lại là Thái tử, chưa bao giờ dám mơ tưởng đến "một đời một kiếp một đôi người".

Sự xuất hiện của nàng khiến lòng ta có chút chua xót, nhưng cũng không đến mức mất đi phong thái của một tiểu thư.

Sở Hành muốn hủy hôn, ta không khóc lóc, chỉ vì tình cảm bao năm mà thật lòng khuyên nhủ đôi câu:

"Liễu cô nương ở kinh thành không người thân thích, lại mang khuyết tật, tuy là vì cứu chàng..."

"Ngôi vị chính thê, e rằng dù nàng có quỳ gãy đầu gối, bệ hạ cũng không chấp thuận, ngược lại còn rước thêm tai họa vào thân."

"Điện hạ, chi bằng lui một bước mà tiến hai bước, trước tiên nạp nàng vào Đông cung, rồi sau này..."

Ta nói lời ẩn ý:

"Sau này thế nào, chẳng phải cũng là do điện hạ quyết định sao?"

Chỉ mấy câu nói ấy, đã giúp nàng tránh được tai họa, nhưng lại mang đến cho ta vô vàn rắc rối.

Cốp! Cốp! Cốp!

Kiếp trước, vừa thấy Liễu Nhược quỳ xuống, ta đã vội vàng chạy tới đỡ nàng lên.

Lần này, ta chỉ lạnh lùng nhìn, nàng lại không chút do dự mà dập đầu trước mặt ta.

Mỗi cái dập đầu vang lên rõ ràng, cốp cốp từng tiếng.

Hồng Nhạn kéo tay áo ta.

Hôm nay, khách khứa đông đảo, tất cả đều đang nhìn về phía này.

Ta gạt tay nàng ra.

Gấp gì chứ?

"Nhược Nhược!" Sắc mặt Sở Hành đã không còn dễ coi.

Chỉ trong khoảnh khắc, trán của Liễu Nhược đã dập đến mức chảy máu.

Kết hợp với giọt nước mắt long lanh, khiến ai nhìn cũng xót xa.

Nàng quay đầu nhìn Sở Hành, rồi lại nhìn ta, cắn chặt môi, tiếp tục dập đầu.

Ta thong thả nhấc chén trà lên.

Đột nhiên ta cảm thấy tò mò, không biết nàng có thể diễn đến mức nào?

Đúng vậy.

Liễu Nhược chỉ đang diễn kịch.

Sự "câm lặng" của nàng là giả, dáng vẻ yếu đuối đáng thương của nàng cũng là giả, thậm chí việc nàng "xấu hổ và phẫn uất tự vẫn" trong kiếp trước cũng là giả.

Ở góc đường vắng vẻ của Trường An, ta đã tận tai nghe thấy giọng nói trong trẻo như hoàng oanh của nàng.

Nàng nức nở cầu xin một người bịt mặt:

"Sư phụ, con chỉ là một cô gái mồ côi, nếu không dùng chút khổ nhục kế, làm sao điện hạ có thể để tâm đến con?"

"Sư phụ, xin ngài lại cho con một liều thuốc giả c.h.ế.t nữa!"

"Sư phụ, Nhược nhi thật lòng ngưỡng mộ Thái tử điện hạ, con biết thân phận của mình, làm thiếp cho chàng cũng đã là trèo cao rồi."

"Nhưng điện hạ khi xưa đã hứa hẹn ngôi vị chính thê với con, con đành phải làm chút chiêu trò trong chuyện này mới có thể khiến điện hạ cảm thấy áy náy."

"Sư phụ, xin ngài hãy giúp Nhược nhi!"

"Chỉ cần giả c.h.ế.t một lần, cả đời này điện hạ sẽ mãi ghi nhớ sự thiếu sót đối với con!"

Nàng quả thật rất giỏi giả vờ.

Đã lừa được Sở Hành, lừa được ta.

Lừa được cả các quan viên và quý tộc trong kinh thành.

Ta từng hỏi Sở Hành, vì sao hắn chỉ dành tình cảm duy nhất cho Liễu Nhược.

"Ta sinh ra đã là Thái tử, tất cả mọi người đều nịnh bợ ta, tâng bốc ta."

"Họ kính trọng ta, yêu mến ta, chẳng qua vì thân phận Thái tử này."

"Kể cả nàng, Thục Nhân, nếu ta không phải Thái tử, nàng có còn yêu ta không?"

Lời ấy khi đó đã khiến ta không thốt nên lời.

Nếu hắn không phải Thái tử, ta và hắn sẽ không có hôn ước, lại càng không cùng nhau lớn lên, thì đâu ra chuyện yêu hay không yêu?

"Chỉ có Nhược Nhược, nàng ấy sẵn sàng hy sinh mạng sống cho ta ngay cả khi không biết thân phận của ta."

"Thục Nhân, tình yêu thuần khiết như thế, làm sao ta có thể kháng cự?"

Ta gần như đã bị hắn thuyết phục.

Là con gái của thế gia, ta luôn suy xét kỹ càng trước khi hành động.

Ta phải lo nghĩ cho phụ mẫu, lo nghĩ cho gia tộc, ta thật sự sẽ không dễ dàng hy sinh mạng sống vì một người.

Chúng ta đều đã bỏ qua một khả năng khác.

Dù Sở Hành có rơi xuống vách núi, chỉ cần nhìn y phục trên người hắn, cũng đủ để nhận ra hắn là nhân vật quý tộc.

Dù là công tử, Thế tử, hay là Thái tử.

Liễu Nhược từ đầu đã có quyết định.

Nàng muốn leo lên cành cao này.

"Đủ rồi!" Sở Hành cất giọng quát lớn.

Xung quanh lập tức im bặt.

Liễu Nhược toàn thân run rẩy, từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp ngập ngừng nhìn ta.

Ý tứ rõ ràng.

Nàng phá hủy hôn nhân của ta, biến ta thành trò cười trong kinh thành, nàng cảm thấy rất áy náy.

Ta không mở miệng, nàng sẽ tuyệt đối không dừng lại.

Tốt lắm.

Vậy thì cứ tiếp tục đi.

Ta khẽ nhướng mày, thu lại ánh mắt, uống trà.

Liễu Nhược cắn răng, cúi người định dập đầu thêm lần nữa.

Sở Hành đột nhiên bước nhanh về phía trước, "xoảng" một tiếng, hắn vung tay hất đổ chén trà trong tay ta.

"Tạ Thục Nhân, nàng đừng quá đáng!"

"Tạ Thục Nhân, đây chính là phong thái của trưởng nữ nhà họ Tạ sao?"