“Đội trưởng Hà, lời cô ấy liệu có đáng tin không?”
Sau khi Thời Sênh rời đi, mấy người này mới nghi hoặc hỏi.
Hà Tín cũng không dám chắc lắm.
“Anh Hoắc, anh thấy thế nào?” Hà Tín nhìn về phía Hoắc Tiêu.
Ngón tay thon dài của anh ta gõ gõ lên mặt bàn, “Có thể điều tra đầu mối chỗ Lưu Phàm này.”
Hiện giờ trừ lá thư kia, họ không hề có bất cứ nơi nào xuống tay được.
Hà Tín cân nhắc một chút rồi cũng gật đầu, “Hoàng Tùng, cậu cùng hai người nữa đi điều tra theo đầu mối Lưu Phàm. Những người khác tiếp tục tra đầu mối lúc trước, nhanh chóng sắp xếp án cũ ra đi để mọi người tham khảo.”
Hà Tín trầm mặc vài giây, sắc mặt chợt trở nên nghiêm túc hẳn, giọng nói hơi trầm xuống, “Tôi phải nhắc mọi người, nếu chúng ta thực sự gặp phải R của 10 năm trước, thì mọi người nên chuẩn bị tinh thần cho tốt. R là một kẻ vô cùng hung ác tàn bạo, hiện giờ nếu ai muốn rút thì vẫn còn kịp.”
Mọi người quay sang nhìn nhau, Vưu Ái đứng lên đầu tiên, “Đội trưởng Hà, tôi không muốn rút lui.”
Một cô gái trẻ đã thể hiện như vậy, những người khác làm sao dám rút lui, tất cả đều tỏ rõ quyết tâm.
Hà Tín xua tay, “Được rồi, tan họp.”
Mọi người lục tục ra khỏi phòng họp. Hoắc Tiêu lại không động đậy gì, anh ta nhìn chằm chằm Vưu Ái đang thu dọn đồ đạc, trong ánh mắt có vẻ nghiền ngẫm sâu xa.
“Anh Hoắc, mặt tôi có gì sao?” Vưu Ái ôm tài liệu lên, nhìn thẳng vào mắt Hoắc Tiêu không hề sợ sệt.
Hoắc Tiêu đứng dậy, đút tay vào túi quần, từ trên cao nhìn xuống Vưu Ái, “Cô có ân oán gì với R?”
Đồng tử Vưu Ái hơi co lại một chút, một giây sau mới nói: “Anh Hoắc, bắt tội phạm là chức trách của chúng ta.”
“Vậy sao?”
“Đúng thế.”
Hoắc Tiêu nhấc chân đi ra ngoài phòng họp, Vưu Ái đứng tại chỗ do dự vài giây rồi mới đuổi theo, “Anh Hoắc, anh không cảm thấy nguồn gốc mấy tài liệu đó của Tần Vũ rất khả nghi sao?”
Theo lời đồng nghiệp trong cục nói, hôm nay cô ấy chỉ ra ngoài ăn cơm một lúc vào buổi trưa, vẻn vẹn chỉ tầm một tiếng đồng hồ, cô ấy đào đâu ra nhiều tài liệu như thế?!
“Cô có ý kiến gì à?”
“Anh Hoắc, chính vì tôi không có nên mới hỏi anh mà.”
Hoắc Tiêu không đáp, chỉ cúi đầu bước đi.
Vưu Ái nhíu mày, “Anh Hoắc, từ sự việc lần trước, đến khi quay lại làm việc, hành vi của Tần Vũ trở nên vô cùng kỳ quái…”
“Ha!” Giọng nói trong trẻo vang lên bên cạnh, “Nói xấu sau lưng tôi làm gì, có giỏi thì nói trước mặt tôi đây này.”
Mặt Vưu Ái cứng lại, nhìn về phía phòng trà nước ở bên cạnh. Cô ta hoàn toàn không ngờ những lời mình nói bị đương sự bắt ngay tại trận.
Thời Sênh nhìn cô ta như cười như không, “Cô Vưu có nghi vấn gì thì cứ hỏi thẳng tôi ấy.” Dù sao ông cũng sẽ không nói cho cô biết.
Hoắc Tiêu cũng dừng bước, đang nhìn về phía cô, ánh mắt có vẻ hơi phức tạp.
Vưu Ái buột miệng nói luôn: “Cô lấy những tài liệu đó từ đâu ra?”
“Liên quan quái gì đến cô?” Nụ cười trên mặt Thời Sênh càng sâu hơn, “Dựa vào cái gì mà tôi phải nói cho cô?!”
Những cảnh sát trong cục cơ bản đều có tuyến tình báo riêng, chỉ cần sau đó xác thực chứng cứ hợp pháp có hiệu quả, thì cảnh sát có quyền bảo vệ sự riêng tư của người cung cấp tin.
“Tôi…” Vưu Ái mấp máy môi, trong lòng cô ta chỉ nghi ngờ không hiểu cô ấy lấy tài liệu ở đâu ra, vì dù sao ấn tượng trước đây mà Tần Vũ để lại cho cô ta chỉ là một thiên kim tiểu thư chỉ biết gây sự vô lý mà thôi.
“Vưu Ái.” Hoắc Tiêu gọi một tiếng, “Đi thôi.”
Vưu Ái cứng người, lập tức chạy lại gần Hoắc Tiêu, sắc mặt nghiêm túc hơi thả lỏng một chút. Vừa rồi đứng trước mặt Tần Vũ, không ngờ cô ta lại không thể nói được một câu nào.
Không phải vì cô ta không có gì để nói, mà vì khí phách trên người cô ấy…
Giống với khí phách trên người Hoắc Tiêu, luôn áp bức vô hình khiến người ta ngậm miệng lại. Nhưng so với Hoắc Tiêu, thì cô ấy càng khó hiểu hơn, khiến người ta không hiểu rồi, cũng khiến người ta… càng thêm sợ hãi.
…
Tỉ mỉ điều tra về Lưu Phàm, quả nhiên phát hiện con người này y như những gì Thời Sênh nói, đã từng ngồi tù, có mẹ bị bệnh nặng.
Sau khi hỏi bác sĩ, được biết Lưu Phàm đã thanh toán toàn bộ tiền viện phí, còn thuê một hộ lý gia đình cho mẹ gã, hợp đồng dài ba năm, như vậy cũng chứng tỏ, gã đã biết trước mình sẽ chết.
Đây là vụ chủ mưu gϊếŧ người!
“Ông Đổng, ông hãy nghĩ kỹ lại xem, bình thường tài xế nhà ông có hành vi gì khác thường không?”
Người đàn ông bị hỏi đầy vẻ tức giận, “Các anh cứ hỏi đi hỏi lại vấn đề này thế. Tôi đã nói rồi, không có. Các anh có thôi đi không, rốt cuộc đến bao giờ các anh mới tra xong vụ án này?”
Đây chính là chồng của người chết, Đổng Thuần.
“Ông Đổng, phía cảnh sát chúng tôi vẫn đang cố gắng, nhưng đề nghị ông hãy phối hợp điều tra được không?”
“Tôi còn chưa đủ phối hợp điều tra à? Các anh gọi điện một cái là tôi vứt cả cuộc họp quan trọng ở công ty để đến đây, kết quả là thế nào? Các anh hỏi đi hỏi lại có mấy vấn đề đó, hoàn toàn không có chút tiến triển nào!”
“Ông Đổng…”
“Tôi không nói chuyện với anh nữa, gọi lãnh đạo của anh ra đây!”
Viên cảnh sát vẫn chưa tiếp lời, bên cạnh lại có một giọng nói rất bình thản chen vào, “Lãnh đạo rất bận.”
Đổng Thuần nhìn về phía người vừa nói, nhíu mày, “Cô là ai?”
“Cháu ngoại của đối thủ cạnh tranh với công ty Đổng thị.” Thời Sênh chậm rãi phun ra câu này.
Đổng Thuần chưa kịp phản ứng, một lúc lâu sau mới nghĩ ra, “Cô là Tần Vũ?”
Có thể xứng đáng làm đối thủ cạnh tranh chân chính của Đổng thị, thực sự chỉ có đám người Lê gia thôi. Lê gia lại chỉ có một đứa cháu ngoại, không khó đoán.
Chồng Lê Lan là Tần Dật, con gái anh ta công tác ở đây cũng không có gì kỳ lạ.
Thời Sênh khẽ gật đầu, trên mặt thản nhiên mỉm cười nhưng trong mắt lại vô cùng bình thản.
Đổng Thuần hơi nhíu mày, trước đây ông ta đã từng gặp Tần Vũ, nhưng lúc đó quá nhiều người, cũng không nhớ rõ lắm cô gái này là người thế nào.
Nhưng cô gái hiện giờ đang đối diện với ông ta, thì thực sự quá bình tĩnh.
“Hiệu suất làm việc của cảnh sát các cô chậm như vậy sao?” Đổng Thuần miễn cưỡng đè lửa giận xuống, coi thường viên cảnh sát bên cạnh, nói thẳng với Thời Sênh.
“Đúng là hơi chậm thật.” Thời Sênh gật đầu đồng ý.
Đổng Thuần suýt sặc nước bọt, rốt cuộc cô ấy có phải người của Cục Cảnh sát không thế?
Mặt viên cảnh sát bên cạnh cũng đầy vẻ cạn lời, hiệu suất làm việc của họ thấp thì ông đi mà làm! Đúng là chỉ giỏi nói cho sướng mồm.
“Ông Đổng có muốn nhanh hơn chút không?”
Đổng Thuần hơi khinh thường cười lạnh, “Cô Tần thì có thể có cách gì? Dù bố cô là Tần Dật, cũng đâu thể cho cô quá nhiều đặc quyền được.”
Câu nói này của Đổng Thuần khiến người bên cạnh kinh ngạc.
Rất nhiều người đều chỉ biết Thời Sênh có ô dù, nhưng không ngờ cô ấy lại là con gái Cục trưởng…
À vâng, hai người cùng họ Tần.
Cái chính là trong Cục cũng có mấy người họ Tần rồi, nên mọi người cũng không nghĩ tới Tần Dật. Dù sao nhìn Tần Dật có vẻ là người công chính liêm minh, không giống loại người cho con gái mình đi cửa sau.
Thật không thể ngờ được, đúng là không thể phán đoán con người ta chỉ qua tướng mạo!
Thời Sênh nhìn Đổng Thuần như cười như không, “Ông Đổng không cần kích tôi, tôi không ngu như thế. Lúc trước ông làm ầm lên với báo đài, chẳng phải chỉ vì muốn kéo bố tôi xuống nước hay sao, giờ lại muốn kích tôi. Thủ đoạn chơi mưu kế của ông Đổng cũng cao thật.”
Tần Dật là con rể của cụ Lê, nếu ông có tin tức tiêu cực gì, Lê gia cũng sẽ bị liên lụy.
Mẹ cái lão mưu mô xảo quyệt!