Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 993: Chuyên gia phá án (7)




Thời Sênh đi vào văn phòng cùng Hà Tín.

Hà Tín lại tiếp tục giáo huấn về chuyện Thời Sênh vi phạm quy tắc mất nửa ngày, cuối cùng mới vào vấn đề chính.

“Tiểu Vũ, làm sao cô biết Từ Tiểu Tuyết là hung thủ?”

Thời Sênh lườm ông ta một cái, “Điều tra chứ sao, chẳng lẽ tôi đoán ra được chắc?”

Bản cô nương có phải thầy bói đâu.

“Cô tra từ chỗ nào?” Cảnh sát làm gì cũng phải đề cập đến tính hợp pháp, nhưng chuyện lần này, rõ ràng Tần Vũ làm trái quy định.

Nếu không phải cô bắt được hung thủ, thì lúc này cô đã bị đình chỉ chức vụ rồi.

“Việc tôi tra từ đâu có quan trọng không?”

Mặt Hà Tín nghiêm lại, “Chúng ta cần đảm bảo tính hợp pháp của chứng cứ.”

Thể chế này là như vậy, nếu chứng cứ không hợp pháp, thì cuối cùng không thể trở thành chứng cứ có hiệu lực, do đó cũng sẽ khiến một số tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
“Nhưng những chứng cứ của vụ án này đều do Từ Tiểu Tuyết tự cung cấp, cô ta tới tự thú mà, có liên quan gì đến chứng cứ đâu?” Thời Sênh nhún vai, “Tôi chỉ chỉ là người đưa đường chỉ lối, khuyên cô ta tự thú mà thôi.”

Hà Tín: “…” Nói cứ như có lý lắm ấy.

Vậy đổi vấn đề khác, “Cô không phụ trách vụ án này, cô lấy được tài liệu ở đâu ra?”

Mặt Thời Sênh đầy vẻ vô tội, “Tôi đâu có lấy tài liệu của họ, tôi tự điều tra mà.”

Cơm có thể ăn bừa, nhưng nói không thể nói bừa được!

Bản cô nương mà cần phải lấy tài liệu của đám thiểu năng đó sao?

Hà Tín đầy vẻ nghi hoặc, “Cô tự điều tra? Cô điều tra như thế nào?”

Thời Sênh lấy điện thoại ra, ấn nhanh mấy cái, rồi đặt trước mặt Hà Tín.

Đó là một tài liệu, trong đó là các mối quan hệ của người chết với người và vật khác khi còn sống, còn có rất nhiều biểu đồ số liệu mà Hà Tín xem không hiểu, thông tin của Từ Tiểu Tuyết nằm trong một tập tài liệu riêng, cực kỳ đầy đủ.
“Những thứ này…” Cô lấy đâu ra thế hả?

Họ còn không lấy được những tài liệu chi tiết thế này.

“Động tay động chân chút là có thôi.” Thời Sênh rút điện thoại lại, “Nếu đội trưởng Hà không còn vấn đề gì nữa thì tôi đi trước đây.”

“Động tay động chân?! Động thế nào?! Tần Vũ, cô đừng có làm bừa, đây không phải là nơi để cô quậy phá được đâu!” Hà Tín cao giọng nói.

Thời Sênh kéo cửa ra, hơi liếc mắt lại, trên mặt như thoáng có nụ cười, “Đội trưởng Hà cứ yên tâm, dù tôi có làm chuyện gì vi phạm quy định, ông cũng không tìm được chứng cứ để làm gì tôi đâu.”

Hà Tín: “…”

Cô ấy có ý gì?

Là đang nói cho ông biết, cô ấy định làm chuyện xấu sao?



Hà Tín và Thời Sênh nói chuyện cũng mất một chút thời gian, khi cô ra ngoài, bên ngoài phố đã lên đèn rồi.
Thời Sênh đi đến bãi đỗ xe, phát hiện ra xe mình bị chặn bên trong, xe đỗ bên ngoài không có người, hơn nữa, dù có dời chiếc xe đó đi thì cũng không cứu vãn được tình trạng mắc kẹt của xe cô.

Bãi đỗ xe yếu sinh lý này!!! Dislike!

Lúc trước sao cô không chú ý là cục cảnh sát có nhiều xe cảnh sát thế này nhỉ?!

Không lấy được xe, Thời Sênh chỉ có thể cuốc bộ ra ngoài.

Thời Sênh đứng ngoài cục Cảnh sát, ấn điện thoại, màn hình phản chiếu khuôn mặt rất khó chịu của cô, lúc này cũng không phải giờ cao điểm đi làm hay tan sở, sao lại không có chiếc xe nào thế này?!

Đang trêu ngươi bản cô nương đấy hả?!

Xe chạy hết vào lỗ đen rồi hay sao thế?

Thời Sênh chờ mãi mới chờ được một chiếc xe, tài xế nói cô mới biết phía trước có tai nạn ô tô, nên đường bị chặn hết cả.
“Ôi thảm lắm… người trong xe chết hết cả, nghe nói trong xe có cả trẻ con, mới được có bảy tháng…” Tài xế ngồi đằng trước nói liên tục không ngừng, kể bằng hết tin tức mình nghe được ra.

Thời Sênh nghe vào tai phải rồi cho ra tai trái, đại khái cũng chẳng nghe lọt gì.

Vì đường bị phong tỏa, chỉ có thể đi đường vòng. Thời Sênh về đến nhà cũng đã gần 10 giờ đêm, Lê Lan ngồi trong phòng khách chờ cô.

Cô vừa bước vào, Lê Lan đã đứng bật dậy, “Cục cưng về rồi à, sao hôm nay về muộn thế?”

“Lúc về con phải đi đường vòng, bố vẫn chưa về ạ?”

Lê Lan nhìn lên tầng, “Vừa có điện thoại, bố con vào phòng sách rồi. Con đói rồi đúng không, để mẹ lấy đồ ăn cho con. Mau đi rửa tay đi.”

Thời Sênh gật đầu rồi đi rửa tay. Rửa tay xong đi ra, Tần Dật cũng vừa vặn cầm áo khoác đi từ trên tầng xuống.
“Lại phải đi à?” Lê Lan đi từ trong phòng bếp ra, nhìn thấy dáng vẻ Tần Dật như vậy liền khẽ nhíu mày.

Tần Dật nháy mắt với Thời Sênh, bước dài về phía Lê Lan, hôn nhẹ lên trán bà, “Gần đây trong Cục nhiều việc quá, vợ lượng thứ cho anh, chờ qua đợt bận này, anh sẽ đền bù cho vợ.”

Nói xong lại bổ sung thêm, “Với cả Tiểu Vũ nữa.”

Thời Sênh: “…” Cô chỉ là cái bóng đèn thôi!

Đống thức ăn chó này, bản cô nương không ăn đâu!!!

“Anh cẩn thận một chút.” Tuy sắc mặt Lê Lan có vẻ không thoải mái lắm, nhưng vẫn dặn dò Tần Dật.

“Anh biết rồi, bà xã đại nhân!”

Tần Dật khoác áo rời khỏi nhà. Ông vừa đi không lâu, Thời Sênh cũng nhận được điện thoại của Hà Tín, bảo cô quay lại tăng ca.

Mấy chuyện kiểu tăng ca này, Thời Sênh cự tuyệt!!!

Thế nên, chờ đến hôm sau Thời Sênh đi làm, mới chợt nhận ra đột nhiên bản thân mình có chút không hiểu nổi thế giới này nữa rồi.
Khả năng là cô vẫn chưa tỉnh ngủ, hay là quay về ngủ thêm giấc nữa?

Cả cục cảnh sát chất đầy các loại thùng, vô cùng hỗn loạn, mọi người đều vùi đầu trong tài liệu, có vẻ là cả đêm không ngủ.

Hà Tín nhanh mắt nhìn thấy cô, gọi to, “Tần Vũ!”

Tiếng gọi này khiến mấy người đang ngủ gà ngủ gật giật bắn mình ngẩng đầu lên, tất cả đều nhìn về phía Thời Sênh.

Cả đội đều phải tăng ca, chỉ có mình cô ấy được ở nhà ngủ, trong lòng một số người chợt cảm thấy bất bình.

Có ô dù thì giỏi lắm sao!

Đã không muốn làm việc thì cứ rúc ở nhà đi, còn chạy tới đây làm làm cái gì!

Thời Sênh đi về phía nhóm nhỏ của Hà Tín, Vưu Ái và Hoắc Tiêu đều có mặt, chắc hẳn cũng ở đây cả đêm rồi.

“Đội trưởng Hà.”

Hà Tín ra hiệu cho cô ngồi xuống, nói với những người khác: “Tiếp tục đi.”
Thời Sênh nghe một lúc mới hiểu họ đang nói đến vụ tai nạn xe tối qua.

Tối qua Thời Sênh cũng đã xem tin tức trên điện thoại.

Vụ tai nạn xe xảy ra ở ngã tư cách cục cảnh sát không xa, một chiếc xe buýt vượt đèn đỏ, tông vào một chiếc xe con đang chạy.

Trong xe con có tổng cộng ba người, một lái xe, một người phụ nữ và một đứa trẻ sơ sinh.

Ba người đều tử vong.

Vốn chỉ là một sự cố giao thông, nhưng thân phận của người phụ nữ đó và đứa trẻ kia khiến người ta chú ý, là vợ của Đổng Thuần, tổng giám đốc công ty Đổng thị ở thành phố B.

Công ty Đổng thị là con dê đầu đàn của thành phố B, có thứ hạng trên toàn quốc.

Lúc này bà Đổng và cậu chủ nhỏ của họ xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, Đổng Thuần không tin nổi, không tin chuyện này là ngoài ý muốn, muốn bên cảnh sát nhất định phải lên tiếng cho ra lẽ.
Kết quả điều tra ban đầu của phía cảnh sát là sự cố giao thông ngoài ý muốn, trách nhiệm thuộc về chiếc xe buýt kia, do nó vượt đèn đỏ mới đụng phải xe con.

Nhưng Đổng Thuần không tin, là một người có danh tiếng, ông ta lại phát ngôn với báo đài nào đó, chỉ trích phía cảnh sát làm việc qua loa đại khái.

Phải biết rằng hiệu ứng từ người nổi tiếng cực kỳ lớn, phía cảnh sát không muốn có những tin tức trái chiều nào, chỉ có thể điều tra lại lần nữa.

Mà kết quả của lần điều tra thứ hai này lại khiến người ta ngỡ ngàng.

Họ tìm thấy ở trong tã của đứa bé có khâu một lá thư, nội dung lá thư rất ngắn gọn.

— Những kẻ trầm luân trong tội ác, muốn dùng sinh mạng mới để rửa sạch tội ác, mà không biết chúng như bóng như hình.

Cuối câu nói này chỉ ký một chữ R.
Chữ cái cuối cùng đó mới khiến cảnh sát chú ý. Chữ R kia được ký bằng đường nét rất đặc biệt.

Cách ký này, đã từng là ác mộng của cục cảnh sát.