Chiêu Vũ gặp Liên Trầm là lúc hắn bị truy sát.
Khi đó hắn vừa rời khỏi sư môn, thân mang tín vật chưởng môn sư môn, mấy vị sư huynh trong sư môn đều muốn có được. Hắn hứa với sư phụ sẽ quản lý tốt sư môn, để tránh né sự bức hại của các sư huynh, hắn chỉ có thể rời khỏi.
Thiếu niên đơn thương độc mã, cứu được hắn.
Lần đầu gặp, hắn cho rằng hắn ta là cô nương, lúc đó hắn ta chỉ mặc một bộ áo hoa, lại có khuôn mặt trông khó phân biệt nam nữ, khi không nói chuyện, rất giống một cô nương.
Chiêu Vũ thừa nhận, khi đó, hắn có chút động lòng.
Nhưng khi đối phương mở miệng nói chuyện, suy nghĩ còn chưa xuất hiện đó của hắn bị đánh cho tan tành.
Cho nên sau khi hắn mời chào mình, vô cùng không thích hắn, cảm thấy hắn dùng khuôn mặt lừa dối mình.
Hắn là Thừa tướng trẻ tuổi, làm việc quả quyết ác độc, sẽ không có bất cứ do dự nào.
Người trong triều ban đầu là kiêng dè, tới sau này là sợ hãi, hắn nhìn nhìn hắn ta từng bước bước lên vị trí đó.
Biết sự chua xót phía sau lưng hắn, biết sứ mệnh bi ai của Liên Gia.
Thái độ của hắn với hắn ta cũng từ từ chuyển biến theo thời gian chung sống với hắn ta.
Hắn có thể nói là trong mấy năm đó, là người hiểu rõ hắn ta nhất.
Hắn cho rằng hắn ta sẽ luôn lạnh lùng như vậy, cho tới một ngày, hắn chịu đủ cuộc sống như vậy, lựa chọn bắt đầu phản kháng.
Nhưng tất cả việc này đều vì sự xuất hiện của một nữ nhân mà bị phá vỡ.
Lý trí của hắn ở trước mặt nàng ta, không còn sót lại chút gì, đó là một mặt của hắn ta mà hắn chưa từng thấy.
Có chút khiến người ta bất ngờ, lại cũng khiến hắn cảm thấy, bộ dạng đó hắn mới càng giống một con người, một con người sống sờ sờ, có máu có thịt.
Hắn và Trưởng Công chúa ở bên nhau, có lẽ là chính xác.
Sau này họ bỏ đi, Chiêu Vũ một mình về sư môn.
Trong điều kiện chào mời hắn năm đó của Liên Trầm, có một cái là giúp hắn ngồi vững vị trí chưởng môn.
Nhiều năm như vậy, những sư huynh đó của hắn đa số đều bị Liên Trầm xử lý rồi, duy nhất chỉ còn lại một sư tỷ Huyền Tâm.
Huyền Tâm từ nhỏ đã đối đầu với hắn, lần duy nhất giúp hắn, chính là khi năm đó mấy vị sư huynh đồng thời chặn gϊếŧ hắn, giúp hắn trốn thoát.
Nhưng sau đó rất lâu hắn cũng không gặp lại tỷ ấy, sau này tỷ ấy ở trong giang hồ có danh hiệu Thiên Y, nhưng thông tin về tỷ ấy vẫn rất ít.
Nhưng không ngờ, có lần hắn trở về, lại gặp được sư tỷ nhiều năm chưa lộ diện.
Mục đích tỷ ấy trở về cũng khiến Chiêu Vũ rất kinh ngạc, lại là vì chức vị chưởng môn.
Sau đó một khoảng thời gian Huyền Tâm luôn tranh tín vật chưởng môn với hắn. Chiêu Vũ chán ghét Huyền Tâm, nhưng lại niệm tình nàng ta từng giúp mình, không thể làm gì nàng ta, hắn chỉ có thể trốn về phủ Thừa tướng.
Đây chính là nguyên nhân vì sao hắn chậm trễ mãi không xuất hiện lúc Thời Sênh bị cắn ở phủ Thừa tướng.
Khi Liên Trầm nói hắn tự do rồi, không biết hắn nghĩ thế nào, liền để lại tín vật chưởng môn cho hắn ta, và nói hắn tìm Huyền Tâm, có lẽ Trưởng Công Chúa còn cứu được.
Huyền Tâm là sư tỷ hắn, cũng từng là đệ tử mà sư phụ từng khen có thiên phú nhất.
Huyền Tâm cũng thật sự như vậy, y thuật của Huyền Tâm, ở cả sư môn, tuyệt đối là đệ nhất, những trưởng lão đó, đều không sánh được với nàng.
Nhưng Chiêu Vũ không ngờ Liên Trầm không tìm được Huyền Tâm, trái lại truyền tin cho hắn, bảo hắn đem Vũ Ly Xà tới.
Đó là lần đầu tiên Chiêu Vũ thấy Liên Trầm dùng ngữ khí thỉnh cầu.
Hắn nhận được thư liền hành động, khi ra ngoài, vừa hay gặp Huyền Tâm tới tìm hắn.
Hắn và Huyền Tâm làm giao dịch, chỉ cần nàng ta giúp việc này, hắn sẽ đem chức chưởng môn cho nàng ta.
Y thuật của Huyền Tâm giỏi hơn hắn, cũng từng là đệ tử sư phụ xem trọng nhất, chưởng môn cho nàng ta, cũng không có gì không được.
Nhưng sau khi tới nơi, Huyền Tâm lại đưa ra một điều kiện khác.
Khi đó hắn không phân rõ tâm trạng của mình là gì, hình như tim đập hơi nhanh, lại hình như có chút phẫn nộ.
Khi đó Liên Trầm nhìn hắn một cái, nhưng cái nhìn đó không hề có ý khác, hắn đồng ý với Huyền Tâm, hoàn toàn là quyết định của chính hắn.
Dù hắn đồng ý xong lại hối hận ngay.
Huyền Tâm lấy đi Vũ Ly Xà của hắn. Trước đây Huyền Tâm đã nhăm nhe Vũ Ly Xà của hắn, tới cuối cùng Vũ Ly Xà vẫn bị nàng ta giày vò một lượt.
Hắn rất nghi ngờ Huyền Tâm lấy Vũ Ly Xà làm việc khác, điểm này sau này hắn đã chứng thực được từ chỗ Thời Sênh.
Nàng ta chỉ dùng độc của Vũ Ly Xà cho Thời Sênh, nhưng Thời Sênh nhìn thấy nàng ta lấy máu của Vũ Ly Xà, chỗ máu đó, không biết nàng ta dùng làm gì.
Chiêu Vũ nuôi Vũ Ly Xà rất lâu, mới khiến Vũ Ly Xà hồi phục lại.
“Sau này ngươi định ôm con rắn đó sống cả đời sao?” Huyền Tâm tựa vào cánh cửa, nhìn Chiêu Vũ xoa bóp người cho Vũ Ly Xà.
Chiêu Vũ không đếm xỉa tới nàng ta.
Huyền Tâm nhìn một lát, đi xuống bậc thềm, ngồi tới cạnh hắn, “Chiêu Vũ, khi nào ngươi thực hiện lời hứa? Ta đã trị khỏi cho nàng ta rồi.”
“Ngươi lấy máu của Vũ Ly Xà làm gì?” Ánh mắt Chiêu Vũ đỏ rực nhìn Huyền Tâm.
Biểu cảm của Huyền Tâm hơi thay đổi, mắng nhẹ một tiếng, “Lắm mồm.” Quả nhiên rất ghét nữ nhân đó!
Chiêu Vũ thấy Huyền Tâm không nói, ôm Vũ Ly Xà muốn vào phòng.
“Này sư đệ!” Huyền Tâm vốn muốn bắt Chiêu Vũ, kết quả bắt phải đuôi của Vũ Ly Xà. Vũ Ly Xà bị bắt đau, quay đầu cắn vào tay Huyền Tâm một cái.
Chiêu Vũ kinh ngạc, nhìn về phía tay của nàng ta, kỳ lạ là, chỗ nàng ta bị cắn, không có bất cứ thay đổi gì, vẫn là màu đỏ.
Bị Vũ Ly Xà cắn, vết thương sẽ lập tức biến thành màu đen.
Huyền Tâm nhanh chóng thu tay lại, “Sư đệ thứ đồ chơi này của ngươi cắn người đấy! Ngươi có muốn đổi thú cưng không? Ví dụ như ta này.”
“Tay của ngươi…” Chiêu Vũ nhìn tay áo của Huyền Tâm.
Huyền Tâm không đồng ý, “Chút độc này ta cũng không giải được, ta còn gọi gì là thiên y.”
Huyền Tâm nói không sai, Chiêu Vũ cũng không hỏi thêm, ôm Vũ Ly Xà vào phòng.
Buổi tối Chiêu Vũ càng nghĩ càng thấy không đúng, hắn đứng lên tới phòng bên cạnh tìm Huyền Tâm.
Gõ cửa nửa ngày không có ai trả lời, Chiêu Vũ cho rằng không có người đang chuẩn bị rời khỏi, trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng rên nhẹ, giọng nói đó rất kiềm chế, hình như bị người ta cố gắng nhẫn nhịn.
Chiêu Vũ do dự giây lát, vẫn đẩy cửa vào.
Trong phòng không có ánh sáng, hắn chỉ có thể dựa vào giọng nói tìm tới nơi nguồn phát ra tiếng.
Huyền Tâm co trên gường, áo trên người nàng ta lộn xộn, lộ ra bờ vai trắng nõn, ánh trăng ngoài cửa sổ vừa hay chiếu trên vai nàng ta, một vết thương gớm ghiếc vắt ngang bên trên.
Thân hình của Chiêu Vũ giống như bị người ta ghim chặt, hắn ngẩn ra nhìn vết thương đó.
Năm đó để có được Vũ Ly Xà, hắn phải tới Bắc Cực một mình, tìm được một con Vũ Ly Xà vừa sinh ra không lâu.
Hắn trộm Vũ Ly Xà đi, không ngờ lại dẫn tới sự truy sát của bố mẹ Vũ Ly Xà. Hai con Vũ Ly Xà thành niên, hắn căn bản không đối phó nổi, cuối cùng hắn vứt bỏ Vũ Ly Xà, hai con Vũ Ly Xà thành niên cũng không định tha cho hắn.
Trong lúc quan trọng, có nữ tử bịt mặt xuất hiện cứu hắn, nhưng vì cứu hắn, vai nàng ta bị cứa một vết thương gớm ghiếc trên đỉnh núi băng.
Hắn không biết nàng ta trông như thế nào, lại nhớ vết thương hắn chính tay băng bó cho nàng ta.
Hắn nhớ tối đó nàng vì bị thương, nhiệt độ cơ thể vô cùng thấp, để giúp làm ấm cho nàng, hắn đã dùng cách đặc biệt…
Nhưng đợi khi hắn tỉnh lại, hắn đã về tới thành trì, con Vũ Ly Xà nhỏ đó ở ngay trong túi bên cạnh hắn.
Là nàng đã cứu mình?
“Là ngươi…”
Tìm khắp thiên sơn vạn thủy, nàng lại sớm đã ở bên cạnh ta.
Chiêu Vũ