Đại lao.
An Dương Vương đầu bù tóc rối ngồi trên đất, trên tay và trên cổ chân khóa xích sắt to nặng, động một cái là kêu loảng xoảng.
“Trưởng Công Chúa điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Bên ngoài đột nhiên âm thanh đều đặn, An Dương Vương cúi đầu động đậy, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài phòng lao.
Một thiếu nữ bị người ta vây chặt lấy càng đi càng gần, mặt mũi xinh đẹp, khóe miệng hơi cong lên.
“Đoan Mộc Trường Ninh!” An Dương Vương đột nhiên nắm lấy song sắt của đại lao, mặt mũi căm hận trông gớm ghiếc.
“An Dương Vương.” Độ cong của khóe miệng Thời Sênh sâu thêm, giọng nói bình tĩnh vang lên trong nhà lao, “Muốn ra ngoài không?”
“Ngươi muốn làm gì?” An Dương Vương đề phòng nhìn Thời Sênh, nàng ta có thể tốt bụng thả mình ra ngoài như vậy sao?
“Chúng ta làm giao dịch, ta thả ngươi đi, ngươi giúp ta làm việc.”
Sự nghi ngờ trong lòng An Dương Vương lớn hơn, “Hừ, với địa vị hiện giờ của ngươi, muốn làm gì mà không được? Sao phải cần bản vương gia giúp ngươi?”
“Thần tiên còn có việc không làm được, càng đừng nói người phàm như ta. Một câu, làm không!” Một đại nam nhân lằng nhà lằng nhằng, dù sao đưa đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, có gì để chọn.
“Ngươi muốn ta làm gì?”
Thời Sênh nhìn Tiểu Huyên, Tiểu Huyên lập tức đặt đồ trong tay vào trong lao.
An Dương Vương đưa tay ra, dừng trong không trung mấy giây, lúc này mới cầm lên lật xem.
“Ngươi có thù gì với Nhan Cẩm Tú?” Nhất định phải dồn đối phương vào chỗ chết?
“Đây không phải cái ngươi nên hỏi, ngươi tự cân nhắc xem, nếu đồng ý thì nói cho họ, họ sẽ đưa ngươi về nước Ngụy.” Thời Sênh cong mày, “Đương nhiên, đừng nghĩ tới việc sau khi ra khỏi đây không làm việc, ta có thể bắt ngươi một lần, đương nhiên có thể bắt ngươi lần thứ hai.”
An Dương Vương cuối cùng vẫn đồng ý giao dịch của Thời Sênh.
An Dương Vương vốn đã căm hận Nhan Cẩm Tú, nếu không phải ả ta, hắn cũng sẽ không bị bắt, càng sẽ không rơi vào bước đường này.
Đã có thể ra ngoài, lại có thể báo thù, vì sao hắn không đồng ý?
An Dương Vương là huynh đệ của Hoàng đế nước Ngụy, hai huynh đệ tình cảm sâu đậm, cho nên dù là An Dương Vương làm trái thánh chỉ, Hoàng đế nước Ngụy cũng không truy cứu trách nhiệm của hắn.
An Dương Vương theo tài liệu Thời Sênh cho, rất nhanh đã đánh đổ mấy thế lực ngầm của Nhan Cẩm Tú.
Thứ Thời Sênh cho vô cùng chi tiết, Nhan Cẩm Tú chỉ giữ được một bộ phận thế lực nhỏ, nhưng chút thế lực này sao đủ để đối đầu với An Dương Vương có nước Ngụy chống lưng.
Đêm mưa dồn dập, tiếng vó ngựa lọc cọc đạp nát màn mưa.
“Ở phía trước, mau đuổi theo!”
Tiếng sầm ùm ùm, chớp lóe lên từ trên trời bổ xuống, giống như muốn xé nát bầu trời, khí thế kinh người rơi trong khu vừng phía trước, lửa lớn đột nhiên bùng lên.
Ngựa chạy đầu tiên bị kinh sợ, sau một hồi hí vang, không chịu khống chế chạy như điên.
Người trên ngựa bị lắc Đông ngã Tây, cuối cùng không giữ được, ngã từ trên ngựa xuống dưới đất.
Người phía sau nhanh chóng vây chặt lên, cuốn người vào giữa.
“Nhan Cẩm Tú, ngươi không còn đường để thoát nữa.” Người trên ngựa hét lớn một tiếng.
Rào rào…
Nước mưa xối lên Nhan Cẩm Tú trên đất, bụng nàng ta trúng kiếm, không thể đứng thẳng, chỉ có thể ngẩng đầu, ánh mắt bốc cháy nộ hỏa hừng hực nhìn trừng trừng vào người trên ngựa, “Các ngươi rốt cuộc là ai!”
Đối phương không hề trả lời Nhan Cẩm Tú, tay khua mạnh một cái, “Đưa đi!”
Nhan Cẩm Tú không thể phản kháng, chỉ có thể bị người ta đưa đi, suốt đường đi rất nhanh, đợi tới nơi, Nhan Cẩm Tú đã chỉ còn chút hơi tàn.
Nhìn thấy người đứng ở cửa, Nhan Cẩm Tú rõ ràng có chút không thể tin nổi, gương mặt vốn đã tái nhợt, lại càng nhợt nhạt hơn, “Sao ngươi lại ở đây?
Lúc này hắn nên ở trong đại lao nước Tấn!
Vì sao có thể ở đây?
An Dương Vương cười lạnh, “Bản vương sao không thể ở đây?”
Đầu Nhan Cẩm Tú có chút hỗn loạn, “Ngươi không thể ở đây… Đoan Mộc Trường Ninh… ngươi và Đoan Mộc Trường Ninh đã làm gì?”
Nhất định là nữ nhân đó làm, chỉ có ả ta có bản lĩnh lớn như vậy.
“Còn chưa tới lượt ngươi hỏi bản vương, đưa vào.” Hắn nhất định phải khiến người này nếm thử mùi vị trong phòng lao đó.
Nhan Cẩm Tú nhìn cửa lớn, không ngừng lắc đầu, nàng ta không thể vào…
An Dương Vương hận thấu xương nàng ta, nếu nàng vào rồi, An Dương Vương khẳng định sẽ giày vò nàng ta tới chết.
Nhưng lúc này Nhan Cẩm Tú đã không còn năng lực nói không, cửa lớn đang co chặt lại trong con ngươi của nàng, lại chầm chậm kéo xa, từ từ đóng lại, ngăn cách thế giới bên ngoài.
…
Thời Sênh vốn là muốn trả lại hoàng vị cho Hoàng thượng, làm chút lợi tức cô mượn dùng hoàng vị, cho nên cô tặng cả thiên hạ này cho ông ấy.
Nhưng nghe lời của Liên Trầm, lúc này cô không muốn trả lại hoàng vị cho ông ấy một chút nào.
Người cô nâng trong lòng bàn tay, dựa vào cái gì phải bị người khác đối đãi như vậy?
Thời Sênh chọn một người từ trong đám hoàng tử, trực tiếp vứt hắn lên hoàng vị.
“Hoàng tỷ, vì sao tỷ chọn đệ?” Hoàng tử nhíu mày hỏi Thời Sênh.
Hoàng tử ưu tú hơn hắn không ít, hắn chưa từng nghĩ mình có thể ngồi lên vị trí này.
“Không vì sao cả.” Chọn bừa thôi, có thể vì sao được chứ, có bệnh!
“Hoàng tỷ người thật sự muốn rời khỏi?”
“Ừm.”
“Người vĩnh viễn là Trưởng Công Chúa tôn quý nhất của nước Tấn, cửa lớn nước Tấn luôn luôn mở cho tỉ, khi nào hoàng tỷ muốn trở về cũng được.”
Thời Sênh xua xua tay, “Chịu khó làm hoàng đế của ngươi đi, đừng bị người ta kéo xuống đài.”
Cô có thể tặng cả thiên hạ cho hắn, còn có thể giữ được hay không, thì phải xem hắn có bản lĩnh này không.
Thời Sênh xử lý việc chỗ cô, Liên Trầm cũng đang xử lý việc của hắn.
Liên Trầm giao ra tất cả quyền thế, chỉ để lại đội tinh binh ban đầu chặn đứt đường lui của An Dương Vương đó.
Còn về đằng sau hắn còn có con bài gì, thì không ai biết.
Chiêu Vũ ngồi bên cạnh nhìn Liên Trầm thu thập đồ đạc, lúc lâu sau mới nói: “Đáng không?”
“Không có gì đáng không, chỉ là ta muốn làm như vậy.” Liên Trầm nhẹ nhàng đáp.
Có vài quyết định chỉ là nghe theo trái tim mình.
“Gần đây có lẽ nàng sắp độc phát rồi…” Chiêu Vũ lo lắng, “Lúc này ngươi đưa nàng rời khỏi, đối với nàng rất không có lợi.”
“Chính vì như vậy, ta mới phải đưa nàng rời khỏi.” Hắn không muốn thời gian cuối cùng của nàng, một vài người không liên quan còn tới quấy rầy nàng.
“Vậy ngươi cũng không cần giao ra tất cả mọi thứ.”
Liên Trầm im lặng một lát, “Nàng đi rồi, ta sẽ đi cùng nàng, giữ lại cũng vô dụng.”
“A Trầm!” Chiêu Vũ kinh ngạc, “Ngươi…”
Liên Trầm nhìn về phía Chiêu Vũ, “Chiêu Vũ, ngươi tự do rồi.”
“Trước đây ngươi không phải người như vậy.” Hắn xưa nay chưa từng nghĩ tới có một ngày, hắn sẽ theo một nữ nhân đi chết.
“Trước đây ngươi cũng sẽ không quan tâm sống chết của ta.” Hắn dùng thủ đoạn kéo Chiêu Vũ tới dưới trướng, lúc bắt đầu hắn ta rất ghét hắn, thậm chí còn luôn nói những lời ác độc.
Chiêu Vũ hừ lạnh một tiếng, ném ra một vật, “Đây là việc cuối cùng ta có thể giúp ngươi, nếu ngươi có thể tìm được Thiên Y Huyền Tâm, dựa vào vật này, có thể bảo bà ta cứu nàng một mạng.”
Chiêu Vũ quay người rời đi, đi tới cửa, hắn dừng lại, “A Trầm, bảo trọng”
Thiên Y Huyền Tâm, trong giang hồ luôn là một truyền thuyết, đầy mình y thuật có thể làm sống lại người chết lắp thịt cho xương trắng, đồn rằng bà ta xuất sư ở Bồng Lai Đảo, cái học là tiên thuật.
Nhưng cực ít người từng gặp bà ta, chỉ biết bà ta từng xuất hiện ở vài nơi.