Liên Trầm thấy sắc mặt Thời Sênh không tốt lắm, nhanh trí ôm lấy cô vào trong lòng, để cô ngồi lên đùi mình, “Điện hạ có dự định gì? Nước Ngụy đã công hạ một phần ba quốc thổ của nước Tấn rồi.”
Ngón tay Thời Sênh cuốn tóc của Liên Trầm, “Không có dự định gì.”
“Cứ để mặc nước Ngụy như vậy?” Nếu cô không làm gì cả, nước Ngụy thế như chẻ tre, rất nhanh sẽ đánh tới kinh thành.
Thời Sênh ôm lấy cổ Liên Trầm, “Sao? Sợ nước Tấn không còn, chức Thừa tướng này của chàng cũng không làm được nữa à?”
“Điện hạ, người biết ý vi thần không phải như vậy.” Liên Trầm cụp mắt xuống, “Dù là nước mất nhà tan, vi thần cũng sẽ theo Điện hạ.”
“Nói như vậy ta quan trọng hơn quốc gia?”
Liên Trầm vùi mặt vào cổ Thời Sênh, đầu mũi là mùi u hương quen thuộc đó, hắn hít sâu một hơi, “Trong lòng vi thần, Điện hạ là quan trọng nhất.”
“Úi…” Thời Sênh rít ngược một hơi, cảm giác đau đớn trên cổ, khiến cô rất khó chịu.
Tên thiểu năng này lại cắn cô.
Liên Trầm từ từ buông ra, đầu lưỡi di chuyển trên da, liếm sạch vết máu ngấm ra, cánh môi nóng rực chuyển lên cổ, “Điện hạ…”
Trong giọng nói của hắn chứa vài phần động tình, hắn nhẹ nhàng gọi cô, theo nụ hôn, phủ người lên nhấn chìm Thời Sênh.
Việc xong, Thời Sênh kéo vai mình nhìn, bên trên có một vòng dấu răng, vẫn còn đang ửng đỏ.
Mẹ kiếp chắc chắn tên thiểu năng này thuộc họ nhà chó.
Lần nào cũng cắn cô!!
Khó chịu quá!
Cơ thể ấm nóng dán lên từ phía sau, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cô, cánh môi rơi trên chỗ vết răng ở trên vai cô, làm dâng lên cảm giác run rẩy tê dại.
“Đau không?”
“Chàng để lão tử cắn một miếng thử xem?” Thời Sênh khó chịu nói.
Liên Trầm lật Thời Sênh qua, chiếc cổ trắng nõn đưa tới bên miệng Thời Sênh, “Cắn đi!”
“Cút!”
Cô có phải họ nhà chó đâu, cắn cái con khỉ!
Thời Sênh vén chăn ra chuẩn bị xuống giường, Liên Trầm với tay ôm lấy cô, “Đi làm gì?”
Bên ngoài trời còn chưa sáng…
Thời Sênh cầm y phục mặc lên người, “Tối qua chàng còn chưa ăn, ta bảo người làm chút đồ ăn đưa tới, chàng ngủ trước đi.”
“Ta không muốn ăn.” Hắn không cảm thấy đói.
“Không ăn muốn lên trời làm thần tiên sao?” Thời Sênh trợn mắt nhìn Liên Trầm một cái, thô lỗ ấn hắn trở lại trong chăn, cúi người hôn lên khóe miệng hắn, “Đợi ở đây, đừng động đậy.”
Liên Trầm: “…” Có lẽ… hắn thật sự sắp trở thành họa thủy rồi?
Nhìn cách cô cưng chiều mình như vậy, hắn đã bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc mình là nam hay là nữ.
Dù cảm thấy rất kỳ dị, nhưng hắn lại không có cảm giác không thể chấp nhận được.
Dường như cảm giác được nàng cưng chiều…
Cũng rất tuyệt.
Thời Sênh chưa rời đi bao lâu, rất nhanh đã trở lại, còn ôm về một đống tấu sớ.
Thời Sênh tùy ý vứt tấu sớ ra đất, chọn mấy cái cầm tới cạnh giường, “Chàng đoán xem những người bên ngoài đó đang làm gì?”
Liên Trầm chống người ngồi lên, chăn gấm trượt xuống, lộ ra bộ ngực vững chắc của hắn, tóc đen mềm mại dính trên vai hắn tuột xuống, xuân sắc nửa che nửa hở, càng trông hấp dẫn.
Liên Trầm như không chú ý tới tư thế của mình, nghiêm túc trả lời câu hỏi của Thời Sênh, “Quỳ ở bên ngoài?”
Thời Sênh hơi cong mắt, “Thông minh.”
Chiêu số thường dùng của đại thần, hơi một tí là quỳ dưới đất không đứng lên.
Cứ như dồn ép được thượng cấp của mình thỏa hiệp là một thành tựu vô cùng to lớn vậy.
Hoàng đế khác chịu kiểu này, nhưng cô thì không.
“Điện hạ không thể nói cho vi thần, người có kế hoạch gì sao?”
Thời Sênh khoanh chân ngồi lên giường, mặt đối mặt với Liên Trầm, “Muốn biết à?”
Liên Trầm gật gật đầu.
Thời Sênh toét miệng cười vui vẻ, “Hôn ta một cái.”
Liên Trầm: “…”
Hắn cúi người hôn lên mặt Thời Sênh, tai hơi nóng, “Điện hạ, giờ có thể nói được chưa?”
“Tốc độ phá thành của nước Ngụy quá nhanh, rõ ràng có người cung cấp cho chúng bản đồ địa hình và bố trí binh lực của các thành trì, có kẻ phản quốc.”
Điểm này Liên Trầm cũng nghĩ tới, hắn đang bảo người điều tra, chỉ là tạm thời chưa có kết quả.
“Điện hạ biết là ai?”
“Đương nhiên.” Thời Sênh ngắm nhìn tấu sớ, ngữ khí tùy ý, “Chàng thật sự cho rằng cả ngày chỉ biết tán tỉnh chàng thôi sao?”
Liên Trầm: “…” Lẽ nào không phải sao?
Hắn gần như mỗi ngày đều ở bên cạnh nàng, cũng không thấy nàng có hành động gì kỳ lạ, thậm chí nàng còn không có thân tín gì.
“Ta còn chưa đến mức không lo chính sự như vậy.” Thời Sênh hừ một tiếng.
[…] Ký chủ cô màng đến chính sự từ bao giờ thế?
“Điện hạ, người đó là ai?”
“Còn có thể là ai, Nhan Cẩm Tú đó.” Ngoài nữ chính đại nhân có bản lĩnh lớn như vậy, thì chỉ còn lại nam chính đại nhân.
Trong kịch bản nữ chính sẽ bị ép đi xa, cuối cùng cũng là liên hợp nước Ngụy tấn công nước Tấn, lúc này chẳng qua là đi trước kịch bản mà thôi.
“Sao Điện hạ biết?”
“Chàng không tin ta?” Mắt Thời Sênh nheo lại.
Liên Trầm lắc đầu không chút do dự, “Điện hạ, vi thần chỉ hiếu kỳ thôi.” Hiếu kỳ nàng làm thế nào mà không điều động bất cứ người nào, vẫn biết được những việc này.
“Đoán thế.” Nàng có thể nói mình bật chế độ hack để biết sao?
“Điện hạ!” Liên Trầm hơi bất mãn.
Thời Sênh đưa hai tay lên đầu hàng, “Ta có cách để biết, dù ta có nói cho chàng, cũng không chắc chàng có thể hiểu, chàng thật sự muốn biết, ta cũng có thể nói cho chàng nghe.”
Liên Trầm nhìn chằm chằm vào Thời Sênh mười mấy giây, “Điện hạ, vi thần hơi đói.”
Thời Sênh nghiêng nghiêng đầu, trong mắt như có nụ cười, “Có lẽ làm xong rồi, ta đi bưng lên.”
Cô thích điểm này của Phượng Từ, dù không cùng tính cách, mãi mãi đều sẽ không vặn hỏi quá sâu việc của cô.
Hai người ở bên nhau nên có không gian riêng của mình, cô rất ít hỏi việc của hắn, dù cô biết tất cả chi tiết, nhưng nếu hắn không nhắc, cô cũng sẽ không nói, mọi người như ngầm thỏa thuận với nhau sự bình đẳng như thế.
Trừ phi là liên quan tới an toàn của hắn, cô mới động thủ.
Thời Sênh ra ngoài bưng thức ăn vào, chỉ là cháo nhạt, thêm mấy đĩa rau.
Thời Sênh ngả ngớn nói: “Muốn ta đút cho chàng không? Ta rất vui lòng cống hiến sức lực cho Thừa Tướng đại nhân.”
Liên Trầm khoác xiêm y lên, bên tai vẫn nóng, trên mặt lại không có thay đổi gì, “Vi thần tự ăn được.”
Thời Sênh chớp mắt, đặt khay tới trước mặt hắn.
“Điện hạ không ăn à?”
“Chàng rất đẹp.”
Liên Trầm: “…”
…
Nhan Cẩm Tú giúp nước Ngụy, trong tay nàng ta không ngừng có bản đồ thành phòng các nơi, còn có thế lực nàng ta ngầm bồi dưỡng, tốc độ công thành càng ngày càng nhanh.
Chỉ trong thời gian hai tháng, cờ của nước Ngụy đã cắm trên hai phần ba quốc thổ nước Tấn.
Còn người nắm quyền lúc này của nước Tấn, vẫn không có chút phản ứng nào.
Các đại thần quỳ cũng quỳ rồi, không ít người quỳ tới ngất đi, nhưng không có chút hiệu quả nào.
Cuối cùng đám người này chỉ có thể từ bỏ, ai về nhà nấy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy làng.
Cũng có đại thần muốn mời Hoàng thượng tiền nhiệm được ‘cung phụng’ xuất sơn, nhưng binh quyền trong tay Hoàng thượng tiền nhiệm bị Thời Sênh lột sạch sẽ, chỉ còn một mình Can Tư Lệnh, làm sao xuất sơn được?