Thời Sênh nghỉ ngơi một lát, quả nhiên có hạ nhân đưa thuốc tới.
Thời Sênh ngửi ngửi, bên trong có mùi kỳ quái, lúc lâu sau mới nghĩ ra đó là mùi gì, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.
Đây là canh tránh thai!
Cô căn bản không thể mang thai…
“Điện hạ, thuốc nguội rồi.” Hạ nhân nhắc nhở Thời Sênh.
Thời Sênh nhíu mày, một ngụm uống hết.
“Thuốc này Liên Trầm biết không?”
Hạ nhân nghĩ một lát, “Đây là Chiêu Vũ công tử dặn dò, công tử có lẽ không biết.”
“Ta muốn gặp hắn.”
“Nô tỳ đi mời công tử ngay, Điện hạ đợi chút.” Hạ nhân bưng bát canh xuống.
Liên Trầm lúc lâu sau mới tới, thái độ vẫn kính cẩn, “Điện hạ.”
Giống như tối qua giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Vi thần đưa Điện hạ hồi phủ.”
“Sao, không muốn thừa nhận à?” Thời Sênh lạnh lùng nhìn hắn.
Liên Trầm im lặng vài giây, giọng nói lạnh nhạt, “Vi thần không dám.”
“Đã không dám, vậy ngươi nói đi, có lấy hay không?”
“Điện hạ, vi thần đưa người hồi phủ.” Liên Trầm né tránh chủ đề này.
Thời Sênh: “…” Rất tốt, lần này lại gặp phải một tên không muốn chịu trách nhiệm.
Thời Sênh không muốn nói chuyện với thiểu năng, từ chối người của Liên Trầm tiễn, một mình bật tường rời khỏi.
Liên Trầm nhìn theo cô rời khỏi, ánh mắt khó hiểu.
“Đã thích, sao phải để nàng đi?” Chiêu Vũ không biết từ đâu xuất hiện, gãi đầu, ngáp dài, “Dù sao cũng không còn bao nhiêu thời gian, để nàng ấy sống vui vẻ chút, cũng không uổng phí cô nương người ta thích ngươi.”
Liên Trầm ánh mắt thu lại, giọng nói bình thản, “Chính vì như vậy, nàng mới nên tránh xa ta.”
Chiêu Vũ ngẩn ra, hơi thở dài, “A Trầm… ta thấy Trưởng Công chúa không giống người dễ dàng từ bỏ.”
Trong đầu Liên Trầm không kìm được nghĩ tới việc nàng làm mấy tháng nay.
Nàng thực sự là một người không dễ dàng từ bỏ
“A Trầm, ta thật lòng khuyên ngươi một câu, lấy nàng đối với ngươi không có hại gì, dù cuối cùng nàng…” Giọng nói của Chiêu Vũ yếu đi.
Liên Trầm đi qua bên cạnh hắn, “Đừng để ta nghe thấy loại ngôn luận này nữa.”
Chiêu Vũ bĩu môi, đợi Liên Trầm đi xa, mới thì thầm nhỏ tiếng, “Ta còn không phải vì tốt cho ngươi à, sao ta vẫn sai chứ?”
…
Thời Sênh về không bao lâu, phủ Thừa tướng đưa mấy thang thuốc, dư độc trong người cô còn chưa hết sạch, cần tiếp tục điều dưỡng.
“Điện hạ, sao Thừa tướng lại tặng người cái này? Đây không phải trù người sao?” Tiểu Huyên rất bất mãn, đâu có ai tặng người ta thuốc chứ.
“Nấu theo toa.”
“Điện hạ?” Thuốc này dù là phủ Thừa tướng tặng, nhưng thuốc gì cũng không rõ, đâu thể uống bừa, lỡ Thừa tướng muốn hại người thì sao?
Thời Sênh lạnh lùng quét mắt qua, Tiểu Huyên khẽ cắn môi, “Vâng.”
Tiểu Huyên phát hiện Điện hạ nhà mình càng ngày càng không đúng, trước đây Điện hạ chưa từng quan tâm triều chính, lúc này lại quan tâm.
Cả ngày còn xuất hiện bất thường, hoàn toàn không biết cô đang làm gì.
Chuyện thường ngày tặng đồ phủ Thừa tướng vẫn chưa dứt. Chỉ khác với trước đây là, Liên Trầm từ chối nhận, cơ bản là đồ đưa qua, ngày hôm sau sẽ bị đưa trả lại.
Hiện trạng kỳ dị này, khiến mọi người ngẩn ra.
Kinh thành cũng bắt đầu lưu truyền tin đồn, Trưởng Công chúa theo đuổi Thừa tướng, Thừa tướng đều không coi ra gì.
Vốn dĩ thời cổ đại, cô nương đã ở vào thế yếu, dù Liên Trầm là đại gian thần, trọng điểm bàn tán của những người này vẫn là ở trên người Thời Sênh, có xu hướng càng nói càng khó nghe.
Thời Sênh hoàn toàn không để tâm việc này, Hoàng Thượng phái người tới chuyển lời, cô cũng đặt sang một bên, khăng khăng theo ý mình nhòm ngó Liên Trầm.
Cô không tin, còn không nắm được tên thiểu năng này!
Chớp mắt đã tuyết đông trắng xoá, gió lạnh thấu xương, tiệc năm trong cung, Thời Sênh là Trưởng Công chúa, đương nhiên phải tham dự.
Thời Sênh từ trong kiệu đi xuống, ở phía xa có một bóng người xinh đẹp đang đứng, ngay lập tức rơi vào tầm mắt của Thời Sênh.
Hắn đứng cúi đầu, dù là mùa đông, cũng cầm chiếc quạt gấp bằng ngọc đó.
Có lẽ phát giác được ánh mắt của Thời Sênh, Liên Trầm ngẩng đầu nhìn tới, ánh mắt không hẹn mà gặp ánh mắt của Thời Sênh trong không trung.
Hắn hơi hơi gật đầu, đột nhiên quay người đi vào trong điện.
“Điện hạ…” Tiểu Huyên không hiểu được, trong kinh nhiều thế gia công tử như thế, sao Điện hạ lại cứ thích Liên Thừa tướng.
“Trường Ninh tỷ tỷ.” Giọng nói nhẹ ngọt đến phát ngấy vang lên từ phía sau.
Thời Sênh hơi quay đầu, Tứ công chúa Đoan Mộc Hâm rất lâu không gặp đang chạy bước nhỏ tới, “Trường Ninh tỷ tỷ, gần đây sao tỷ không hồi cung, Hâm Nhi rất nhớ tỷ.”
Lần trước vị này nói muốn cùng cô tham gia Thưởng Hoa Yến, tới khi Thưởng Hoa Yến kết thúc, cô cũng không thấy người đâu, sau đó cũng càng không có bất cứ tin tức gì, lúc này lại xuất hiện, có bệnh!
“Nhớ ta làm gì?” Nhớ cô ấy chết chưa à?
“Trường Ninh tỷ tỷ, Hâm Nhi đương nhiên nhớ tỷ.” Đoan Mộc Hâm mặt mũi tủi thân, “Tỷ không nhớ Hâm Nhi sao?”
“Không nhớ.” Người có thể được cô nhớ, phần lớn là sắp chết.
Người duy nhất không chết, chính là tên thiểu năng ngủ xong không nhận đó.
Lúc cần thiết, cô cũng có thể khiến hắn chết thử xem…
[…] Ký chủ quá đáng sợ rồi.
Đáy mắt Đoan Mộc Hâm loé lên một tia oán hận, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, sau giây lát mới hồi phục bình thường, “Trường Ninh tỷ tỷ, tỷ đừng đùa Hâm Nhi.”
Thời Sênh u ám nhìn Đoan Mộc Hâm một cái.
Câu nói không biết xấu hổ vô địch thiên hạ quả nhiên là đúng, vị muội tử này đã lĩnh ngộ được một chút chân đế rồi.
“Trường Ninh tỷ tỷ.” Đoan Mộc Hâm đột nhiên nhìn trái nhìn phái một cách thần bí mấy cái, “Trường Ninh tỷ tỷ biết không, hôm nay Phụ hoàng muốn tuyên bố một việc.”
Không muốn biết, đừng nói với bản cô nương làm gì, bản cô nương không nghe.
Thời Sênh nhấc chân lên đi vào trong.
Đoan Mộc Hâm lại không có ý từ bỏ, “Trường Ninh tỷ tỷ, phụ hoàng muốn ban hôn cho tam tỷ tỷ, tỷ biết đối tượng ban hôn là ai không?”
Đoan Mộc Hâm nhìn Thời Sênh còn chưa phản ứng, trực tiếp nói: “Là Liên Thừa tướng.”
Thời Sênh dừng bước, “Nói xong rồi?”
Đoan Mộc Hâm bị ánh mắt bình tĩnh đó của Thời Sênh lướt qua, vô cớ rụt rè, nàng ấp úng nói: “… Nói, nói xong rồi.”
Thời Sênh tiếp tục đi về phía trước, “Vậy đừng đi theo ta, trò khiêu khích ly gián không có tác dụng với ta, thứ ta muốn…”
Cô dừng lại, giọng nói theo gió lạnh bay rơi vào trong lòng Đoan Mộc Hâm, “Chết cũng chỉ có thể thuộc về ta.”
Trong khoảnh khắc đó, hình như có hàn băng ngưng kết.
…
“Trưởng Công chúa tới…”
Giọng của thái giám truyền khắp cả đại điện, người trong đại điện đứng lên cung nghênh nàng, tiếng quỳ bái cả một vùng.
Thời Sênh từ thảm đỏ ở giữa, đi về phía vị trí thuộc về mình.
Hoàng Thượng còn chưa lập thái tử, vị trí của Thời Sênh xếp ở trước tất cả hoàng tử. Nếu không phải biết Bệ hạ không có ý lập Thời Sênh làm trữ quân, có lẽ cô sớm đã là cái gai trong mắt những hoàng tử này rồi.
“Bình thân đi.”
“Tạ Điện hạ.” Mọi người từ đất đứng lên, ngồi lại vị trí của mình, có lẽ là vì Thời Sênh có mặt, những người này nói chuyện cũng ép tiếng cực thấp.
Thời Sênh nhìn lướt qua mọi người, không nhìn thấy Liên Trầm, vừa nãy rõ ràng hắn đi vào rồi…