Thời Sênh nhìn Tề Thái Phó tới cửa, rất không mong muốn, “Ngươi tới làm gì?”
Tề Thái Phó cười hiền từ, “Điện hạ, kể từ hôm nay, lão thần sẽ tiếp tục dạy dỗ người.”
Thời Sênh: “…” Tên thiểu năng nào lại đang tác quái?
Phái lão già tới là ý gì?
Sau này Thời Sênh mới nghe thấy việc trên triều đình, nếu không phải thấy Tề Thái Phó tuổi đã cao, có lẽ Thời Sênh đã quẳng thẳng ông ta ra ngoài rồi.
Tề Thái Phó rất nghiêm túc lên lớp, dù Tề Thái Phó hơi lắm điều, nhưng không phải một lão ngoan cố. Từ việc ông ấy ngoài bảo Thời Sênh học lễ nghi, cái khác điều khá buông lỏng là biết.
“Điện hạ, hạt dưa lần trước đó của người còn không?” Khi tan học, Tề Thái Phó lén hỏi một câu.
Thời Sênh: “…” Mẹ kiếp, thực ra ông chỉ tới để ăn hạt dưa thôi đúng không?
Dù Tề Thái Phó không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là như vậy, ông ta chính là tới vì hạt dưa, không thì ông ta ngần này tuổi, không ở nhà hưởng phúc, còn chạy tới dạy công chúa làm gì, không phải bị bệnh sao?
“Tề Thái Phó, ta thương lượng chút nhé.” Thời Sênh cười híp mắt nhìn Tề Thái Phó.
Tề Thái Phó lập tức bày tỏ lập trường, “Điện hạ, yêu cầu thái quá lão thân sẽ không đồng ý.” Ông ấy là thái phó có nguyên tắc.
“Ta giống loại người có thể yêu cầu bừa bãi sao?” Thời Sênh trừng mắt.
Tề Thái Phó: “…” Rất giống!
Trước đây Trưởng Công chúa là một bé gái đáng yêu làm sao, không biết sao mấy năm không gặp, lại trở thành bộ dạng như vậy.
Có lúc nhìn rất vô hại, nhưng có lúc nhìn toàn thân tà khí, lúc nào cũng có thể lấy mạng ngươi.
Ông ấy làm thái phó nhiều năm như thế, từng dạy không ít hoàng tử công chúa, biết những đứa trẻ lớn lên trong cung này đều sẽ có hai mặt, một mặt trước mặt người khác, một mặt sau lưng người khác.
Đây là hoàn cảnh bức ép, ông ấy có thể hiểu.
Nhưng cảm giác mà vị Trưởng Công chúa điện hạ này gây cho người ta thật sự quá cổ quái.
“Tề Thái Phó, còn muốn ăn hạt dưa không?”
Tề Thái Phó nghĩ một lát, vô cùng biết điều nói: “Mời Điện hạ nói.”
Khom người vì hạt dưa!
“Đừng xuất hiện ở Cảnh Ninh Điện của ta, ta cung cấp hạt dưa cho ngươi, thế nào?”
“Cái này…” Tề Thái Phó hơi do dự, ông ta đã nhận lời với bệ hạ rồi.
Nhưng nghĩ tới thái độ nghe giảng của vị này trước đây, Tề Thái Phó cảm thấy dù mình có thật sự tới hàng ngày, cũng không có tác dụng gì.
“Được.”
Lông mày Thời Sênh cong lại, bỏ một túi hạt dưa lớn cho Tề Thái Phó. Tề Thái Phó không lên lớp cho Thời Sênh, đương nhiên phải đi báo cáo với Hoàng Thượng!
Tề Thái Phó nói với Hoàng Thượng rằng mình lực bất tòng tâm, không chịu nổi sự giày vò của người trẻ tuổi, vô hình trung chơi hố Thời Sênh một cái.
Hoàng Thượng mắng Thời Sênh một trận, còn phao tin muốn gả cô đi.
Giờ cô sắp mười bảy rồi, đặt ở thời hiện đại vẫn là vị thành niên, nhưng đặt ở đây, chính là gái già, không ai thèm.
Dù Hoàng Thượng không ép cô, nhưng trong lòng vẫn sốt ruột.
Thời Sênh bị mắng như tát nước đi ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, khó chịu vò đầu, Phượng Từ nhà cô còn chưa tìm được, gả cái con khỉ!
[Nhiệm vụ ẩn giấu: Hỉ kết liên lý]
Thời Sênh: “…”
Phượng Từ online rồi? Nói tới là tới, cô còn có thể dự báo?
Lần này sao nhắc nhở sớm vậy? Có vấn đề!
Phản diện cuối trong quyển truyện này là ai…
Ồ, phải rồi!
Thừa tướng nước Tấn – Liên Trầm.
Một đại gian thần!
Liên Gia là thế gia gian thần nổi tiếng. Cha hắn là đại gian thần, ăn chặn mồ hôi nước mắt của dân, xấu xa tới chảy mủ, cuối cùng chết trong tay đàn bà. Cha của cha hắn cũng là đại gian thần, tham ô phạm pháp, làm việc thiên vị, cuối cùng cũng chết trong tay đàn bà…
Tới Liên Trầm, đã là gian thần đời thứ ba rồi.
Từng nghe hàm tước vinh dự truyền đời sau, chưa từng nghe danh hiệu gian thần này còn có thể truyền hết đời này đến đời kia! Sau này nói với đời sau của tử tôn thế nào? Nói tổ tiên chúng ta đều là gian thần, nếu ngươi không thể trở thành gian thần, chính là sỉ nhục gia tộc à?
Nghĩ tới cảnh đó, đúng là quá đẹp.
Các ngươi lũng đoạn thị trường như vậy, khiến những người ôm mộng muốn trở thành gian thần đó nghĩ thế nào? Còn để người ta vui vẻ làm gian thần nữa hay không!
Người của Liên Gia thông minh tới mức khiến người ta giận điên lên, vô số người muốn nắm lấy thóp của họ mà không được. Tất cả mọi người đều biết họ là gian thần, nhưng lại không lấy ra được chứng cứ, không làm gì được bọn họ, vô cùng khó chịu.
Cha và ông của Liên Trầm đều là tham lam một chút, làm việc khốn kiếp một chút, nhưng trong đại sự quốc gia, họ xử lý rất tốt, cũng được coi là ‘yêu nước’.
Thuộc dạng nhân tài khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Tới lượt Liên Trầm…
Vị này cũng rất ‘yêu nước’, mẹ kiếp đã trực tiếp muốn soán vị rồi, không phải ‘yêu nước’ thì là gì.
Được, quay lại vấn đề chính. Hệ thống, mi nói cho bản cô nương hay vì sao lần này nhắc nhở sớm như vậy?
[…] Nhắc nhở cô sớm chút không được sao? Cô muốn thế nào đây?
Nó dễ dàng sao?
Không nhắc nhở cũng là lỗi, nhắc nhở cũng là lỗi, Ký chủ cô khó hầu hạ như vậy, sao không lên trời đi?
Bản Hệ thống không làm nữa!
[Gả cho Liên Trầm, thay đổi cục diện.] Hệ thống nói xong câu này, offline tắt máy.
Thời Sênh: “…”
Yoo, Hệ thống thiểu năng này tính khí càng ngày càng ghê nhỉ.
Thời Sênh chậm rãi đi xuống bậc thềm, giờ ải khó đầu tiên không phải Liên Trầm có lấy cô không, mà là Phụ hoàng đó của cô căn bản sẽ không đồng ý, thử hỏi ngươi có đồng ý gả viên ngọc quý trong tay mình cho một đại gian thần không? Còn là một đại gian thần muốn soán vị!
Kết cục của Liên Trầm như thế nào?
Thời Sênh kéo một vòng trong đầu.
Liên Trầm là phản diện lớn nhất, luôn đấu với nữ chính tới cùng, cuối cùng… chết trong tay nữ nhân.
Danh hiệu vinh dự của ba đời gian thần kết thúc tại đây.
Liên Gia tuyệt đối có thù với nữ nhân.
Thời Sênh ngẩng mắt nhìn tứ phía, không nhìn thấy ai, theo tính khí của Hệ thống, nhắc nhở rồi chắc chắn là đang ở gần đây.
“Ngươi hồi cung trước đi.” Thời Sênh muốn tách Tiểu Huyên ra.
“Điện hạ? Người muốn đi đâu?” Tiểu Huyên không yên tâm, “Nô tỳ đi cùng người nhé.”
Thời Sênh khó chịu nói: “Ta ở trong cung còn có thể lạc được sao?”
“…” Người không thể đi lạc, nhưng người sẽ chạy! Bài học hai lần trước Tiểu Huyên vẫn nhớ rõ ràng, “Điện hạ, nô tỳ đi xa xa theo người.”
Thời Sênh hung dữ nhìn Tiểu Huyên một cái, “Có tin ta đánh ngươi không.”
“Điện hạ, dù người đánh nô tỳ, nô tỳ cũng phải đi theo Điện hạ.” Để mất Điện hạ nữa, mạng nhỏ của nàng ta cũng đừng mong giữ lại được.
Thời Sênh không biết làm sao, muốn theo thì theo đi, dù sao giữa đường cô cũng có thể cắt đuôi.
Thời Sênh nhìn nhìn xung quanh, chọn đi về phía ngự hoa viên, khi gặp phải một đám cung nữ thái giám đưa ngự thiện cho Hoàng Thượng, nhân cơ hội cắt đuôi người phía sau.
Thoát khỏi đám cung nữ thái giám đi theo đó, Thời Sênh theo ký ức của nguyên chủ đi vòng qua ngự hoa viên. Ngự hoa viên rất lớn, bên trong trồng các loại hoa, có cái gọi tên được, có cái không gọi tên được, kết thành một vùng, tô điểm rực rỡ cho ngự hoa viên.
Khi vòng tới một hòn giả sơn, Thời Sênh nghe thấy có giọng nói nhỏ truyền tới từ bên đó.
Có một con đường nhỏ có thể thông tới phía sau giả sơn, Thời Sênh chậm rãi lại gần, tầm nhìn bị giả sơn che mất càng ngày càng rõ ràng.
Vòng qua một khúc quanh, trước mặt cô có thêm mảng màu sắc đẹp đẽ, sau đó liền nhìn thấy một nam nhân xinh đẹp.