Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 95: Đế quốc xác sống (9)




“Em họ à, em bỏ Triệu Nghiên ra trước đi.” Thích Minh Tuyết dịu dàng lên tiếng.

Thích Minh Tuyết bên ngoài lúc nào cũng mang theo hình tượng dịu dàng lương thiện, vậy nên cho dù Triệu Nghiên có gào lên một cách không khách khí như vậy thì cô ta vẫn không hề bộc lộ ra bên ngoài một chút tức giận nào cả.

Thời Sênh khẽ đảo con ngươi, hướng ánh mắt vô tội nhìn về phía Thích Minh Tuyết: “Chị à, không phải chị nói là chị muốn dạy dỗ cô ta một chút sao? Em…”

Thích Minh Tuyết mặt mày biến sắc, “Em họ, em nói linh tinh cái gì vây, trước đó chị không hề biết em cũng có mặt ở đây…”

“Thích Minh Tuyết!” Tiếng hét chói tai của Triệu Nghiên làm đứt đoạn lời Thích Minh Tuyết đang nói, nét mặt tối sầm lại, “Cô còn gì để nói nữa hả? Tôi biết ngay cô là loại người không ra gì mà, trước mặt anh Tống thì làm bộ làm tịch, cô là cái đồ phụ nữ không có tự trọng…”
Triệu Nghiên vừa chửi bới vừa hô hét, tất cả những lời giải thích của Thích Minh Tuyết đều bị lấn át hết.

Triệu Nghiên ở đây là vì lúc trước bởi chuyện của Thích Minh Tuyết mà sinh ra mâu thuẫn với Triệu Cảnh, trong cơn tức, cô ta dẫn theo một số em gái có quan hệ khá tốt với mình chạy đến đây.

Vốn đã có mâu thuẫn với Thích Minh Tuyết, đến lúc ngày vừa nghe đến câu nói là Thời Sênh thuận miệng bịa đặt, cô ta đâu còn lý trí nào mà đi suy nghĩ kĩ càng chứ.

“Đồ ngu!”

Thời Sênh mắng lấy một câu, thế nhưng do Triệu Nghiên đang chửi bới quá hăng say nên cô ta không hề nghe thấy. Thời Sênh cảm thấy vô vị, thu thanh kiếm lại rồi lùi về phía cửa tầng ba. Cô hất cằm nói với Thường Tân: “Đội trưởng Thường, làm người cần phải giữ chữ tín, người của anh nếu còn lại gần đây thêm một lần nữa thì đừng trách tôi phải dùng kiếm mình khiến máu chảy thành sông.”
Thường Tân: “…” Lại còn máu chảy thành sông, có phải cô em gái này mắc bệnh hoang tưởng rồi không?

Thích Minh Tuyết mở to mắt nhìn theo Thời Sênh đóng cửa lại, Triệu Nghiên không bị trói buộc nữa tức khắc nhào về phía Thích Minh Tuyết đang đứng.

Khung cảnh bỗng chốc biến thành một mớ hỗn độn, người can ngăn thì vẫn can ngăn, người khuyên bảo thì vẫn khuyên bảo, nhưng đến cuối cùng vẫn là thành một cuộc chiến tranh giữa những người phụ nữ.

Thích Minh Tuyết bị người của Triệu Nghiên lôi léo, cào cấu khắp mặt và cổ, cuối cùng lúc rời đi, toàn thân Thích Minh Tuyết trông vô cùng thảm hại.

Vế đến nơi đóng quân, Tống Thập vẫn chưa đi ngủ, nhìn thấy bộ dạng thảm hại đó của Thích Minh Tuyết, vẻ mặt hắn khẽ biến đổi.

“Làm sao thế này?” Tống Thập đỡ lấy Thích Minh Tuyết, vừa nãy lúc đi còn vẫn rất tốt mà, sao khi quay về đã bị làm cho thê thảm đến nỗi này?
Thích Minh Tuyết viền mắt hơi đỏ, “Không sao, chỉ là vừa nãy gặp phải em họ.”

“Cô ta vẫn còn sống sao?” Tống Thập có chút kinh ngạc, ngày hôm đó cô đột nhiên biến mất, hắn còn tưởng cô đã sớm chết từ lâu rồi, chẳng ngờ vẫn còn đang sống.

Nghĩ đến đứa con gái đó, hắn có chút không thoải mái.

“Ừm, em vốn là muốn con bé ở cùng chúng ta, nào ngờ nó lại vu oan cho em, ly gián em và Triệu Nghiên…” Âm điệu giọng nói của Thích Minh Tuyết rất thấp, để lộ sự uất ức vô hạn.

Không cần phải thêm râu thêm ria làm gì, câu chuyện lúc đó nói ra cũng đủ để Tống Thập càng thêm chán ghét Thời Sênh.

Thích Minh Tuyết nhìn thấy trong đáy mắt của Tống Thập là sự chán ghét, nhẹ nhàng thở phào một hơi, cô ta đã xem qua toàn bộ truyện nên biết được Cố Nam có thân phận là nữ chính nên có sức mê hoặc nhiều đến mức nào, người đàn ông tên Tống Thập này tuy rằng không xuất hiện trong câu truyện nhưng cũng không thể đảm bảo hắn sẽ không bị quầng sáng của nữ chính thu hút.
Thích Minh Tuyết cứ nghĩ rằng Thời Sênh là nữ chính, thế nhưng thực ra cô ta mới là nữ chính thật sự.



Thời Sênh quay lại tầng ba, ánh mắt có chút phát sáng, như cảm thấy có gì đó không đúng, cô hướng mắt về phía cửa sổ, vị vua xác sống tương lai ban nãy còn ngồi chồm hỗm ở đó, giờ không thấy đâu nữa!

Không thấy đâu nữa!

Thời Sênh nhanh chóng tìm kiếm một lượt khắp tầng ba, thực sự không thấy đâu nữa.

Chết tiệt!

Cái đồ chết tiệt nhà ngươi tự dưng lại bỏ nhà ra đi, mẹ nó chứ, để cô tìm được cô tuyệt đối sẽ không cho hắn ăn cơm!

Tìm cái quái gì chứ?

Bên ngoài trời tối đen như mực, căn bản là không biết cái tên này biến đi đâu rồi?

Bây giờ ra ngoài tìm căn bản là việc không thể nào, cô với Thiên Lê cũng không có phương thức liên lạc nào đặc biệt, có ma quỷ mới biết hắn chạy đi đâu.
Thời Sênh ôm Bạch Hổ chờ ở trên tầng ba cho đến trời sáng nhưng tên chết tiệt kia vẫn chưa chịu quay về, trong lòng cô càng thêm sốt ruột.

Cô đã mất dấu nhân vật mục tiêu, trong cái thế giới mạt thế này, tìm một người đã khó như mò kim đáy bể, huống hồ là tìm một xác sống!

Đám người bên ngoài đã chuẩn bị rồi, theo cô phỏng đoán, có lẽ không lâu nữa sẽ xuất phát. Thời Sênh đứng bên cửa sổ quan sát, từ xa xa nhìn thấy Thích Minh Tuyết và Tống Thập đứng cùng một chỗ, Triệu Nghiên đứng cách xa một chút, đang nói chuyện cùng Triệu Cảnh, cứ lúc lúc lại liếc một cái về phía Thích Minh Tuyết.

Đội ngũ của Tống Thập sớm đã đến thành phố B, lần này nhận nhiệm vụ đến đón những người may mắn còn sống sót.

Tác giả của tiểu thuyết này thật lợi hại.

Vội vàng đẩy cô tới trước mặt nữ chính như thế.
“Meo…”

Bạch Hổ đang được cô ôm trong lòng bỗng kêu lên một tiếng, Thời Sênh cúi đầu, vừa hay bắt gặp đôi mắt sáng lấp lánh của Bạch Hổ.

Cái thứ này hôn mê đã hơn hai mươi ngày, đã thức tỉnh dị năng gì rồi?

“Mày có năng lực gì vậy?” Thời Sênh vân vê chân của Bạch Hổ.

“Meo.”

Bạch Hổ đưa lưỡi liếm liếm mu bàn tay cô, đôi mắt lấp lánh của loài mèo được nhân cách hóa ánh lên niềm vui mừng, nhưng cho dù Thời Sênh có hỏi thế nào đi chăng nữa, Bạch Hổ cũng không hề biểu hiện bất kì dị năng nào.

Thời Sênh lăn lộn với nó một trận, Bạch Hồ ngoài kêu meo meo, ăn vài tinh hạch ra thì chẳng hề có chút biến đổi nào cả.

Có thể hấp thụ tinh hạch, nhất định là bản thân có dị năng…

Nhưng mà con mèo này hình như có chút đần độn?

Bạch Hổ đần độn quấn quanh chân của Thời Sênh, đi đi lại lại, kêu meo meo vài tiếng nịnh hót.


Đội ngũ quân đội bên dưới đã chỉnh trang gọn gàng chờ xuất phát, Thường Tân phái hai tiểu binh lên trên gọi Thời Sênh, Thời Sênh tất nhiên là từ chối.

Vua xác sống bỏ nhà đi vẫn còn chưa trở về, nếu cô mà đi nữa thì biết đi đâu mà tìm tên đó?

Dựa vào mức độ yêu thích dị năng của mình, có lẽ hắn ta sẽ quay về.

Thời Sênh đã ở đây chờ ba ngày, buổi tối ngày thứ ba, lúc Thời Sênh đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng cảm nhận thấy có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, vừa mở mắt liền bắt gặp một cặp mắt tràn đầy tử khí, trong chốc lát khi nhìn vào mắt cô, sâu trong đôi mắt đó có thêm vài phần thần thái.

Cô còn chưa tỉnh ngủ hẳn đã bị ôm trọn.

“A a!!” Vua xác sống đại nhân hình như đang rất vui, ôm Thời Sênh quay một vòng, cổ họng không ngừng phát ra âm thanh “a a”.
“Meo!” Bạch Hổ bị làm cho giật mình tỉnh giấc, phát ra một tiếng kêu hung ác độc địa, cong người lại định tấn công Thiên Lê.

“Grừ…” Thiên Lê rất nhanh chóng gào lại một tiếng, còn dùng thuấn di nhảy đến phía khác của gian phòng.

Bạch Hổ lập tức đuổi theo, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, toàn bộ lông trên lưng đều dựng đứng lên, một con dao hình lưỡi liềm bỗng dưng ở đâu xuất hiện, phi về hướng Thiên Lê đang đứng.

Thiên Lê một lần nữa kéo Thời Sênh né tránh.

Rất nhanh sau đó, Thời Sênh nhìn thấy Bạch Hổ không ngừng ném đồ vật qua đây, mà những đồ vật này đều là tự dưng xuất hiện trong không trung, vô cùng kì lạ, thứ gì cũng có, thậm chí là thi thể của những tên xác sống.

Mấy ngày nay Bạch Hổ thường chạy ra ngoài chơi đùa, có lúc cô nghịch ngợm dị năng đến quên mất và cũng không để ý gì cả.
Chẳng ngờ được cái thứ này lại có dị năng không gian?

Trông thấy Bạch Hổ ngày càng ném nhiều xác sống qua, Thời Sênh lập tức quát dừng lại.

Mẹ nó, cái thứ này có thể lấy từ không gian của nó ra bao nhiêu thi thể xác sống đây?

Điều lạ lùng hơn là nó giữ thi thể xác sống làm cái gì? Giữ lại để thưởng thức hay là để làm thức ăn dự trữ? Bất luận là vì nguyên nhân nào, Thời Sênh đều tỏ ý không thể chấp nhận được!

Mẹ nó chứ, hoàn toàn không thể lý giải được tư duy của loại động vật biến dị!

“Grào…”

Tiếng gầm gừ từ phía góc phòng truyền tới rất khẽ, Thời Sênh chuyển hướng mắt đến đó, đám xác sống ban nãy vẫn còn nằm im trên đất bỗng đong đưa, lung lay đứng dậy, có lẽ bởi vì Thiên Lê đang ở đây nên đám xác sống đó có chút sợ hãi rút lại phía góc phòng, thậm chí còn có mấy tên tập trung lại thành một đám.
Thời Sênh: “…”

Những tên xác sống này cũng đáng yêu quá đi!

Không đúng, những tên xác sống chết tiệt này vẫn còn đang sống!!!