Ngày hôm sau khi Thời Sênh ra cửa liền nhìn thấy Khúc Diệu nhìn chật vật không đỡ được đang ngồi ngoài hành lang.
Chiếc quần trắng trên người rách nát, tóc cũng lộn xộn, cô ngồi trong góc, nhìn rất điềm đạm, đáng yêu.
Thấy Thời Sênh đi ra, Khúc Diệu lập tức đứng lên, biểu tình hơi cổ quái, nhưng cô lại như đang sợ hãi thứ gì đó nên mím môi không nói gì.
Thời Sênh liếc nhìn cô ta một cái rồi đi về phía thang máy.
Khúc Diệu nhanh chóng đuổi kịp, hạ giọng nói: “Chúng ta đi cầu thang bộ đi?”
Thời Sênh nhíu mày, trong con ngươi hiện lên ánh sáng như ánh sáng của viên ngọc, nhưng lại không có chút cảm xúc nào, bình tĩnh không gợn sóng.
Khúc Diệu nuốt nước miếng, “Có…”
Khúc Diệu đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, hoàn toàn không nói nên lời. Tay cô ta quơ quơ vài cái trong không khí, sau đó bắt chặt ở ngay trước cổ mình như đang túm lấy thứ gì đó bóp chặt cổ cô ta.
Thời Sênh nhìn Khúc Diệu giãy giụa, mắt thấy sắp không xong cô mới vươn tay qua, khí lạnh quanh người Khúc Diệu như bị doạ cho sợ hãi, nhanh chóng rút đi.
“Khụ khụ…” Không bị bắt lấy cổ nữa, Khúc Diệu thở dốc theo bản năng, giọng nói của cô đầy hoảng sợ, hơi khóc nấc lên, “Có cái gì đó muốn hại cô. Cô mau rời khỏi đây đi, đừng đi thang máy.”
Thời Sênh nhìn về phía dòng khí lạnh kia vừa rút đi.
Tên não tàn Mộ Bạch ư?
Thời Sênh nhấc chân đi về phía đó.
Khúc Diệu lập tức bay tới trước mặt cô, sắc mặt trắng bệch, “Cô định làm gì vậy?”
“Tôi muốn xem tên não tàn nào muốn hại tôi.” Giọng Thời Sênh đầy kiêu ngạo, “Đợi ở đây.”
“Không được, cô không thể đi.” Khúc Diệu chắn trước mặt Thời Sênh, “Hắn rất lợi hại… Tôi…”
“Này, cô đợi đã…”
Thời Sênh không thèm để ý tới Khúc Diệu, lập tức đi tới căn hộ bên cạnh nhà mình.
Nhìn bảng gắn bên trên, cô nhớ rõ lúc cô mua nhà thì căn phòng này vẫn chưa được bán.
Khúc Diệu rất sợ hãi thứ đã đe doạ mình hôm qua, cho nên lúc này cô ta chỉ đứng ở phía xa, “Cô đừng đi vào đó, hắn muốn lấy mạng cô.”
“Người muốn lấy mạng tôi nhiều lắm.” Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, rút thiết kiếm phá cửa ra.
Cửa mở, một cơn gió lạnh từ trong ào ra.
Gió lạnh cuốn sợi tóc cô bay bay, nhưng lại không làm cho đáy mắt cô nổi lên nửa phần gợn sóng.
Các căn hộ ở đây đều là phòng được thiết kế đầy đủ, có thể xách đồ vào ở luôn, nhưng trong phòng này lại trống không, chẳng có thứ gì.
Trong phòng có một luồng âm khí rất lạnh.
Thời Sênh nhấc chân đi vào, khí lạnh trong phòng như sợ hãi cô, một mực lui đi.
Cuối cùng tụ lại hết ở một căn phòng.
Đúng lúc Thời Sênh chuẩn bị bước vào phòng thì một tiếng nổ mạnh vang lên.
Thời Sênh vọt vào trong phòng, cửa sổ thuỷ tinh bị vỡ tan tành, một ít mảnh thuỷ tinh rơi trong phòng, phản xạ ánh nắng, trong phòng lại không hề có cỗ âm khí kia nữa.
Mẹ… kiếp!
Sao lại có cảm giác đúng là tên não tàn Mộ Bạch kia?
Thời Sênh tới gần cửa sổ, thò đầu nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài, mặt trời lên cao chiếu ánh sáng chói loà, hoàn toàn không có thứ gì kỳ quái cả.
Luôn có kẻ não tàn muốn hại bản cô nương.
Sợ hãi.
Thời Sênh vừa bước ra khỏi căn hộ, cửa thang máy mở, vài nhân viên quản lý của tiểu khu đi ra.
Mắt to trừng mắt nhỏ với Thời Sênh.
Thời Sênh rất muốn nói không phải cô làm cái này, nhưng mà liệu đám người này có tin không?
Hiển nhiên là không, từ camera theo dõi có thể thấy cô đã phá cửa, đồ bên trong không chỉ bị cướp sạch, đám người đó lập tức gọi cảnh sát.
Thời Sênh chỉ nhận mình đã phá cửa, những cái khác đều không nhận, không phải do cô làm thì tại sao phải nhận chứ?
“Cô Quý, vì sao cô lại phá cửa?”
Thời Sênh đảo tròn con ngươi, “Nhìn nó ngứa mắt.”
Cảnh sát: “…” Cô ngứa mắt với người thì sẽ gϊếŧ người luôn à?
“Cô Quý, mời cô phối hợp điều tra.” Cảnh sát nghiêm mặt, “Cô có biết lỗi cô phạm phải rất nghiêm trọng không?”
“Không gϊếŧ người thì có gì mà quan trọng chứ?”
Khoé miệng cảnh sát giật giật, ở trong lòng cô, chẳng lẽ gϊếŧ người mới là quan trọng à?
“Hành vi của cô đã coi như là xâm nhập bất hợp pháp, cô Quý, xin cô không được giấu giếm, chuyện này không tốt cho cô.”
Thời Sênh bĩu môi: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không biết tại sao đồ bên trong lại biến mất. Ở đây chỗ nào cũng có camera, sao tôi chuyển mấy đồ đó đi mà không để lại dấu vết chứ? Anh cho tôi là thần trộm à? Cho dù tôi là thần trộm thì sao tôi không đi trộm đồ trong bảo tàng, chạy đi trộm đồ nội thất làm gì?”
Cảnh sát: “…” Hình như nói rất có lý.
Đống đồ nội thất đó tuy rằng rất đắt đỏ, nhưng bán đi cũng được không quá hai mươi mấy vạn, hoàn toàn không so được với giá căn hộ ở đây.
Ngay cả nhà cô ấy còn mua được, có thể để mắt tới chút đồ nội thất cồng kềnh không dễ di chuyển đó sao?
Tuy rằng cuối cùng cảnh sát không thể đổ lên đầu Thời Sênh tội trộm đồ, nhưng tiền phá cửa cô vẫn phải đền.
Mà nhân viên tiểu khu lại rất không vừa lòng, nhưng bọn họ không có bằng chứng vậy nên sau khi giải quyết xong ở chỗ cảnh sát liền đuổi Thời Sênh ra ngoài.
Người sống ở khu này đều là những nhân vật quan trọng, sao có thể để một kẻ có tiềm năng uy hϊếp như Thời Sênh ở lại. Bọn họ sao còn dám cho cô ở nữa.
Nếu như xảy ra chuyện gì, đến lúc đó không phải dùng mấy trăm vạn là có thể giải quyết được.
Thời Sênh: “…” EXM?
Đối phương có tiền nên dù Thời Sênh có đền bao nhiêu, bọn họ cũng không cho cô ở lại.
Thật là xấu hổ.
Bạn nói xem, bọn họ đuổi bạn ra ngoài thì bạn còn có lý do làm ầm ĩ, nhưng người ta lại bồi thường tiền, còn bồi thường gấp đôi nữa kìa!
Thế giới của người giàu thật khó hiểu.
Quan trọng nhất là vì thủ tục chưa làm xong nên hoàn toàn có thể thay đổi, nếu đã làm xong thủ tục rồi thì họ lại chẳng dám làm thế?
Thời Sênh cảm thấy cách kiếm tiền này rất được, ở một ngày tiền đã nhiều lên gấp đôi.
Thời Sênh lại lần nữa lưu lạc đầu đường hoàn toàn sững sờ, cô với cái thế giới này có điểm nào xung khắc với nhau? Tại sao ngay cả một chỗ để ở cũng không có.
“Này.” Khúc Diệu bay lơ lửng bên cạnh Thời Sênh, “Cô thấy gì ở trong đó thể.”
Thời Sênh kéo rương hành lý, “Chẳng thấy cái gì cả.” Thời Sênh dừng lại, quay đầu, “Hôm nay sao cô lại muốn nhắc tôi?”
Sắc mặt Khúc Diệu vẫn hơi trắng, cô ta bay lơ lửng với một chút lo sợ, “Cô… Nếu cô chết rồi, sẽ không có ai nói chuyện với tôi nữa.”
Thời Sênh hiểu rõ, cô chỉ là một kẻ bồi người ta nói chuyện.
Bình tĩnh.
Bình tĩnh.
Bình tĩnh cái lông ấy.
Lật bàn!
Bản cô nương đã lưu lạc tới mức phải bồi người ta nói chuyện sao?
“Tôi không có ý đó…” Khúc Diệu khoát tay, vội vàng giải thích, “Cô vô tội, tôi không thể giúp hắn hại cô được.”
Thời Sênh nghiêm mặt, quay đầu, kéo hành lý tiếp tục tiến về phía trước, một hồi lâu mới mở miệng, “Cảm ơn.”
Khúc Diệu thở phào một hơi, lại nhanh chóng bám theo.
Thời Sênh tìm một khách sạn thuê phòng, không đi tìm nhà ở nữa.
Khúc Diệu bị Thời Sênh nhốt ở ngoài, cô luẩn quẩn ngoài hành lang một hồi, cũng không biết mình muốn đi đâu nữa.
Chuyện của anh trai cô ta đã coi như xong, vô tội được thả ra.
Tuy rằng đó là người thân của cô, nhưng bọn họ âm dương cách biệt, cô có thể đi đâu chứ?
Khúc Diệu nhàm chán bay tới bay lui, cuối cùng bắt đầu ngắt đầu của mình xuống tự chơi.
Trước kia cô luôn thích tự chơi như thế nhưng vì Lệ Thừa Vân không thích nên cô đã nhịn thành thói quen. Giờ hắn không ở đây, cô ta thích chơi thì chơi thôi.