Như vậy, tổng kết lại một câu, cái gì cũng có vấn đề.
Làm vật hy sinh, kết cục của cô chắc chắn là không tốt.
Cho nên…
Trói tất cả những người này lại là được rồi.
Sao bản cô nương lại thông minh vậy cơ chứ.
Đám dân thôn bên kia chuẩn bị tiếp tục tìm người thì bên này Thời Sênh liền ra tay. Một đám dân thôn đi đằng sau liền gặp tai họa, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Thời Sênh đánh ngã hết ra mặt đất.
“Cô gái, cô muốn làm gì?” Nghe thấy động tĩnh, những người đi trước quay đầu lại, phát hiện Thời Sênh cầm kiếm thì hét lên.
Thời Sênh lấy từ trong không gian ra mấy quả lựu đạn khói ném về phía những người kia, trong nháy mắt cả đám người bị khói bốc lên mù mịt bao phủ.
Nhưng Thời Sênh cũng không nghe thấy âm thanh ngã xuống, khói bắt đầu lan ra, có bóng người lao tới, vung cái cuốc trong tay lên bổ về phía Thời Sênh.
“Keng!”
Cái cuốc bị thiết kiếm ngăn lại, sức của người đàn ông kia rất lớn, Thời Sênh có thể cảm giác được cánh tay run lên.
Bị ngăn trở, người đàn ông lập tức rụt lại, sau đó lại bổ cuốc xuống lần nữa.
Từ trong đám khói lại có người lục tục kéo ra. Tay bọn họ cầm đủ các loại công cụ, cuốc có, liềm có, dao, xẻng… có hết.
Tất cả các nông cụ có thể sử dụng đều được họ mang ra.
Sao những người này lại không có phản ứng với khói của lựu đạn?
Chắc chắn không phải người!
Khói lựu đạn cũng vô dụng, Thời Sênh chỉ có thể tự mình ra tay. Thân thể của nguyên chủ thật quá suy nhược, thu phục cả đám người này không dễ tí nào, cô bị mệt bở hơi tai luôn.
Vất vả lắm mới trói tất cả lại được.
Lúc này, khói đã tan đi, trên mặt đất chỉ có mấy đứa trẻ đang nằm.
Thời Sênh: “…”
Tình tiết này đã phát triển tới mức làm người ta ngẩn ra rồi.
[…] Cốt truyện này mà cô còn bảo là làm cho ngẩn người à? Cốt truyện bình thường chẳng phải là cô phải trải qua gian nan hiểm trở, cuối cùng mới vạch trần được chân tướng sao?
Cô thì khen ngược, vừa lên đã đuổi tận gϊếŧ tuyệt những người quan trọng nhất.
Cốt truyện còn phát triển được thế nào nữa hả?
Chuyển thể thành phim truyền hình, 30 tập chuyển thành phim một tập luôn, làm sao mà câu rating được?
Cô mà làm biên kịch thì sẽ thất nghiệp trong một phút. Biên kịch mà không biết xây dựng cốt truyện kịch tính thì không phải biên kịch giỏi.
Thời Sênh trói người lại cho thật chắc, lại đi bắt những người vừa rời đi về. Sau khi ném tất cả lại thành một đống, cô lại đi càn quét thêm vòng nữa, chắc chắn là không còn sót ai thì mới quay lại quảng trường.
Mặt trời nổi lên ở phía chân trời, thôn rất yên tĩnh, không có tiếng gà gáy, cũng không có âm thanh của bất kỳ con vật nào.
Một đám người lưng tựa lưng bị trói thành một vòng, bọn trẻ con cũng bị trói ở một bên.
Ai mà biết người nào mới là BOSS chứ, đề phòng vạn nhất, vẫn cứ nên trói tất cả lại là hơn.
Thời Sênh lấy ra một cái ghế dựa cũ kỹ, ung dung ngồi bắt chéo chân giữa quảng trường.
“Rốt cuộc cô là ai?” Trưởng thôn chất vấn bằng giọng thô ráp, gương mặt gầy gò hơi vặn vẹo.
“Đi ngang qua.” Thời Sênh quệt miệng thở ra một hơi.
Bản cô nương thật sự đi ngang qua.
“Cô định làm gì? Thôn chúng tôi không có gì cả, cô bắt chúng tôi lại cũng chẳng chiếm được gì đâu.”
“Tôi cũng không muốn lấy cái gì của các người.” Cho dù cô có phải cạp đất mà ăn cũng không thèm cướp của một cái thôn nhìn qua cũng toàn người cạp đất mà ăn cả.
Muốn làm tiền thì phải làm lớn.
“Vậy cô muốn gì?” Trưởng thôn cực kỳ giận dữ, giọng nói cao vút.
Thời Sênh hơi nghiêng người về phía trước, tầm mắt đảo qua mấy đứa trẻ con, sau đó lại dừng trên người mấy dân thôn, “Tôi muốn biết, các người và chúng nó, ai mới là ma?”
“Ma cái gì?” Có dân thôn khó hiểu, “Sao nơi này có thể có ma?”
“Chúng tôi đều là người, không phải ma.”
Từng người đều khẳng định mình là người chứ không phải ma. Đám trẻ con đã tỉnh lại nhưng cũng không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm đám dân thôn như lần đầu Thời Sênh gặp.
Dân thôn có chết cũng không nhận, Thời Sênh di chuyển ánh mắt về phía lũ trẻ.
“Mấy đứa có gì muốn nói không?”
“Chị là đạo sĩ à?” Có một đứa lớn tuổi nhất trong bọn hỏi.
“Không phải.”
Nghe Thời Sênh đáp vậy, thằng nhóc lập tức lạnh mặt, “Vậy nói với chị thì có lợi ích gì?”
“Không nói thì thôi, gϊếŧ chết hết là được.” Dù sao những người này chết rồi thì cô có thể ra ngoài đúng không? Còn không thể ra ngoài nữa, vậy thì ném nổ hết thôn là được.
Bọn trẻ: “…”
“Bọn họ là ma.” Một đứa bé lên tiếng, giọng nói đầy khí phách, không hề cứng ngắc, “Bọn họ đều đã chết.”
“Mộc Đầu.” Thằng nhóc lớn tuổi nhất quát lên.
Mộc Đầu không lớn nhất nhưng cũng không nhỏ nhất, hốc mắt nó đỏ lên, “Tao không muốn cứ tiếp tục thế này nữa, cho dù có chết cũng tốt hơn so với bây giờ.”
“Mộc Đầu, mày nói bậy bạ gì thế hả?”
“Mộc Đầu nói đúng, tao cũng không chịu nổi nữa.”
Có đứa mở đầu, lũ trẻ bắt đầu mồm năm miệng mười kể tội.
Theo lời lũ nhóc, hai năm trước, trong thôn này xảy ra một trận hỏa hoạn. Khi đó cả thôn đều cháy, mấy đứa trẻ con rủ nhau vào trong núi chơi nên mới tránh được một kiếp.
Đến khi cả bọn quay về thì người trong thôn đã chết, chỉ còn mấy đứa chúng nó. Nhưng hôm sau bọn nó lại thấy thôn trở về hoàn hảo như cũ, người thân của bọn nó cũng vẫn còn sống.
Trận hỏa hoạn đó chỉ như một giấc mộng của chúng mà thôi.
Từ đầu, chúng cũng không tin là mình nằm mơ, nhưng dần dần, chúng phát hiện ra người thân của mình có rất nhiều điều kỳ lạ.
Ví dụ như khi mặt trời mọc họ sẽ không ra ngoài, khi mặt trời lặn mới ra ngoài làm việc, ăn cái gì cũng luôn làm cho chúng ăn trước, còn họ không bao giờ ăn.
Những hiện tượng quái dị này còn chưa đủ để chúng phát hiện ra sự dị thường. Đến tận khi bà nội Đại Tráng cho nó ăn con chuột chết, nhưng bà ấy lại bảo đó là thịt nướng.
Trong nhà mấy đứa trẻ khác cũng xảy ra chuyện tương tự. Bọn trẻ không ăn, họ cũng không ép buộc, nhưng lại ăn mấy thứ đó ngay trước mặt bọn trẻ.
Lúc này, lũ trẻ mới tỉnh ngộ, người thân của chúng đã bị chết trong trận hỏa hoạn kia rồi. Người mà hiện tại bọn chúng nhìn thấy không phải người thân của mình.
Hiện tượng quỷ dị này làm cho bọn trẻ con sợ hãi, bọn trẻ hẹn nhau trốn nhà đi.
Nhưng dù bọn trẻ có chạy thế nào thì cũng bị những người kia tìm về.
Sau vài lần chạy trốn không thành, bọn trẻ không chạy nữa, biểu hiện ngoan ngoãn như lúc nhỏ để đám người kia thả lỏng cảnh giác.
Mấy tháng sau, bọn trẻ tìm được cơ hội, có người lạ đi vào thôn, là một đôi tình nhân tuổi còn khá trẻ.
Dân thôn rất nhiệt tình đối đãi với họ, không thèm quan tâm tới bọn trẻ nữa.
Mấy đứa trẻ tìm được cơ hội chạy trốn, nhưng cả đám đi rất lâu cũng không tìm được đường ra ngoài, mà trên núi lại có dã thú thường xuyên xuất hiện.
Vừa mệt lại vừa đói, bọn trẻ chỉ có thể quay về thôn.
Nhưng trong thôn hoàn toàn trống rỗng, không thấy một ai cả, bọn trẻ đi thẳng tới từ đường.
Tất cả dân thôn đều tập trung bên ngoài từ đường.
Lúc đó, bọn trẻ nhìn thấy đôi tình nhân kia bị thiêu sống ngay giữa quảng trường.
Chuyện này khiến cho mấy đứa trẻ có ấn tượng rất sâu sắc, khiến chúng không dám chạy nữa, chỉ có thể giả bộ để tiếp tục sống trong thôn.
Những thứ trong nhà bọn trẻ chưa bao giờ dám ăn, chỉ có thể ra ngoài tìm thức ăn vào buổi tối.
Trong thôn cũng không phải lần đầu có người ngoài đi vào. Nửa năm trước cũng có người đến, kết cục của người đó cũng chẳng khác gì đôi tình nhân kia, cũng bị thiêu sống.