Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 907: Vô hạn trốn gϊếŧ (40)




Thời Sênh được đưa tới một nơi sạch sẽ hơn một chút, đại khái cũng chỉ là thu dọn qua loa, không sửa chữa lại.

Cũng may cửa sổ và mọi thứ vẫn còn tốt. Trong một thế giới khắp nơi đều mù mịt, nhìn căn biệt thự này bắt mắt đến lạ thường.

Tên thư ký muốn đưa tay gõ cửa, còn chưa kịp đụng đến thì cửa đã không cánh mà bay.

Thời Sênh bình tĩnh thu chân về, nghiêm trang nhìn thư ký giải thích, “Trượt chân.”

Thư ký nuốt nuốt nước miếng, cơ thể hơi hơi run rẩy, có thể trượt chân thành thế này, cũng là…

Thời Sênh nghênh ngang đi vào, nhưng trong biệt thự không có người.

Nghĩ cũng đúng, bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, Mộ Bạch vừa thấy vụ nổ đã biết là cô, không chạy mới là lạ.

Có điều, cái kiểu mang nam chính chạy trốn này…

Như thế nào cũng cảm thấy thật quỷ dị!
Mộ Bạch chạy rồi, Thời Sênh rất không khách khí tiếp nhận sản nghiệp của Mộ Bạch.

Người tranh đấu giành thiên hạ còn chưa kịp hưởng thụ một chút, đảo mắt giang sơn của mình đã đổi chủ.

Mọi người cự tuyệt, vừa mới đi một tên biếи ŧɦái đáng sợ, lại tới một người càng biếи ŧɦái hơn, họ sống làm sao nổi chứ.

Đương nhiên ý kiến của bọn họ không quan trọng, Thời Sênh dùng bạo lực đàn áp người phản đối, cho người đi đón Miêu Miêu vào thành.

“Mất một sợi tóc, tôi chôn luôn cả các người.”

Chôn cùng một sợi tóc á? Đùa cái quái gì vậy!

Lại nói cho dù bớt đi một sợi tóc, cô cũng biết làm sao được!

Mọi người không dám nói gì, ngoan ngoãn đi đón người.

Đối tượng được đón cũng rất mơ hồ, cô ấy mới đi vào bao lâu? Mà đã cướp luôn sào huyệt của người ta rồi?
Nghĩ lại lúc cô ấy đi, cái khí thế vừa đi vừa nổ kia, tựa hồ cũng không có gì là lạ.

Nhưng mà Phương Thần vẫn rất nghi ngờ, lỡ đây là gian kế của kẻ địch thì làm thế nào? Cho nên Phương Thần không đồng ý, nhất quyết bắt Thời Sênh tự mình tới đón.

Đội đón người trở về bẩm báo, Thời Sênh bảo bọn họ trực tiếp cướp Miêu Miêu về, về phần Phương Thần, thích làm thế nào thì làm, gϊếŧ chết cũng không sao.

Đội đón người: “…”

Tình yêu tay ba thật phức tạp.

Phương Thần vừa nghe đội kia nói như vậy, không ầm ĩ nữa, đi vào theo, có khả năng làm ra loại sự tình này, trừ cô gái kia, cũng không còn người khác.

Thời Sênh chiếm vị trí của Mộ Bạch, nhưng cô cũng không làm gì cả, cả chuyện ở thành phố trung tâm đều rơi trên đầu Phương Thần.

Đương nhiên Thời Sênh cũng không phải thật sự không làm gì. Cô cũng sẽ khoa tay múa chân, sau đó để cho Phương Thần đi chấp hành.
Phương Thần mỗi ngày đều mệt như chó.

Hắn rất hoài nghi, cô để cho hắn vào, kỳ thật là tính nô dịch hắn.

Thời Sênh còn nói hoa mỹ rằng: “Không động một ngón tay ngón chân nào đã được làm Lão Đại, anh còn muốn thế nào nữa?”

Phương Thần không nói gì mà chống đỡ.

Hắn từng thấy rất nhiều phương pháp để lên làm Lão Đại.

Nhưng dùng phương thức quỷ dị như vậy lên làm Lão Đại, thì đây vẫn là lần đầu tiên.

Thật lâu trước kia hắn cũng muốn làm Lão Đại, nhưng mà hoàn toàn không nghĩ tới, có một ngày hắn sẽ chán ghét như vậy, là hắn già rồi sao?

Lật bàn, Lão Đại căn bản không phải hắn mà.

Thời Sênh tiến hành phân loại người trong thành phố trung tâm, đều tự quản lý địa bàn, ai muốn thăng cấp, có thể, xử lý người lãnh đạo trực tiếp là được.

Nhưng mà làm không được…
Thì kết cục sẽ rất đáng sợ.

Thành phố trung tâm vốn đang có chút hỗn loạn, bị Thời Sênh chỉnh một lần, rất nhanh liền quy củ hơn hẳn, trừ đồ ăn hơi thiếu, cái khác cũng không có vấn đề gì.

Đồ ăn là thực vật và quái vật, có một số thịt quái vật là có thể ăn, nhìn chúng xấu xí vậy thôi, nhưng ăn khá ngon.

Cho nên những người này mỗi ngày đều tổ chức đi ra ngoài gϊếŧ quái, sau đó mang thức ăn về.

Thời Sênh đi ra ngoài hai lần, nhóm người này cũng không dám cho cô đi theo nữa.

Cô đi lên không phải nổ thì cũng chém thành mảnh vụn, bảo bọn họ mang được đồ gì về chứ?



Người đàn ông dáng cao gầy dựa vào thân cây, cành lá trên đỉnh đầu lay động, khiến ánh sáng lúc sáng lúc tối, sắc mặt âm u.

“Vì sao chúng ta phải vứt bỏ thành phố trung tâm?” Phía sau có người tiến lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm người đàn ông kia, “Rõ ràng chúng ta chiếm vị trí có lợi, vì sao phải vứt bỏ thành phố trung tâm?”
“Anh không hiểu.” Mộ Bạch cụp mắt, che đi cảm xúc nơi đáy mắt.

“Tôi không hiểu.” Giọng Hứa An Viễn cao lên, “Anh làm nhiều việc như vậy, là để làm đồ cưới cho cô ấy à?”

Hao hết tâm tư làm mấy thứ này, cuối cùng đều cho người phụ nữ kia, cô ấy không ra chút sức nào liền nắm thành phố trung tâm trong tay.

Mộ Bạch nhìn về phía Hứa An Viễn, “Anh tưởng cô ấy nói một câu là có thể nắm thành phố trung tâm trong tay sao?”

Những người trong thành phố trung tâm đó, có ai dễ nuốt?

Nếu cô ấy không có tài năng, đã sớm bị đánh thành tám khối rồi.

Cô ấy có thể trấn áp những người đó mới thật sự là có tài.

Sắc mặt Hứa An Viễn hơi biến đổi, có chút phức tạp nhìn Mộ Bạch, “Nhưng mà anh…”

Mộ Bạch hơi cong khóe môi, giọng nói như đến từ chín tầng mây, “Tới lượt anh rồi.”


Thời Sênh đoán Mộ Bạch còn muốn gây chuyện nữa, cho nên lúc nhìn thấy vô số quái vật vây quanh thành, cô cũng không có gì ngoài ý muốn.

Mộ Bạch mà không gây chuyện thì không phải Mộ Bạch.

Thời Sênh mang theo người đi lên đài cao được lâm thời dựng lên, nhìn thấy người trong đám quái vật ở xa xa…

Hắn thậm chí còn thoải mái vẫy tay với Thời Sênh, giống như bạn cũ gặp lại vậy.

Thời Sênh nhảy từ trên đài cao xuống, lao thẳng đến chỗ Mộ Bạch.

Quái vật bốn phía muốn ngăn cô, Thời Sênh mở ra hình thức bạo lực, gϊếŧ đến trước mặt Mộ Bạch.

Thời Sênh nghĩ Mộ Bạch muốn phản kháng, nhưng lại không có, để mặc Thời Sênh trói hắn lại.

Trên mặt Mộ Bạch vẫn duy trì nụ cười, “Tôi có chạy đâu, đừng trói gô như vậy được không?”

Thế này rất hủy hình tượng của hắn!
Hắn là quý ông! Phải tao nhã!

Thời Sênh nghiến răng nghiến lợi, “Anh không chạy, nhưng anh sẽ tự sát.” Thời Sênh lại trói thêm mấy vòng dây thừng trên người Mộ Bạch, thu hết vật sắc nhọn trên người hắn.

Thời Sênh quay lại trước mặt Mộ Bạch, “Anh tự nói, hay là tôi tra tấn?”

Mộ Bạch giả ngu, “Nói cái gì?”

Thời Sênh gần như nghiến răng ra từng chữ từng chữ một, “Ai phái anh tới.”

“Không ai phái tôi đến cả.” Mộ Bạch cười tao nhã.

Thời Sênh nâng tay bóp cổ Mộ Bạch, đồng tử Mộ Bạch hơi co lại, tựa hồ có chút kinh hoảng, nhưng cảm xúc chỉ thoáng qua, nhanh đến mức người ta không thể nắm bắt.

Bình tĩnh!

Phải tao nhã!

“Không ai phái anh tới, vậy anh có thù oán gì với tôi? Anh tên là Mộ Bạch? Người của Mộ gia?”

Trên mặt Mộ Bạch vẫn mang theo nụ cười như cũ, “Mộ gia nào?”
“Có mấy Mộ gia?” Thời Sênh cười lạnh, “Anh tưởng ông không biết sao?”

Mộ Bạch nhún nhún vai, “Được rồi, tôi chỉ trùng hợp họ Mộ, không có quan hệ với Mộ gia mà cô nói kia.”

Con ngươi Thời Sênh híp lại, “Anh vào bằng cách nào?”

“Lẻn vào.”

“Mục đích?”

“Gϊếŧ cô.”

“Lý do.”

“Cô Thời Sênh, cô nhiều câu hỏi quá, tôi có quyền cự tuyệt trả lời.” Mộ Bạch dừng một chút, “Hơn nữa vấn đề này cô đã từng hỏi tôi một lần rồi. Dù cô hỏi tôi bao nhiêu lần, tôi đều là đáp án này thôi.”

“Nhưng mà đáp án của anh không phải đáp án tôi muốn.”

“Vậy phải xem cô Thời Sênh… Có thể tìm được đáp án hay không.” Hắn nghiêng đầu nhìn về phía xa xa, “Đến lúc rồi, cô Thời Sênh chúc cô may mắn.”

Máu đỏ trào ra từ khóe miệng Mộ Bạch, hắn lại hồn nhiên không thèm để ý nhếch nhếch môi, nụ cười rất quái gở.