Lúc hai người cãi nhau, đội ngũ khổng lồ đã tới phía dưới.
Chỗ bọn họ đứng dễ dàng thấy được, lại không giấu giếm, người phía dưới liếc mắt một cái liền thấy được, nhưng trước đó bọn họ phải xử lý đám sâu mới có thể đi qua.
Thời Sênh nhìn thấy bọn họ dọn dẹp đám sâu, động tác thuần thục, vài người đồng tâm tác chiến, phối hợp ăn ý, có thể thấy được đội ngũ này không phải tùy tiện lập ra.
Nhưng những người này cũng có người tác chiến một mình, không khác gì máy móc gϊếŧ chóc.
“Lại có thể khống chế người chơi đẳng cấp cao à.” Thời Sênh lầm bầm một tiếng.
Người chơi đẳng cấp cao cũng không kết phái, đều đi một mình.
“Tôi có nghe nói có một loại thẻ đen, có thể biến người thành con rối của mình.” Phương Thần ở bên cạnh giải thích, lại nhìn đội ngũ khổng lồ kia một cái, tổng kết, “Đầu lĩnh đội ngũ này nhất định có thẻ con rối.”
Thời Sênh nắm chặt tay kêu răng rắc.
Lại có thể tăng tích lũy rồi.
Nhìn thấy người bên cạnh trong trạng thái muốn thử xem sao, Phương Thần có chút khó hiểu, “Không phải cô mới nói không muốn đi đánh nhau sao?”
“Hiện tại tôi muốn không được sao?” Thời Sênh lấy kiếm.
“Phụ nữ thật dễ thay đổi.”
Người phía dưới vừa mới dọn sạch xong đám sâu, hai bóng đen từ trên lầu nhảy xuống, ngay cả lời dạo đầu cũng không nói, trực tiếp bắt đầu gϊếŧ.
Chờ họ phản ứng lại, người bên bọn họ đã nằm la liệt.
Thời Sênh một kiếm chém xuống, xử lý cả mảng cũng không thành vấn đề.
Nếu có linh khí, một kiếm của cô xử lý cả đám đều là chuyện phẩy tay một cái mà thôi.
Phía sau đội ngũ.
Một người phụ nữ nằm trên một chiếc ghế, ngũ quan cô ta rất tinh xảo, nhưng không biết vì sao đặt cùng nhau, liền cảm thấy có chút khó coi.
Người phụ nữ ngắm nghía chiếc thẻ đen như mực trong tay, ánh sáng lưu chuyển xung quanh, mơ hồ có thể thấy được cấp bậc phía trên.
LV80.
“Lão Đại, Lão Đại, không tốt, phía trước có hai người gϊếŧ rất nhiều người của chúng ta.”
Một người đẩy đám tiểu đệ vây xung quanh người phụ nữ ra, vô cùng lo lắng vọt vào.
Người phụ nữ nhướng đôi mày rậm, “Hai người?”
Người bẩm báo gật mạnh đầu, “Hai người, người phụ nữ kia nhìn có chút giống Dư Hạ trong truyền thuyết.”
“Dư Hạ?” Người phụ nữ ngồi thẳng người, giọng nói thô ráp, “Xác định là cô ấy sao?”
“… Không xác định lắm, nhưng mà trên tay cô ấy có thanh kiếm rất lợi hại, rất giống lời đồn bên ngoài.”
Bên ngoài truyền miệng hình tượng Dư Hạ nhiều nhất chính là có một thanh kiếm cực kỳ lợi hại.
Người phụ nữ cất thẻ đen đi, “Đi, đi xem.”
Người phụ nữ mang theo vài người đến đội ngũ phía trước, tốc độ gϊếŧ người của Thời Sênh nhanh như ngồi hỏa tiễn, mới một lát như vậy, đã ngã một mảng.
“Dừng tay!” Người phụ nữ quát lớn một tiếng.
Người của cô ta dừng, nhưng Thời Sênh cũng không dừng lại, chớp mắt đánh ngã những người vừa dừng tay.
Cô bảo dừng thì ông phải dừng sao?
Mơ đi!
Người phụ nữ cũng không dự đoán được Thời Sênh phản ứng như vậy, một hồi lâu mới nhướng mày, “Dư Hạ đứng đầu bảng cũng chỉ có chút khí chất thế thôi sao?”
Khí chất? Đó là cái gì? Bản cô nương không có!
Thời Sênh tiếp tục chém người.
“Dư Hạ dừng tay! Tôi muốn nói chuyện với cô!” Người phụ nữ cao giọng.
Không nói.
Hai người phụ nữ có cái gì hay mà nói, có bách hợp được đâu.
Tiếp tục chém người…
Người phụ nữ vốn nghĩ mình có thể nắm trong tay toàn bộ. Nhưng trong trạng thái Thời Sênh hoàn toàn không nghe, đã sắp phát triển thành tình huống cô ta không thể đoán trước được.
Nhìn thấy càng ngày càng nhiều người ngã xuống, người phụ nữ cũng không có gì đau lòng, người của cô ta đều ở phía sau, đám con rối đã chết, lại lấy một đám khác là được.
“Dư Hạ tôi và cô không oán không cừu, cô nhằm vào tôi như vậy, có ý gì?”
“Tất cả mọi người cũng không phải người tốt gì, cô nói nực cười thật.” Thời Sênh bớt thời giờ trả lời một câu.
Mọi chuyện trên thế giới này, nếu không phải anh nhằm vào tôi chính là tôi nhằm vào anh, còn cần có ý gì nữa?
Người phụ nữ bị một câu của Thời Sênh chặn họng.
Tất cả mọi người không phải người tốt.
Người đi vào nơi này, có người tốt sao?
Người phụ nữ lấy thẻ đen ra lần nữa, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Thời Sênh.
Cô ta vốn muốn mời chào cô lại đây, nhưng mà lúc này… Vậy thì biến thành con rối của cô ta đi.
Người phụ nữ thúc giục thẻ đen, trong thẻ đen tựa hồ có sợi tơ vô hình, cực nhanh vươn tới chỗ Thời Sênh.
Vòng quanh cổ tay cô, bò thẳng lên cổ.
Thời Sênh cảm giác được luồng lực khống chế kia, một giọng nói từ phía chân trời xa xôi truyền đến.
“Chủ nhân của cô là Chung Tình, chủ nhân của cô là Chung Tình…”
Không ngừng lặp lại những lời này.
Thời Sênh cau mày, con ngươi bình tĩnh không gợn sóng nhìn về phía đám người phía sau người phụ nữ, thuật con rối cấp thấp như vậy cũng muốn khống chế cô?
Mẹ cái con thiểu năng!
Quả thực là sỉ nhục bản cô nương.
Chung Tình vẫn quan sát Thời Sênh, nét mặt cô không có gì gợn sóng, đôi mắt kia lại càng không vấn đề, căn bản là nhìn không thấy cảm xúc gì, lúc nhìn thẳng vào, chỉ cảm thấy có luồng khí lạnh âm u.
Không ngờ cô ấy lại không bị khống chế…
Cô ta cấp 80, chẳng lẽ cấp bậc của cô ấy còn cao hơn mình?
Những người trong thế giới cao cấp đó kỳ thật cũng tương đương với bị tẩy não, biến thành con rối.
Chung Tình không giống những người khác bị biến thành máy móc chỉ biết gϊếŧ chóc, chính là bởi vì trong tay cô ta có thẻ con rối.
Theo lý thuyết, cấp bậc này của cô ta được cho là cấp bậc cao nhất thế giới này…
Sao lại không có hiệu quả gì với cô ấy?
Chung Tình còn chưa hiểu được nguyên nhân, đàn em bên người đột nhiên bị thứ gì đó đánh bay.
Trước mắt cô ta tối sầm lại, hàn quang lóe ra, một bóng người dừng trước mặt cô ta, cười dài xuất hiện trong mắt cô ta, “Muốn khống chế tao à, nguyện vọng này thật vĩ đại.”
Đáy lòng Chung Tình kinh hãi lui từng bước ra sau, mồ hôi lạnh chảy dọc toàn thân, cô ta đẩy người bên cạnh, “Gϊếŧ nó, gϊếŧ nó cho tao.”
Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, lại vung kiếm chém qua.
Chung Tình cũng chỉ ỷ vào thẻ con rối của cô ta, cấp bậc cao thao túng nhiều người, nhưng năng lực thực chiến của cô ta rất yếu đuối.
Chống lại mộtngười chơi không theo lẽ thường như Thời Sênh, Chung Tình chỉ có thể quỳ.
Chung Tình biết tình thế không ổn, vội bỏ chạy, những người khác thấy Chung Tình chạy, sao còn có thể lưu lại, cũng chạy theo Chung Tình.
“Chạy cái gì? Không phải muốn nói chuyện với tao sao? Chúng ta đến tâm sự cuộc đời đi.” Giọng nói nhẹ nhàng bị gió tản đi, lại vẫn chuẩn xác rơi vào tai Chung Tình.
Chung Tình quay đầu, nhìn thấy người phụ nữ vừa rồi còn đang chém người, lúc này lại đạp kiếm đuổi theo.
Loại thời điểm này ai còn nói chuyện với cô chứ!
“Ngăn nó lại!” Chung Tình quát lớn người bên cạnh.
Những người này tuy rằng cũng muốn chạy trốn, nhưng không dám cãi lời Chung Tình, dừng lại ngăn chặn Thời Sênh.
Thời Sênh đâu biết quy củ đánh nhau gì, dù sao cứ mãnh liệt chém qua là được rồi.