Thời Sênh cảm giác chỗ miệng vết thương bắt đầu bốc lửa, đau đớn như thiêu như đốt, cánh tay kia hoàn toàn không có sức lực.
Thời Sênh hít sâu một hơi, áp chế cảm giác đau đớn đang dâng lên từng đợt, mặt không đổi sắc nhìn bọn họ.
Mà lúc này đại quân nấm bị Thời Sênh mạnh mẽ tách ra, lại bắt đầu dồn lại đây.
“Chúng ta không có thẻ điều trị! Cô mau cho chúng tôi vào đi!”
“Cho chúng tôi vào……”
Thời Sênh không động đậy, “Đường tôi mở, tất nhiên phải trả tiền, không trả tiền mà muốn sống, thế giới này có chuyện dễ dàng như vậy sao?”
Bản cô nương cũng không phải nữ chính, sẽ không làm từ thiện.
“Chúng tôi không có, cô bảo chúng tôi đi đâu tìm cho cô bây giờ? Cô đổi cái khác được không? Chỉ cần cho chúng tôi vào, cái gì cũng được.”
“Đúng đúng, cái gì cũng được.”
Một đám người phụ họa.
“Nếu cái gì cũng được, vậy các người chờ chết ở bên ngoài đi.”
Mọi người: “…” Chúng tôi đâu có ý đó!!
“Cô ấy bị thương, mọi người cùng tiến lên đi!”
Một tiếng hô to làm cho trong sân im lặng quỷ dị vài giây, vài người đồng thời khởi xướng công kích Thời Sênh.
Tưởng ông bị thương thì không làm gì được các ngươi sao?
Mẹ kiếp, lũ thiểu năng.
Ngay từ đầu chỉ là vài người, đến khi lũ nấm càng ngày càng gần, tiếng kêu của Hắc Tinh Linh ở xa xa, tất cả mọi người không hề chần chờ, chen nhau mà lên.
Trường hợp hỗn loạn, Thời Sênh bị vây bên trong công kích, cũng có người muốn nhân cơ hội chạy vào, nhưng mỗi lần đều bị Thời Sênh chặn lại.
Thảm nhất là bị đá ra, trực tiếp thành đồ ăn của đại quân Nấm.
Ngải Mễ mang theo vài người tiếp cận Thời Sênh, muốn nhân cơ hội gϊếŧ chết Thời Sênh.
Nhưng Thời Sênh đâu dễ gϊếŧ như vậy, cô đá văng người chặn đường, hùng hổ nhằm thẳng về phía Ngải Mễ, sức chiến đấu của Ngải Mễ kỳ thật không mạnh, hơn nữa Ngải Mễ vừa mới tiến vào thế giới này không bao lâu.
Thời Sênh dùng hai chiêu đã bắt được cô ta.
Những người khác kiêng kỵ nhìn Thời Sênh, không dám động thủ, cũng may lúc này bọn họ đã tiến vào vị trí bên trong toà nhà một chút.
Đại khái là vì để cho loài người sinh tồn, đám nấm ăn thịt người cũng không tiến vào bên trong, chỉ dừng lại ở bên ngoài.
Nhưng lúc này bọn họ vẫn rất nguy hiểm, chỉ cần đám nấm ăn thịt người này nhảy lên, vẫn có thể cắn được bọn họ.
Hơn nữa đám Hắc Tinh Linh xa xa tựa hồ lại đi tới bên này, thời gian cấp bách.
Thời Sênh lôi Ngải Mễ đến chính giữa, âm trầm nở nụ cười, “Đúng là thiên đường có đường cô không đi, địa ngục không cửa cô lại vào! Dựa vào dũng khí này của cô, tôi cho cô một trăm điểm.”
Cái tay kia của cô không dùng được, đành phải buông tha ý định lục soát người, “Cô tự lấy thẻ ra, hay để tôi lấy?”
Ngải Mễ trấn định nhìn Thời Sênh, “Dư Hạ, chúng ta có thể đi vào rồi nói sau.”
“Tôi cảm thấy đứng đây nói cũng được.” Thời Sênh nhìn về phía những người muốn tiến lên lại không dám tiến lên kia, khóe miệng cong lên rất quỷ dị, giọng nói yếu ớt, giống như đến từ địa ngục, “Phải chết thì mọi người cùng chết thôi, trên đường đến hoàng tuyền cũng có bạn, đỡ cô đơn.”
Mọi người rùng mình, gió lạnh thổi qua bốn phía, không sợ gặp kẻ ngang ngược, chỉ sợ gặp kẻ vừa ngang ngược lại vừa không muốn sống nữa.
“Cô có thì đưa cho cô ấy đi! Muốn chúng ta đều chết ở chỗ này sao? Mau đưa cho cô ấy đi!”
“Ngải Mễ…”
“Các người đứng nói chuyện không đau lưng, bảo các người đưa thẻ đen cho người khác, các người có đưa không?” Một khi thẻ đen rời khỏi người, cơ hội sống sót sẽ cực kỳ bé nhỏ.
“Cô không cho, lẽ nào chúng ta đều phải chết ở chỗ này sao? Nấm ăn thịt đến rồi… Đưa nhanh lên, có ân oán đi vào giải quyết không được sao?” Có người thúc giục.
“Cô gái này, cô có thì cho cô ấy đi…”
“Đúng vậy, cùng lắm thì đến lúc đó chúng tôi cùng nghĩ cách giúp cô.” Chắc chắn họ không động gì được Dư Hạ này rồi, vừa rồi bọn họ cùng tiến lên cũng chưa làm gì được cô ấy, ngược lại còn để cô ấy bắt được một người.
“Anh nói hay thật đấy.” Người bên Ngải Mễ phẫn nộ, “Dư Hạ cô buông Ngải Mễ ra…”
“Ôi đừng hung dữ như vậy, cô mà hung dữ, tay tôi run lên, chưa biết chừng Ngải Mễ nhà cô sẽ…” Thời Sênh nghiêng cổ, lè lưỡi, làm hành động chết.
“Cô dám!”
Thời Sênh kiêu ngạo nhướng mày, “Cô thử xem tôi có dám không!”
Lúc nói lời này, thiết kiếm đã cắt vào cổ Ngải Mễ, mùi máu tươi chợt trào lên.
Cổ Ngải Mễ không cảm thấy đau lắm, cô chỉ thấy chỗ miệng vết thương rất lạnh, trên cổ cô cũng không phải thanh kiếm sắc bén, mà là khối băng cực lạnh.
Cảm giác rét lạnh kia kia từ miệng vết thương, tràn vào tứ chi, máu như đều đông lại.
Trên mặt Ngải Mễ xuất hiện rạn nứt, có chút xanh.
“Ngải Mễ… Dư Hạ cô dừng tay!” Người nọ bối rối.
“Được rồi, tôi đưa!” Ngải Mễ làm cho mình tỉnh táo lại, trầm giọng đánh gãy người nọ, lấy thẻ đen của mình ra, “Cô vừa lòng rồi chứ?”
Thời Sênh tiếp nhận thẻ đen, xác định đúng là thẻ của Ngải Mễ, đẩy cô ta về phía những người đó, nghiêng người chống kiếm, như cười như không nhìn nhóm người này.
“Ngải Mễ? Cô có sao không?”
Ngải Mễ sờ sờ cổ, cảm giác nhầy nhụa ẩm ướt, nơi đó tựa hồ vẫn cảm thấy rất lạnh lẽo, cô ta lắc đầu, “Đi vào trước đã.”
Những người khác từ lúc Thời Sênh tránh ra đã lao ầm ầm vào bên trong, Ngải Mễ mang theo người của cô ta đi vào theo.
Lúc Hứa An Viễn đi qua Thời Sênh, ánh mắt kia như vũ khí sắc bén kết băng, muốn đâm nát Thời Sênh thành cái sàng.
“Anh vẫn chưa chết à?” Thời Sênh không sợ chết lên tiếng, mặt đầy vẻ khiêu khích.
Hứa An Viễn nghiến răng nghiến lợi, gần như là rít răng nói ra, “Dư Hạ, thù này tôi nhớ kỹ.”
Ngẫm lại chuyện lần trước mình trải qua, Hứa An Viễn đã muốn cắt người phụ nữ này thành trăm mảnh.
Thời Sênh thoải mái nói tiếp, “Không báo thù không phải đàn ông, hoan nghênh đến chiến!”
“Hừ!” Ánh mắt Hứa An Viễn hung ác nham hiểm, nhìn Thời Sênh một cái đầy hàm ý, rồi bước vào bên trong.
Thời Sênh lườm một cái khinh bỉ, “Thiểu năng.”
Phương Thần đi vào sau cùng. Hắn chân trước vừa tiến vào, khoảnh đất cuối cùng ở sau lưng đã lập tức bị đại quân nấm chiếm cứ, mấy con còn muốn cắn hắn.
Phương Thần bình tĩnh đi lên phía trước vài bước, đám nấm cắn vào khoảng không, lại quay về đàn, “Hôm nay xem như tôi đã được chứng kiến sự gan dạ của cô Dư rồi.”
Nhiều người như vậy mà cô vẫn dám uy hϊếp.
Còn để cô uy hϊếp thành công.
“Hôm nay thứ anh xem được cũng chỉ là một phần mười thôi.” Bản cô nương mà to gan lên, thì dùng tay không cũng kéo được chiến hạm đấy.
“Vậy thì thật đáng chờ mong.”
Con ngươi Thời Sênh nhíu lại, không khí bốn phía hơi đông cứng, sát khí nổi lên bốn phía.
Phương Thần lại chuyển chủ đề, “Tôi cũng có thẻ trị liệu, vì sao Cô Dư không uy hϊếp tôi?”
Mặt Thời Sênh nghiêm túc, “Quá xấu.”
Một người là vai chính còn chưa trưởng thành, một người hẳn là BOSS biếи ŧɦái, kể cả thiểu năng cũng biết phải chọn người trước.
Phương Thần cảm giác giữa đầu gối trúng một mũi tên, trên đầu không ngừng nhảy ra -99999.
Hầu kết hắn lên xuống hai lần, muốn biện giải cho mình hai câu, nhưng tưởng tượng đến khuôn mặt kia của hắn, biện giải thế nào cũng không được.
Hắn đành ngậm miệng đi vào bên trong.
Thật ra hắn cũng có xấu lắm đâu!!
Trong đám người kia, nếu trừ Hứa An Viễn, thì hắn cũng có thể được coi là tiểu thịt tươi, sao có thể xấu được?