Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 883: Vô hạn trốn gϊếŧ (16)




Thời Sênh trừng mắt nhìn Bùi Tiến một cái. Hắn cười gượng hai tiếng, chuyển chủ đề sang nhiệm vụ, “Nhiệm vụ này…”

Thời Sênh tách vỏ hạt dưa, “Không có hứng thú.”

“Nhiệm vụ này cô không làm, sẽ phải chịu trừng phạt.” Loại nhiệm vụ tích lũy ban bố trực tiếp này, nếu như không hoàn thành, nghiêm trọng sẽ bị trực tiếp loại bỏ, không thì cũng sẽ phải chịu trừng phạt, về phần trừng phạt là gì thì không ai muốn nói đến, dù sao tất cả mọi người cũng nỗ lực đi hoàn thành nhiệm vụ tích lũy.

Gương mặt Thời Sênh bình tĩnh, “Ừ.”

Bùi Tiến: “…” Cô ừ cái gì?

Có thể có chút cảm giác lo lắng đi được không!!

Năm nghìn đầu người!

Dù là đưa đầu chờ chém, cũng phải chém đến mỏi tay, huống chi năm nghìn người này còn có thể chạy khắp nơi, phải làm tới khi nào chứ?
“Cô lấy hạt dưa ở đâu ra vậy?” Lỗ tai Bùi Tiến bị lấp bởi tiếng hạt dưa.

“Đoán xem.”

Bùi Tiến: “…”

Tôi đoán cái rắm ấy!!

Lúc này gian phòng chỉ còn dư lại vài người. Mấy kẻ đi xuống lúc trước đều khá to gan, những kẻ nhát gan này nào dám xuống dưới.

Nghe được cuộc đối thoại của Thời Sênh và Bùi Tiến, bọn họ nhất thời cảm thấy lạnh run người, cứ như một giây tiếp theo, người ngồi bên kia sẽ tới cắt đầu người vậy.

“Anh Bùi…”

Miêu Miêu kéo Bùi Tiến nói chuyện, cách Thời Sênh rất xa.

Ha! Cô gái nhỏ này có ý gì đây? Nhìn cô đáng sợ lắm sao?

Thời Sênh lại gần Miêu Miêu, “Cô sợ tôi lắm à?”

Miêu Miêu chợt rụt người vào sau lưng Bùi Tiến, hồn nhiên phủ nhận, “Không.”

“Không thì cô trốn cái gì?” Thời Sênh trừng cô ấy.

Miêu Miêu bĩu môi, “Cô dữ quá.”
Dữ quá…

Dữ quá…

Dữ…

Dữ…

Dữ…

Bản cô nương dữ ở đâu hả!!

Kiếm của ông đâu!

Cắn hạt dưa bình tĩnh một chút.

Vì thế cả phòng cũng chỉ còn lại tiếng Thời Sênh cắn hạt dưa.

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ chiếu ra phía ngoài, trong bóng tối tựa hồ có vật gì đang bay tới, phành phạch bên cạnh, từ xa đến gần.

Bùi Tiến lập tức tắt ngọn nến dùng chiếu sáng, gian phòng trong nháy mắt rơi vào bóng tối.

Tiếng phành phạch càng to hơn, giống như quanh quẩn một chỗ ở bên tai.

Khi mọi người ở đây đang nín thở mà đợi, Thời Sênh cắn hạt dưa đột nhiên đứng lên, đạp bệ cửa sổ, thả người nhảy xuống.

Bùi Tiến chỉ thấy có một bóng đen nhảy xuống.

Thế nhưng không cần nghĩ cũng biết người nhảy xuống là ai.

Gần như là trong thời gian ngắn, tiếng phành phạch ngoài kia lại lẫn cả tiếng kêu thảm thiết.
Từng tiếng tiến vào tai người, khắp thế giới đều chỉ còn lại âm thanh này.

Bùi Tiến cũng không dám hít thở mạnh. Ngay khi hắn kinh hồn bạt vía, một bóng đen bên cửa sổ lật người tiến vào, có mùi rất khó ngửi từ bên ngoài tràn vào.

Người tiến vào đứng ở bên cạnh hắn không có động tĩnh, một lúc sau Bùi Tiến mới lên tiếng, “Cô Dư?”

“Ừ?” Thời Sênh ngồi lại chỗ mình.

Bùi Tiến thở phào một hơi, tiếng phành phạch phía ngoài đã nhỏ dần, chắc là bay xa, trong bóng tối khôi phục an tĩnh.

Một lúc sau Bùi Tiến mới dám một lần nữa thắp sáng ngọn nến.

Hắn thấy ngay Thời Sênh vẫn cắn hạt dưa như cũ.

Nếu không phải trên người cô dính một ít vết bẩn, hắn cũng hoài nghi vừa rồi cô nhảy ra ngoài là ảo giác của hắn vậy.

Lúc có ánh sáng, Bùi Tiến thấy cô để mấy miếng tinh thể ở bên cạnh, màu sắc diễm lệ hơn lúc trước hắn nhìn thấy, giống như bị ngâm vào máu vậy.
Thời Sênh cắn hết hạt dưa, lúc này mới lấy thẻ đen của mình ra, đút tinh thể cho thẻ đen.

Bùi Tiến đã biết rồi, nhưng những người khác chưa thấy qua, thấy tinh thể biến mất, những người này đều ngơ ngác.

Tình huống gì đây?

Thời Sênh chỉ đút mấy viên thì ngừng tay, tinh thể Hắc Tinh Linh đã không cách nào thăng cấp nữa…

Cô nhìn Bùi Tiến và Miêu Miêu, ném tinh thể qua.

Bùi Tiến: “!!??”

Hiện ở thế giới này đã không phải là thế giới mà hắn biết, nhất định phải thăng cấp thực lực, cho nên Bùi Tiến chỉ băn khoăn một chút, rồi để Miêu Miêu lấy thẻ đen ra.

Kỹ năng thẻ đen của Miêu Miêu mỗi một lần sử dụng thì cần lượng thời gian lớn để nghỉ ngơi, cái này rất bất lợi.

Bùi Tiến đang cho ăn hăng say, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết rợn tóc gáy.
“A…”

Tiếng kêu là từ nóc tòa nhà bên cạnh truyền đến, gặp họa chắc là người của nữ chính.

Bùi Tiến nhìn phía ngoài cửa sổ, một lúc lâu mới nuốt một ngụm nước bọt, “Cô Dư, những người đó vừa tung ra là vật gì?”

“Không biết.”

Bùi Tiến không thèm để ý thái độ tùy ý của Thời Sênh, nghiêm túc nói: “Nếu như có thể biết đó là vật gì, chúng ta có thể rời đi nơi này.”

Thời Sênh kiêu ngạo nở nụ cười, “Tôi có cần đâu.”

Bùi Tiến: “…”

Cô không cần, nhưng chúng tôi cần!!

Cô tưởng ai cũng có thể giống như cô, bay qua bay lại trên trời, còn có thể một mình hạ gục nhiều Hắc Tinh Linh như vậy à?



Trời vừa sáng, đám nấm phía dưới an tĩnh một đêm lại bắt đầu gây sự, chít chít kêu không ngừng, ngủ dậy là kéo nhau kêu gào vô cùng vang dội.

Theo Bùi Tiến nói đám nấm này là như vậy.
Ban ngày hoạt động, buổi tối không hoạt động.

Nhưng loài người cũng không dám đi ra ngoài, đúng là nấm buổi tối không hoạt động, nhưng còn có Hắc Tinh Linh.

Trước kia nhân loại còn có thể hoạt động ban ngày. Hiện tại ngay cả ban ngày cũng bị cướp đoạt, bọn họ hoàn toàn không biết đường sống ở đâu.

Đám người Ngải Mễ đã thu dọn đồ đạc đi ra, Thời Sênh ghé vào bệ cửa sổ nhìn bọn họ.

Quả nhiên thiếu một người, sắc mặt của mọi người nhìn đều không tốt lắm.

Ngải Mễ đi thẳng tới phía dưới cao ốc chỗ Thời Sênh ở.

Cô ta ngửa đầu quát lên với Thời Sênh, “Dư Hạ, chúng ta hợp tác đi?”

Thời Sênh hơi nhếch mày, nữ chính đại nhân mà tìm cô hợp tác à?

Có quỷ!

Bản cô nương mặc kệ.

“Không có hứng.”

Ngải Mễ nghẹn một chút, cô ta hệ thống lại ngôn ngữ, “Cô nên biết hiện tại có người chơi nhóm thứ hai tiến vào, nhóm người đầu tiên như chúng ta chính là mục tiêu của bọn họ, mà cô càng là mục tiêu công kích, chúng ta chỉ có hợp tác, mới có thể còn sống.”
Thời Sênh nhếch miệng nở nụ cười, chỉ thiếu điều viết mấy chữ dụng ý xấu khắc lên trán, “Muốn lấy đầu tôi à? Vậy còn phải xem các người có bản lĩnh không, muốn lừa ông hả? Không có cửa đâu!”

Trước cô đâu có lộ tên mình.

Ngủ một giấc nữ chính đại nhân liền bấm ngón tay tính ra tên cô à?

Lật bàn!

Nhất định là muốn gài bẫy bản cô nương!

[…] Chứng vọng tưởng bị hại của Ký chủ lại nghiêm trọng hơn rồi.

Đáy lòng Ngải Mễ lộp bộp một chút, sao cô ấy biết?

Không đúng.

Ngải Mễ hắng giọng, “Tôi chỉ muốn sống sót, nhiệm vụ truy gϊếŧ cô lúc trước đã bị hủy bỏ, chỉ cần chúng ta liên thủ, nhất định có thể giành được vị trí.”

“Cô muốn sống sót đâu có liên quan gì tới tôi?” Gϊếŧ tôi đương nhiên có thể sống tiếp, muốn lấy ông làm đá kê chân à, mơ đi!
Ngải Mễ: “…”

Cô nàng này sao không cư xử như bình thường thế, thế này bảo cô ta nói tiếp làm sao được?

“Dư Hạ, tình thế hiện tại cô vẫn chưa rõ sao? Giờ là chúng ta đấu đá với nhóm thứ hai. Nếu chúng ta không đoàn kết, cuối cùng chúng ta cũng sẽ chết ở chỗ này, chẳng lẽ cô không muốn sống sót sao?”

“Không muốn!”

Ngải Mễ: “…”

Không có cách nào khác nói chuyện!