“Tới thì tới chứ, tôi sợ bọn họ sao?” Thời Sênh không thèm để ý nhún nhún vai, “Cùng lắm thì cùng chết thôi.”
Bùi Tiến: “…”
Cô gái à, cô nghĩ thông suốt thật đấy.
Bọn họ đều là vì sống sót mới tranh đấu trong thế giới này.
Cô vừa lên đã nói cùng lắm thì cùng chết.
Vậy cô còn sống làm gì?
Thời Sênh đảo mắt, khuôn mặt lộ vẻ kiêu ngạo, “Chưa chắc họ đã gϊếŧ được tôi, cuối cùng còn chưa biết ai sẽ chết đâu.”
Bùi Tiến tiếp tục không còn gì để nói.
Lại nghĩ đến mức độ hung hãn của cô gái này, Bùi Tiến đột nhiên có chút tin tưởng, có lẽ… cô thực sự có thể sống tiếp.
“Thứ này có nhược điểm gì?” Thời Sênh thu hồi tầm nhìn, hỏi Bùi Tiến.
Bùi Tiến lắc đầu, “Không rõ lắm.”
Thứ này mới xuất hiện vài ngày, chỉ cần dính vào, hẳn sẽ phải chết. Tạm thời chưa có ai tìm ra được nhược điểm đối phó với những thứ này.
“Chắc chắn phải có nhược điểm.” Thời Sênh nhìn chằm chằm lũ nấm đang nhảy khắp nơi ở dưới kia, giọng nói hơi âm u.
Bất kể là người hay là thực vật, đều có nhược điểm.
Thời Sênh chống cửa sổ nhảy xuống.
“Cô Dư!” Bùi Tiến kinh hãi, vội nhào tới bệ cửa sổ nhìn xuống, phía dưới cũng không nhìn thấy người.
“Anh Bùi, ở trên!” Miêu Miêu chỉ vào giữa không trung.
Bùi Tiến nhìn theo hướng Miêu miêu chỉ, cô gái có thân hình nhỏ nhắn đang đứng trên một thanh trường kiếm, có vài phần khí phách quân lâm thiên hạ.
Đương nhiên nếu như bỏ qua đống thẻ đen cô cầm trong tay, thì càng có khí thế hơn.
Hình như cô lại nhiều thẻ hơn rồi…
Thực vật sợ lửa, Thời Sênh thử các kỹ năng liên quan đến lửa trước.
Thế nhưng thứ phía dưới này như không hề sợ lửa, bị lửa đốt, cũng chỉ xấu xí một chút, nhưng vẫn vui vẻ nhảy tưng tưng như cũ.
Không sợ lửa à!!
Nước thì sao?
Không sợ!
Đất sao?
Không sợ!
Thời Sênh thử hết một loạt các thẻ kỹ năng, kim mộc thủy hỏa thổ, mà lũ nấm bên dưới đều không sợ.
Cho nên thứ này là vô địch?
Chém thì hẳn là chém được, nhưng phạm vi công kích nhỏ, cô còn chưa chém hết được chúng nó, thì lũ giặc kia đã gϊếŧ chết cô rồi.
Ngay lúc Thời Sênh thử nghiệm, lũ nấm phía dưới đã bắt đầu chồng thành đài cao.
Cây này chồng lên cây kia, nhanh chóng chồng thành một cây cột hình tròn.
Cây cột lắc lư theo đám nấm nhảy nhót dâng lên không ngừng.
Đám nấm nhỏ này muốn làm gì đây?
Bọn chúng nhanh chóng cao ngang với Thời Sênh, mấy cây nấm con nhảy lên hai cái trên đỉnh, đột nhiên bắn đạn về phía Thời Sênh.
Thời Sênh: “…”
Mẹ kiếp!!
Thời Sênh vội phi kiếm lên cao, tránh được đạn pháo nấm tự chế kia, bay từ phía sau qua, trực tiếp đâm gãy cây cột nấm, một đám nấm rơi xuống như thiên nữ tán hoa vậy.
Khung cảnh nhìn rất rung động.
“Cô ấy đang làm gì vậy?” Người phía sau Bùi Tiến, lúc này cũng to gan hơn một chút, đều tiến đến cửa sổ nhìn ra ngoài.
“Kiếm của cô ấy bay được à, đây là kỹ năng đặc biệt gì sao? Sao tôi không rút được loại thẻ đen này nhỉ!”
“Cô ấy nhiều thẻ đen thật…”
Những thanh âm này đan xen vào nhau, truyền tới bên Thời Sênh, cô ngẩng đầu nhìn về bên này một cái, đột nhiên phi kiếm qua, hung hăng nói: “Nhìn tôi làm gì? Muốn chết à?”
Mọi người lập tức lui về trong phòng, đáy lòng oán thầm, nhìn một chút đã sao!
Nghĩ lại kiểu chết của thiếu niên vừa rồi, bọn họ chỉ có thể chửi thầm trong lòng, ngoài mặt không dám thể hiện ra chút phản kháng nào.
Nữ nhân có thể làm ra chuyện lớn như vậy, sao có thể là người dễ bắt nạt được.
Người vây xem lùi về, Thời Sênh mới lấy ra mấy quả bóng năng lượng, chuẩn bị ném xuống phía dưới.
Cô liếc mắt nhìn xuống, lũ nấm vừa rồi còn nhảy vui sướng, lúc này đã bắt đầu mặt thối lui về sau, nhìn có vẻ hơi hốt hoảng, nhảy từng cái một lên trên, nhìn rất buồn cười.
“Chúng nó làm sao vậy?” Bùi Tiến không hiểu nhìn Thời Sênh.
“Sao tôi biết được.” Ông đã ném quả bóng này ra đâu.
Khẳng định không phải vì cô.
“Có người!” Miêu Miêu chỉ vào chỗ con đường mơ hồ có thể nhìn thấy được, “Có người đến!”
Thời Sênh nhìn theo hướng Miêu Miêu chỉ, đám nấm bên đó nhảy lên nhanh nhất.
Thời Sênh nhìn thấy một cô gái. Cô ấy vừa đi, trong tay vừa tung ra một ít bột phấn màu trắng, bột phấn rơi vào ven đường, lũ nấm lập tức lui lại, dáng vẻ như rất sợ.
Nữ chính đại nhân, rốt cuộc cô cũng login.
Vài người đi theo phía sau Ngải Mễ, chắc là đồng bọn của cô ta.
“Đó là thứ gì, sao có thể khiến cho lũ nấm kia sợ như vậy…” Bùi Tiến ngạc nhiên nhìn người càng ngày càng gần.
Ngải Mễ nhanh chóng đi tới nơi bọn họ đang ở. Trước tiên cô ta rắc bột phấn ra bốn phía, cách ra một khoảnh đất trống, liếc nhìn Thời Sênh ngồi trên thiết kiếm, hơi tò mò quan sát.
Ngải Mễ cao tầm một mét sáu, quần áo hơi rộng khiến cô ta nhìn có vẻ hơi mập mạp. Cô ta đeo một chiếc túi màu đen sau lưng.
Toàn thân Ngải Mễ có vẻ lạnh như băng, già dặn, chững chạc.
“Chuyện gì xảy ra với cô ấy?” Người bên cạnh Ngải Mễ tiến lên vài bước chỉ vào Thời Sênh.
Lại có thể dùng kiếm bay trên trời.
Bọn họ cũng chưa từng gặp phải chuyện thế này bao giờ.
Ngải Mễ lắc đầu, ý bảo người nọ đừng gây thêm rắc rối, nhanh chóng nói: “Trời sắp tối rồi, tìm một chỗ nghỉ ngơi quanh đây đi. Nếu họ không gây chuyện, chúng ta cũng đừng xen vào việc của người khác.”
Người nọ cân nhắc một lúc, khẽ gật đầu, nhanh chóng nhìn quanh một vòng, chỉ vào một dãy nhà bên cạnh, “Bên kia hẳn là có thể.”
Ngải Mễ liếc nhìn, thấp giọng trao đổi với người phía sau vài tiếng. Dưới sự chỉ đạo của Ngải Mễ, đám người chuẩn bị tiến vào tòa nhà bên cạnh.
“Chờ chút!”
Bùi Tiến đột nhiên bị người ta đẩy ra, một người phụ nữ lao tới bên cửa sổ, hét lên với Ngải Mễ, “Trên tay cô là thứ gì? Vì sao lũ nấm này sợ như vậy?”
Ngải Mễ không định để ý tới người phụ nữ này, chỉ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục đi sang bên cạnh.
Người phụ nữ thấy phía dưới không có nấm liền cầm lấy sợi dây lúc trước Thời Sênh đi lên rồi nhanh chóng xuống phía dưới, bước vài bước về phía Ngải Mễ, “Để đồ lại!”
Để sinh tồn, những người ở phía trên cũng lao xuống cùng người phụ nữ kia, vây Ngải Mễ lại.
“Để đồ lại, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Bên Ngải Mễ không phục, giận dữ quát lại, “Dựa vào cái gì, các người bảo để lại thì phải để lại!”
“Chúng ta nhiều người hơn các người, cuối cùng chỉ các người chịu thiệt thôi. Để đồ lại, chúng tôi tha cho các người một con đường sống.”
“Tao nhổ vào!”
Hai bên chưa nói vài câu đã ầm lên, cuối cùng trực tiếp động thủ.
Bùi Tiến đang hí hửng xem, hắn vừa quay đầu liền phát hiện người vừa rồi còn bay ở giữa không trung giờ đã không thấy đâu nữa.
Ánh mắt hắn quét nhanh qua phía dưới một cái, tìm được Thời Sênh ở sát vòng chiến đấu.
Thấy rõ Thời Sênh đang làm gì, Bùi Tiến cảm giác toàn bộ thế giới của mình đều bị chấn động. Tại sao có thể có người ác liệt như vậy!!
Người ta đánh nhau ở phía trước, cô thì hay rồi, ngấm ngầm đâm ở phía sau làm hỏng đống bột phấn màu trắng, bột phấn tan biến, lũ nấm sợ hãi lập tức dũng mãnh ùa vào từ chỗ hổng.
Thời Sênh phá đi một đoạn bột phấn, lập tức đạp thiết kiếm một lần nữa trở lại bên trên. Đám nấm bên dưới nhảy lên, suýt nữa thì cắn được cô.
Một ít nấm không cam lòng nhảy lên tại chỗ một hồi, ngửi thấy được mùi thơm thức ăn bên kia, lập tức buông tha Thời Sênh, đều ùa về phía bên kia.
“A…”
“Sao chúng lại tới đây…”