Đem trả chắc chắn là không kịp rồi. Vụ án này vẫn chưa phá được.
Nhưng vụ án này không có cách nào để phá. Quanh đấy chỉ có hai camera giám sát. Trong camera giám sát không hát hiện dấu vết của kẻ khả nghi.
Thời Sênh và Hạ Linh là người bị hại, không phải phạm nhân. Sau khi tra hỏi xong đương nhiên phải thả người.
Người trong cục chỉ ước gì Thời Sênh rời khỏi. Mỗi lần cô đến, người của cả cục cảnh sát đều gặp chuyện không may.
Dùng hai từ “tà môn” để miêu tả cô đúng là xem thường cô rồi.
“Lần sau gặp.” Thời Sênh vẫy tay chào với Đội trưởng Hồng.
Đội trưởng Hồng xem như không nhìn thấy. Bây giờ hắn không muốn nhìn thấy cô bé này chút nào.
Hạ Linh không nói năng gì dẫn cô về nhà. Việc đầu tiên sau khi về nhà chính là đè Thời Sênh xuống hôn cô. Trong lúc hai người đang âu yếm vuốt ve thì Vu Thanh quay về.
Đứng ở phòng khách ở phòng khách ra sức gọi, Hạ Linh đành phải bò khỏi người Thời Sênh, quần áo xộc xệch, mở cửa đi ra ngoài.
Vu Thanh thấy anh đi ra từ phòng của Thời Sênh, nhìn anh từ trên xuống dưới, không hề nổi giận: “Bé ngoan không sao chứ?”
“Không sao.” Hạ Linh đi đến.
Tốc độ nói của Vu Thanh cực nhanh: “Sao đột nhiên lại nổ? Phía cảnh sát nói sao?”
“Không có kết quả gì.”
“Không có kết quả gì?” Vu Thanh cau mày, cái gì gọi là không có kết quả gì?
Làm sao lại nổ? Có nghi phạm không? Những cái này không phải là kết quả sao?
Vụ nổ lần này rõ ràng là nhằm vào Thời Sênh hoặc là Hạ Linh. Phòng hóa trang đó được chuẩn bị cho hai người họ.
Vu Thanh càng nghiêng về suy đoán nhằm vào Hạ Linh, suy cho cùng tên này đắc tội nhiều người như vậy, ai biết tên điên nào nghĩ không thông.
Không được, hắn phải đi tìm sư phụ của Bé ngoan.
Vu Thanh hỏi một lúc lâu, Hạ Linh đều lạnh mặt, đúng là không hỏi được gì. Vu Thanh đi đến thăm Thời Sênh, sau đó vội vàng rời đi.
Hạ Linh đóng cửa, tiếp tục chuyện ban nãy.
Cho đến khi hai người mệt kiệt sức, Hạ Linh mới ôm Thời Sênh không vận động nữa.
Bây giờ, anh nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ.
Suýt nữa anh đã mất cô.
“Keng_”
Thời Sênh giơ tay ra mò điện thoại. Hạ Linh đè tay cô xuống, tỉ mỉ hôn xuống cổ cô, hôn xuống xương quai xanh rồi đi xuống dưới.
“Hạ Linh…” Cô mệt quá rồi!
Đáp lại cô chỉ là từng trận từng trận tê dại, kíƈɦ ŧɦíƈɦ thẳng vào thần kinh cô.
Bóng đêm dần dần bao phủ mặt đất, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ trong suốt sát mặt đất chiếu vào căn phòng tràn đầy mùi vị ái muội.
…
Ngày hôm sau Thời Sênh mới đọc tin nhắn trên điện thoại.
Không hiển thị số, chỉ có một câu.
_ Mạng của mày cũng lớn lắm.
Thời Sênh: “…”
Mẹ kiếp! Tên thiểu năng này lại dám buông lời khiêu khích?”
Thời Sênh xoay người đi xuống giường, hai chân mềm nhũn, nhe răng trợn mắt nhìn người nằm trên giường, tùy tiện mặc váy vào, ngồi vào bàn đọc sách mở máy tính lên.
Tin nhắn được gửi đến thông qua một hệ thống mã hóa, còn có tầng tầng lớp lớp mã hóa, cuối cùng tin tức mà cô có được cũng không nhiều.
Thời Sênh từ bỏ việc điều tra mẩu tin nhắn này.
Cô chống cằm nhớ lại và nhập vào tên doanh nghiệp bị mạo danh mà lúc trước đạo diễn nói với cô.
“Xí nghiệp An Thị?” Thời Sênh xem thông tin đăng ký của doanh nghiệp này, khóe miệng co rút.
An Thị
An Thần.
“Xem ra em không mệt chút nào.” Hạ Linh không biết đã đứng sau cô từ lúc nào, ôm cô ném lên giường.
Hạ Linh không mặc quần áo, cơ thể nóng rực đè lên người Thời Sênh, cắn nhẹ vào tai cô: “Có phải tối qua anh không đủ nỗ lực không?”
“ Hạ Linh…Ngô…”
Miệng Thời Sênh bị Hạ Linh chặn lại.
Nội tâm Thời Sênh suy sụp, tinh lực của anh sao lại tốt như vậy chứ?
Nhưng mà sau đó Hạ Linh không làm gì, chỉ im lặng ôm cô.
Giọng nói của Hạ Linh nhẹ nhàng vang lên bên tai Thời Sênh: “Bé ngoan.”
“Sao?”
“Em sợ không?”
“Sợ cái gì?” Bản cô nương không có gì phải sợ.
Hạ Linh bỗng nhiên trầm mặc, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người.
Một lúc lâu sau, Hạ Linh nói nhẹ vào tai Thời Sênh một câu: “Anh sẽ ở bên em. Cho dù là sống hay chết”
Anh sẽ ở bên em.
Cho dù là sống hay chết.
Khóe môi Thời Sênh từ từ cong lên, có anh thật tốt.
…
Sư phụ của cô tranh thủ đến thăm cô một chuyến, cho cô và Hạ Linh mỗi người một cái bùa hộ thân, nói là có thể giúp bọn họ tránh tai họa được một lần.
Thời Sênh bận rộn tìm Mộ Bạch, Hạ Linh không biết đang bận rộn cái gì. Chuyện ca khúc mới đều đã giao cho Vu Thanh lo liệu, cả ngày đều không nhìn thấy bóng dáng anh.
Phía cục cảnh sát cũng không có tiến triển gì, chuyện vụ nổ dường như cứ như thế bị bỏ qua.
Bây giờ việc đầu tiên sau khi Thời Sênh thức dậy là lướt weibo, xem nàng dâu của mình lại có thêm bao nhiêu antifan nữa và tìm những kẻ ấu trĩ đến tìm cô xem bói.
Hôm nay, cô vừa lên đã nhìn thấy hai chữ Hạ Linh được đưa lên tin hot.
Nhưng không giống với trước đây, chỉ có chữ Hạ Linh mà thôi, không hề có tiền tố và hậu tố kỳ lạ gì.
Bên trong tiêu đề nổi bật nhất chính là _ Tổng tài mới nhậm chức của xí nghiệp Hạ Thị lại là Tiểu Thiên Vương Hạ Linh.
Thời Sênh trầm ngâm, đã nói không phải con nhà thế phiệt mà?
Kẻ lừa đảo này!
Thời gian này lại dám bày ra trò này???
Antifan của Hạ Linh đều kinh ngạc.
Họ vốn cho rằng Hạ Linh không quyền không thế, ai biết anh đột nhiên trở thành tổng tài?
Antifan tỏ ý họ cần thời gian trấn tĩnh.
Thời Sênh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hạ Linh.
Khi Hạ Linh nhận được tin nhắn thì anh đang họp, một đám lão già của hội đồng quản trị đều nhìn chằm chằm vào anh, không khí rất căng thẳng, giống như một giây sau là có thể đánh nhau.
Trong tình huống như vậy, Hạ Linh trấn tĩnh lấy điện thoại ra xem.
_ Anh thích làm tổng tài, em tặng anh một cái, sao lại chạy đến Hạ gia hả?
Ánh mắt nghiêm nghị trong mắt anh biến mất trong nháy mắt, khẩu khí này của cô sao lại giống như nói anh muốn làm chủ tịch nước cũng rất dễ vậy?
Người trong phòng họp nhìn chàng trai trẻ đang ngồi trên ghế chủ tọa, đều cảm thấy có chút khó hiểu.
Vừa nãy, anh còn bày ra tư thế muốn đánh nhau, sao xem tin nhắn xong liền giống như con mèo được vuốt ve vậy?
_ Em chỉ cần để anh bảo vệ em là được.
Hạ Linh trả lời tin nhắn xong cất điện thoại đi, khóe môi cong lên, rõ ràng là đang cười, nhưng những người có mặt trong phòng họp lại cảm thấy trong nháy mắt đã vào mùa đông giá rét, gió lạnh thổi khắp nơi.
“Vừa nãy ai nói có ý kiến?”
Giọng nói trong vắt, giống như tiếng hát của anh.
Tuy nhiên giờ phút này không ai cảm thấy dễ nghe, sau lưng tự dưng có một luồng khí lạnh bốc lên.
Bọn họ đều là những lão làng lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, giờ phút này lại bị một chàng thanh niên mới có hơn 20 tuổi làm khϊếp sợ.
Phòng họp yên tĩnh lạ thường.
Hạ Linh đứng dậy, một tay đút túi quần, các ngón tay của bàn tay còn lại gõ nhẹ vào mặt bàn: “Mọi người đều là người thông minh. Nếu như ông ấy đã giao công ty lại cho tôi, chứng tỏ tôi không phải là đồ vô dụng như các người đã nghĩ. Đừng làm những chuyện khiến tôi tức giận. Những tin đồn về tôi chắc rằng dạo gần đây mọi người cũng biết đủ rồi. Con người tôi làm việc không quan tâm lễ độ lịch sự.”
Anh nhếch mép, kéo căng độ cong của khóe môi, ánh mắt quét qua những người có mặt trong phòng, chậm rãi bước ra khỏi phòng họp.
Cho đến khi bóng dáng của anh hoàn toàn biến mất, đám người trong phòng họp mới cảm thấy mình có thể hít thở.
Chuyện đầu tiên sau khi Hạ Linh nhậm chức chính là đoạn tuyệt mọi mối quan hệ làm ăn với An Thị, ra sức chèn ép An Thị.
Có người trong Hạ thị phản đối, kết quả bị cưỡng ép bãi chức.
Thủ đoạn cứng rắn của Hạ Linh khiến những người trong Hạ thị hiểu, anh không phải là người dễ bắt bí.