[Nhiệm vụ ẩn giấu: Thiên vương giới ca sĩ]
[Nhân vật của nhiệm vụ: Hạ linh. Mục tiêu nhiệm vụ: Hạ Linh trở thành Thiên vương giới ca sĩ.]
Ha ha!
Thời Sênh lạnh lùng đáp lại Hệ thống hai chữ.
Không muốn làm nhiệm vụ gì cả, tạm biệt!
[…] Ký chủ cô tùy hứng như thế sẽ bị đánh đấy!!!
Hệ thống rất muốn phát tiếp nhiệm vụ phụ tuyến, thế nhưng ngẫm lại hiện tại Ký chủ còn không làm cả nhiệm vụ ẩn giấu, nhiệm vụ phụ tuyến thì càng khỏi phải nói. Nó phải tìm cơ hội nhìn xem thế nào, không được thì trừ điểm là được rồi!
Cô muốn mua chiến hạm vũ trụ, không kiếm tích lũy làm sao mua được! Hừ!
Hạ Linh đưa Thời Sênh đi tới một nhà hàng rất riêng tư. Vì Hạ Linh là khách quen, vừa đến liền có người trực tiếp dẫn bọn họ vào phòng riêng.
Sau khi Hạ Linh ngồi xuống, móc điện thoại ra, ném cho Thời Sênh.
“Làm gì?”
Hạ Linh đặt chân lên ghế bên cạnh, “Bên trong có tài liệu Doãn Gia.”
“Anh không thể ra tay giúp tôi xử lý bọn họ à?” Tổng tài bá đạo nhà người ta có thể diệt một quốc gia trong một phút đấy.
Hạ Linh phì cười, “Cô nghĩ tôi là phú nhị đại hay phú nhất đại?”
“Anh không phải sao?” Trong nội dung câu chuyện hình như không nói tới thân thế Hạ Linh, chỉ là giai đoạn sau sẽ đấu đá với nam chính, kết quả cuối cùng chẳng tốt đẹp gì.
Hạ Linh kéo ghế ngồi vào cạnh Thời Sênh, khoác tay lên vai cô, “Để cô thất vọng rồi, tôi không phải, cho nên hiện tại cô còn muốn làm bạn gái tôi không?”
“Không sao, tôi nuôi anh.”
Khóe môi Hạ Linh giật một cái, cắn răng nói: “Ai cần cô nuôi.”
Mặt Thời Sênh đầy vẻ nghiêm túc, “Vậy anh nuôi tôi đi.”
Hạ Linh trầm mặc chốc lát, rút một tấm thẻ từ trong túi ra, “Đừng có cà nổ thẻ của tôi, tôi không trả nổi.”
Hiện tại anh hầu như không có nguồn thu nhập nào, tiền trong thẻ này là tiền anh để dành từ lúc trước.
Thời Sênh không chút khách khí nhận lấy thẻ.
Hạ Linh xoa nhẹ đầu Thời Sênh một cái, cầm thực đơn bắt đầu gọi món ăn.
Thời Sênh dùng điện thoại Hạ Linh xem tư liệu anh nói, cũng tương tự những gì cô lấy được, nhưng có mấy cái Thời Sênh không biết.
“Doãn Thế Kiệt có hai người con trai bên ngoài. Dù ngoài mặt Doãn Bảo Bảo là người thừa kế, nhưng Doãn Thế Kiệt thiên về hướng để lại tài sản cho hai đứa con ngoài giá thú kia hơn.” Giọng nói Hạ Linh vang lên.
“Cắt đứt từ gốc à?” Doãn Bảo Bảo không có thân phận người kế thừa, thì cô ta chẳng là gì cả nữa.
Hạ Linh cho Thời Sênh một ánh mắt thông minh.
Thời Sênh rất muốn lật bàn, trước giờ phong cách này là của cô mà? Chắc chắn con hàng này ở bên cô lâu rồi, nên học được trong tiềm thức.
Trước kia Phượng Từ cũng không biết kỹ năng này.
…
Thời Sênh phải nghĩ cách lấy lại mấy bài hát của An Thần, thế nhưng cô không có bản thảo, không thể trực tiếp tố cáo.
Cho nên cô quyết định bắt An Thần tự nói ra.
Thời Sênh lại ngầm chuẩn bị bắt cóc nam chính.
Không có cách nào đơn giản hơn cách này.
Ai ngờ lúc cô đi, lại gặp phải một nhóm người khác cũng đang bắt cóc An Thần.
Thời Sênh: “…”
Bây giờ cô đi qua nói một câu “hi, lập đội đi bắt cóc đi” thì liệu bọn họ có gϊếŧ cô luôn không?
Nhất định có.
Thời Sênh quyết định bám theo bọn họ trước đã.
Cô theo xe bọn cướp xe ra khỏi thành phố, đến một chỗ nhà nông vùng ngoại thành.
Bọn họ nhốt An Thần vào một gian nhà, sau đó đi một căn phòng khác, ngoài phòng có người canh chừng.
Thời Sênh đi vòng qua phía sau nhìn một chút, phía sau không có cửa sổ, không vào được.
Thời Sênh ngửa đầu nhìn lên trên, lấy ra thiết kiếm ra bay lên, khẽ cậy miếng ngói nhìn xuống dưới.
An Thần hôn mê nằm trên mặt đất.
Thời Sênh vạch một ít ngói, nhảy từ nóc nhà xuống, quan sát gian phòng không có thiết bị theo dõi nào, lúc này mới đến đẩy nam chính.
An Thần hẳn là bị tiêm thuốc mê, Thời Sênh tốn rất nhiều công sức mới làm anh ta tỉnh lại.
Nhìn thấy đầu tiên là khuôn mặt con nít, trước mắt hoa lên, một lúc lâu mới tụ lại.
An Thần giật giật, phát hiện mình bị trói, lập tức tức giận trừng mắt nhìn cô gái ngồi xổm trước mặt mình, “Ưm ưm ưm…” Đây là đâu?
Cô gái này không phải là cô bé lần trước nhìn thấy ở bên ngoài quán bar sao?
“Kêu cái gì?” Thời Sênh đánh xuống đầu An Thần, “Muốn cho người bên ngoài nghe thấy à?”
An Thần nhướng mày, nhanh chóng tỉnh táo lại, ý bảo Thời Sênh xé băng dính ngoài miệng mình ra.
Thời Sênh lột băng dính trên miệng anh ta xuống.
“Cô cũng bị bắt cóc?” An Thần rất biết điều không dám kêu to, loại thời điểm này, kêu cũng chẳng có tác dụng gì.
“Không phải!”
“Cô cùng phe với bọn cướp?” Chân mày An Thần càng nhíu chặt lại.
“Nghĩ nhiều quá, tự dưng tôi trói anh làm gì… Không đúng, tôi vốn là tới bắt anh, nhưng có người nhanh chân đến trước, cho nên bây giờ tôi tới cứu anh.”
An Thần: “…” Lời này sao lại mâu thuẫn như vậy?
Thời Sênh móc điện thoại, mở weibo, “Tài khoản Weibo của anh là gì?”
An Thần: “…”
Làm gì, phát trực tiếp anh ta bị trói?
An Thần lạnh mặt không nói lời nào.
Tiếp theo anh liền thấy cô bé nhỏ đối diện chẳng biết móc từ đâu ra một con dao găm, trực tiếp đặt lên cổ hắn, “Tài khoản weibo là gì?”
Cô gái này điên sao?
Hô hấp An Thần có chút không ổn, ba giây sau, nói ra tài khoản của mình.
“Mật mã.”
An Thần trừng cô, “Cô rốt cuộc muốn làm gì?”
Gương mặt Thời Sênh rất nghiêm túc, “Giúp anh đăng weibo.”
An Thần: “…” Bắt cóc anh là vì đăng weibo?
Thời Sênh tựa hồ biết An Thần đang nghĩ gì, lập tức giải thích, “Không phải tôi bắt cóc anh, đừng đổ vạ linh tinh, tôi chỉ là mượn gió bẻ măng.”
Mượn gió bẻ măng là dùng như thế sao?
An Thần nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, cũng không biết đây là chỗ nào, càng không biết người phụ nữ này ở trước mặt mình muốn tài khoản và mật mã weibo là muốn làm gì.
“Đi xem xem nó tỉnh chưa.” Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nói.
An Thần nhìn lại phía cửa, cửa bị người đẩy ra, người bên ngoài liếc mắt nhìn vào bên trong, “Tỉnh rồi.”
“Lạ thật, sao băng dính lại bị rơi ra, tao đi dán lại cho nó.” Người nói chuyện bước từ bên ngoài vào, một lần nữa dán băng dính lên miệng An Thần.
Cẩn thận ngắm nhìn bốn phía, không thấy có gì khác, mặt hắn đầy kỳ quái.
An Thần nhìn cô gái nhỏ đứng sau người nọ bằng ánh mắt kỳ dị, cô cúi đầu xem điện thoại, người kia lại như không thấy được cô.
Không phải là quen biết, mà là như không nhìn thấy vậy.
Sắc mặt của An Thần sắc nhất thời trắng bệch, đây là người hay là ma?
“Ưm ưm ưm…” An Thần đột nhiên vùng vẫy như muốn bảo người kia nhìn phía sau.
Thời Sênh ngẩng đầu, nhếch môi nở nụ cười quỷ dị với An Thần.
“Chớ ầm ĩ, chờ chúng tao lấy được tiền tự nhiên sẽ thả mày.”
“Ưm ưm ưm…” Phía sau mày có người.
Người kia không để ý tới An Thần, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Chờ người đi ra, sắc mặt An Thần trắng bệch, anh ta gặp phải vong à?
Thời Sênh xác định người bên ngoài đi xa, tiếp tục ngồi xổm trước mặt An Thần, giơ điện thoại lên trước mặt anh ta, “Đọc theo cái này, nếu không…”
Thời Sênh đưa tay làm bộ muốn cắt cổ anh ta, sắc mặt âm trầm.
An Thần nhanh chóng lướt qua hàng chữ phía trên.
“Ưm ưm ưm…”
Thời Sênh lại xé băng dính cho anh ta.
“Rốt cuộc cô là thứ gì? Vì sao vừa rồi người kia không nhìn thấy cô?”
Thời Sênh hung hăng trừng mắt, “Anh mới là cái thứ gì! Làm theo, nhanh.”
“Cô vu khống!” Lại nói bài hát anh ta là trộm từ chỗ người khác, làm thế sao này làm sao anh ta ở trong giới được nữa?
“Bài hát này từ đâu anh có?”
“Bảo Bảo cho tôi.”
“Hừ, cô ta trộm từ chỗ tôi.”
Con ngươi An Thần khẽ biến, “Cô có chứng cớ gì?”