Vậy là cuộc khủng hoảng của Tiên giới đã được giải trừ như vậy, một nhóm người không biết nên vui hay nên buồn.
Tiên đế tiền nhiệm của họ không biết đã đi đâu?
Đại tổng quản tiên giới đã đi đâu?
Thời Sênh cho người chuẩn bị một nghi thức đăng cơ đơn giản, sau đó đến ngày thứ hai mọi người mới phát hiện ngai vị Tiên đế lại đổi chủ…
Không đúng, phải nói là vật về chủ cũ mới đúng.
Tiên đế rất ấm ức, ông ta thực sự chưa từng gặp người kỳ lạ hiếm có như vậy.
“Tiên đế, không xong rồi, Ma tộc đã hoàn toàn chiếm lĩnh được tu chân giới rồi.”
Tiên đế: “…”
Bỗng nhiên muốn thoái vị quá!
Do không có người chỉ huy, các Tiên binh do Tiên giới phái xuống gần như đều đã bị ma tộc truy sát đuổi đánh, sau đó lại cho một nửa quay về Tiên giới chi viện, vốn dĩ chẳng có chút tác dụng gì.
Hai người đó chỉ muốn tranh thủ thời gian cho ma tộc thôi sao?
Tiên đế cảm thấy như mình đã phát hiện ra được sự thật gì, nhưng sự thật này thực sự quá rắc rối!
Ma tộc phái người tới đưa thiệp mời gửi đến Tiên đế, vì chuyện của Nam Hải, Tiên giới vẫn chưa hồi phục lại được, dù giao chiến với ma tộc cũng chưa nắm chắc phần thắng.
Tiên đế không thể không chấp nhận đàm phán.
Cũng không biết hai người đã nói chuyện gì, nhưng cuối cùng Tiên đế đã trao lại quyền quản lý tu chân giới cho Ma tộc, sau đó Ma tộc và Tiên giới liên thủ đánh Nam Hải.
Cuối cùng, Nam Hải bị tiêu diệt, Diệp Thanh Thu và Long Quyết ở cửa ải cuối cùng này lại biến mất không rõ tăm tích.
Sau đó Quân Vô Kỳ đã đến bái kiến Thời Sênh.
“Thương cô nương, cô mới làm Tiên đế được một ngày đã đủ rồi sao?” Quân Vô Kỳ tức cười nhìn Thời Sênh, khi hắn nghe được tin này đã suýt chút nữa cười ngất.
Nữ nhân này thật là vô vị.
Cướp ngôi Tiên đế chỉ để làm một ngày, hơn nữa còn là cướp vì một người đàn ông nữa.
Vừa nghĩ đến chuyện này, sắc mặt Quân Vô Kỳ càng tức cười hơn, có lẽ hắn nên cảm tạ trời đất vì nàng đã không nhắm trúng ngôi vị Ma quân của hắn.
“Đến cả vị trí Tiên đế ta cũng cướp được thì sau này còn kẻ nào dám đến tìm ta gây rắc rối nữa chứ?” Thời Sênh nghiêm túc trả lời.
Quân Vô Kỳ: “…” Nàng ta nói cũng đúng lắm, thô nhưng thật!
“Khụ khụ… Ta đến để nói cho cô biết, Diệp Thanh Thu và Long Quyết đang ở Tu chân giới, có cần ta ra tay xử lý giúp cô không?” Đây cũng coi như giúp nàng ta một lần, tránh sau này nàng ta rảnh rỗi quá lại tới đối phó Ma giới thì thê thảm rồi.
Nữ nhân tên Thương Thù này nhìn thì có vẻ không nguy hại gì.
Nhưng trên thực tế lại độc ác hơn bất kỳ ai, tự tin, huênh hoang hơn bất cứ ai…
“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Ngươi có điều gì muốn nói?”
Quân Vô Kỳ: “…”
…
Diệp Thanh Thu và Long Quyết bỏ trốn, lúc này đang ở một nơi nào đó ở Tu chân giới. Long Quyết đã già đi không ít, hoàn toàn không còn vẻ anh tuấn trước đây, thay vào đó là tinh thần suy sụp, rệu rã.
Y nằm im trên giường để mặc cho Diệp Thanh Thu vặn vẹo trên thân.
Y chưa từng nghĩ rằng, có một ngày y từ thiếu chủ Long tộc cao cao tại thượng lại biến thành tên tội phạm bị Tiên giới phát lệnh truy nã.
Diệp Thanh Thu không có gì thay đổi, có vẻ y phục vẫn đẹp đẽ như cũ, chỉ có điều trên mặt có vương hắc khí, nhưng dường như nàng ta vẫn không hề phát hiện ra điều này.
Bởi vì Long Quyết không hề động đậy, một mình Diệp Thanh Thu vận động rất nhanh chóng không còn hứng thú gì nữa, ngừng động tác vặn vẹo lại, nhìn xuống Long Quyết, đáy mắt có vẻ chán ghét.
Long Quyết như cảm nhận được sự chán ghét từ trong ánh mắt Diệp Thanh Thu, lồng ngực dâng lên lửa giận, quay người đè ả ta xuống dưới thân, bóp chặt lấy cổ ả, ánh mắt tàn ác: “Sao? Bây giờ ngươi chán ghét ta rồi đúng không? Trước đây không phải ngươi nói là thích ta sao?”
Tất cả đều do nữ nhân này!
Nếu không phải do ả, y sẽ không đi khuyên phụ thân, sẽ không để họ phát binh đánh Tiên giới, cũng sẽ không rơi vào tình cảnh khốn cùng như hiện giờ.
Nữ nhân này uy hϊếp y không nói, còn câu dẫn phụ thân y, thậm chí là những huynh đệ kia của y…
Long Quyết càng nghĩ càng giận, ngón tay siết chặt lại, bóp chặt lấy cổ Diệp Thanh Thu.
“Long Quyết…” Diệp Thanh Thu cũng bị thương, sức mạnh trên người Long Quyết đã bị ả lấy đi không ít nên giờ vốn không đủ để ả hồi phục, do đó lúc này ả hoàn toàn không thể phản kháng lại Long Quyết, “Chàng điên rồi! Nếu không phải… khụ khụ… nếu không phải là… ta, chàng… chàng đã chết từ lâu rồi…”
“Chết? Ta bây giờ sống không bằng chết, chúng ta cùng nhau chết đi! Đồ tiện nhân!” Long Quyết dùng lực càng mạnh hơn.
Trong đầu Diệp Thanh Thu xoay mòng mòng, tứ chi bắt đầu mềm nhũn.
Bỗng nhiên ả có chút hối hận, ả không thể hiểu được tại sao bản thân lúc đó lại khát khao có được người đàn ông này đến vậy, còn buộc chặt sinh mệnh của mình với nam nhân này…
Ý thức của Diệp Thanh Thu càng lúc càng yếu, nhưng ý chí sống sót cuối cùng trong đầu ả lại càng lúc càng mạnh hơn, tay không ngừng tím kiếm lục lọi trên người mình, cuối cùng chạm vào một vật băng lạnh.
Diệp Thanh Thu đã không phân biệt được mình đang nắm vào thứ gì, bản năng sống sót thôi thúc ả dùng vật băng lạnh ấy đâm vào bụng Long Quyết. Cơ thể Long Quyết bỗng nhiên cứng ngắc, sau đó đôi tay dần buông lỏng ra rồi di chuyển hẳn ra khỏi cổ Diệp Thanh Thu.
Y cúi đầu nhìn bụng mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Thu, phút chốc sau lại cúi đầu, cứ liên tục như vậy mấy lần liền.
Con mắt đỏ rực tràn ngập vẻ khó tin.
Diệp Thanh Thu cũng nhìn rõ thứ đang cắm vào bụng Long Quyết, đó là một vật thể hình tròn có tạo hình rất đặc biệt, bên trên còn khắc họa đồ đằng rất kỳ quái, vô cùng quỷ dị.
Điều quỷ dị hơn nữa là, máu chảy ra từ cơ thể Long Quyết đều bị thứ đó hấp thụ.
Tốc độ hấp thụ càng lúc càng nhanh, Diệp Thanh Thu mở mắt trừng trừng nhìn thân thể Long Quyết ngày càng khô héo, hốc mắt lõm sâu xuống, con ngươi nhô ra, y mở miệng, lồng ngực bắt đầu phập phồng rất nhanh, cổ họng phát ra âm thanh ô ô, thanh âm ngày càng yếu ớt, cuối cùng y gục mạnh đầu xuống, hô hấp cũng ngừng hẳn.
Chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi, một con người còn đang sống khỏe mạnh ngay trước mắt bỗng trở thành một cái xác chết.
Diệp Thanh Thu giống như đang bị ấn phím tạm dừng, ngây người nhìn Long Quyết, đến khi cơ thể khô héo của Long Quyết đổ gục lên người thì ả mới bừng tỉnh, hoảng hốt nhảy từ trên giường xuống.
Đầu ngón chân chạm đất, ngay tức khắc ả cảm nhận được một cơn đau từ tâm can đang dần trào lên, cơ thể co rút đến độ quỳ hẳn nửa người xuống đất.
Nguy rồi!
Sinh mệnh của ả và Long Quyết vốn được kết nối với nhau.
Long Quyết chết rồi, ả cũng sẽ phải chết!
Không!
Ả không thể chết! Ả còn phải báo thù con tiện nhân Thương Thù, ả không thể chết được!
Diệp Thanh Thu liên tục lôi ra vô vàn chai lọ từ trên người mình, đầu ngón tay run rẩy, cuối cùng không cần biết là gì, nhét tất cả vào miệng.
“Ta không thể chết được… Ta không thể chết được…”
Diệp Thanh Thu không hề chú ý đến sau lưng mình có một đám mây đen càng lúc càng dầy đặc, cuối cùng hình thành một hình người, nó lặng lẽ rút thứ đồ đang cắm vào bụng Long Quyết ra, sau đó dần dần có được thực thể.
“Khặc khặc… Đã bao năm rồi, cuối cùng bổn tôn cũng có được cơ thể con người rồi.”
Diệp Thanh Thu cứng đờ người, quay đầu lại liền nhìn thấy một nam nhân đứng đằng sau, trên người có một tầng mây đen nhàn nhạt, ngũ quan rất mạnh mẽ, mang lại cho người đối diện cảm giác rất không thoải mái.
“Tại sao ngươi lại…” Ánh mắt Diệp Thanh Thu dừng lại trên vật thể hình tròn đang ở trên tay hắn ta, “Chính ngươi đã gϊếŧ Long Quyết?”
“Sao lại là bổn tôn chứ, chính tay ngươi gϊếŧ đó cô nương à.” Nam nhân kia khom lưng, nhấc cằm Diệp Thanh Thu, đáy mắt nhấp nháy dâʍ tà, “Thân thể này ngươi nuôi dưỡng đã bao năm nay, cuối cùng bổn tôn cũng được hưởng thụ rồi….”
“Không…” Diệp Thanh Thu hoảng sợ lùi về phía sau.
“Ở đây không đến lượt ngươi lên tiếng, bổn tôn dạy ngươi dùng thuật thải âm bổ dương không phải thực sự là để ngươi vui sướng đâu.” Nam nhân xách Diệp Thanh Thu lên, ném lên trên giường. Một lần nữa mặt đối mặt với Long Quyết đã chết khô, Diệp Thanh Thu sợ hãi kêu lên, cơ thể co về phía sau, nhưng lại chạm trúng một vòng tay băng lạnh.
“Lúc ngươi gϊếŧ người đâu có như thế này, nhưng mà bộ dạng này của ngươi bổn tôn cũng thấy rất thích…”
“Xoẹt xoẹt…”