Thời Sênh rối rắm, do dự nhìn hai người phía trước, rốt cuộc là có làm hay không làm đây? Nói nhiều thế làm gì chứ?
Một cảnh đông cung sống tuyệt như thế này, bản cô nương ta không dễ dàng gì thấy được một lần, đừng làm mất thời gian, mau lên đi!
Cảnh diễn cuối cùng cũng được bày ra, lúc đầu Long Quyết phẫn nộ, tức giận, cuối cùng lại biến thành rêи ɾỉ nguyên thủy, từng động tác Diệp Thanh Thu rất rõ ràng, thành thục, độ khó của động tác cứ tiếp nối dần lên.
Thời Sênh vừa xem vừa tặc lưỡi, cảnh diễn này còn hay hơn cảnh diễn ở đảo quốc nào đó, đáng tiếc là động tác của nam nhân vật hơi ít.
Đợi khi cả hai sức cùng lực kiệt, Diệp Thanh Thu liền cho Long Quyết ăn thứ gì đó, sau đó mặc kệ Long Quyết tức giận, phẫn nộ, Diệp ThanhThu vẫn đưa y đi.
Đúng là có kịch hay để xem rồi, ha ha!
Thời Sênh chưa đã thèm trở về tìm Phượng Từ. Phượng Từ đang đứng trước thềm cung điện, nhìn thấy Thời Sênh liền nhanh chóng bước về trước vài bước, nhưng rồi hắn chợt dừng lại, hướng mắt nhìn bóng người đang bước về phía mình mà lòng thấp thỏm không yên.
“A Từ, ta mệt rồi.” Thời Sênh tiến đến gần Phượng Từ, nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn, tối qua hành hạ nhau lâu như thế, hôm nay cô lại đi xa như vậy, thực sự là hơi mệt.
Phượng Từ tay chân lóng ngóng không biết làm gì, chỉ nhẹ nhàng nhìn Thời Sênh chăm chú, thấy thần sắc của cô không có gì thay đổi mới bế cô vào cung điện.
“A Từ, Diệp Thanh Thu sống ở đâu?” Thời Sênh dán mặt vào cổ Phượng Từ, khi nói, hơi ấm phả vào cổ hắn, nóng nóng ngứa ngứa, khiến hắn có chút cảm giác lâng lâng.
Hắn ổn định lại tâm lý, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tiểu tiên mới đến đều phải đến bái kiến Tiên đế, sau đó Tiên đế sẽ ban Tiên cung dinh phủ, nàng ta có lẽ vẫn chưa bái kiến Tiên đế, nên có thể bị sắp xếp ở chỗ Lục Chương.”
“Lục Chương?”
“Ừ.” Phượng Từ gật đầu, rồi giải thích: “Là Đại tổng quản của Tiên giới”
Haizz…
Đại tổng quản của Tiên Giới là cái gì?
Phượng Từ đặt Thời Sênh lên giường, rồi đè người mình xuống theo, mắt chăm chú nhìn khắp gương mặt cô, “Tiểu Thù, không được rời xa ta.”
“Được.” Thời Sênh cười rồi nói tiếp, “Huynh xuống đi, đè như thế ta không thoải mái.”
Phượng Từ chăm chú nhìn cô, dường như đang muốn xác nhận cô nói thật hay giả, cuối cùng đặt nụ hôn lên môi cô, sau đó lật người sang nằm bên cạnh, “Ngủ đi, tỉnh dậy ta sẽ đưa nàng đi thăm Tiên giới một.”
Thời Sênh thả lỏng, vòng tay ôm ngang eo hắn, đổi sang tư thế thật thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ.
…
Gần đây Tiên giới có hai chuyện lớn, chuyện lớn thứ nhất là Phượng Từ mất tích gần ngàn năm giờ đã quay trở về, hơn nữa lại dẫn theo một nữ tử đi cùng, hơn nữa còn không tính ra được mệnh cách của nữ tử này.
Phượng Từ vừa quay về, hôm sau liền đi cướp ở các Đại tiên cung, còn bắt biết bao tiên quân đi tu sửa cung điện cho hắn, tu sửa xong thì lại vứt bỏ hết đám tiên quân đó, sau đó không thấy xuất hiện ở Tiên giới nữa.
Nghe nói Phượng Từ rất chiều chuộng nữ tử này!
Nghe nói, nữ tử này nói gì, Phượng Từ đều nghe theo…
Mà quan trọng nhất chính là, nữ tử này có thể tiếp xúc thân mật với Phượng Từ, hoàn toàn không sợ lửa trên người hắn.
Chuyện lớn thứ hai đó là, Ma tộc đã công hạ quá nửa giang sơn của Tu chân giới, nếu Tiên giới vẫn tiếp tục không xuất binh thì Tu chân giới sẽ bị ma tộc chiếm giữ.
Vì vậy người trong Tiên giới đều bận rộn đối phó với Ma tộc.
Trong cung điện của Tiên đế, một đám người đang tranh luận ồn ào mãi chưa dứt.
“Thiếu chủ Long tộc mới là lựa chọn tốt nhất, ta tiến cử thiếu chủ Long tộc.”
“Thiếu chủ Long tộc còn quá trẻ, hơn nữa trước nay chưa từng thống lĩnh Tiên binh Tiên tướng, ta thấy nên phái Chẩm Phong Tiên Quân, ông ấy thống lĩnh tiên binh đã hàng vạn năm nên rất thành thục, khi tác chiến sẽ phối hợp dễ dàng hơn.”
“Ta cũng tán đồng!”
“Long tộc và Tiên đế nhất mạch đồng nguyện, thiếu chủ Long tộc xuất chinh là danh chính ngôn thuận, ta ủng hộ thiếu chủ Long tộc.”
Ta một câu ngươi một câu, cứ thế nói qua nói lại.
Người đàn ông ngồi trên ghế cao nhất nghe bọn họ ồn ào mà không chịu được nên đã giơ tay gọi Lục Chương lại, “Ngươi thấy ai phù hợp?”
“Bẩm Tiên Đế, chi bằng cho bọn họ đánh nhau đi, ai thắng thì để người đó đi.” Lục Chương nào dám nói gì, nói tới ai thì cũng đều đắc tội với người đó.
Tiên đế suy nghĩ một hồi, cũng không có cách nào tốt hơn, liền nói: “Cách này cũng tốt, cứ theo cách của ngươi mà làm đi.”
Và rồi chuyện chọn người xung trận đã định như vậy.
Nhưng vẫn chưa bắt đầu, đột nhiên truyền ra tin Long Quyết và Chẩm Phong Tiên Quân đã giao đấu với nhau rồi, mà lý do chỉ vì một tiểu tiên mới đến tên Diệp Thanh Thu.
Lúc mọi người đuổi tới nơi thì điều mọi người nhìn thấy đầu tiên không phải là Long Quyết và Chẩm Phong đang giao đấu kịch liệt, mà là Phượng Từ đang đứng bên ngoài chiến trường!
“Sao Phượng Từ lại ở đây?”
Ai cũng hết sức ngạc nhiên, có quỷ mới biết được tại sao Phượng Từ lại ở đây?
Từ khi hắn quay lại Tiên giới, ngoài hôm thứ hai lộ diện thì sau đó chẳng ai nhìn thấy hắn, ai mà biết được sao lúc này hắn lại xuất hiện ở đây? Nếu sớm biết hắn ở đây thì có đánh chết họ cũng không tới.
“Người đứng cạnh hắn là tiểu tiên mới phi thăng –Thương Thù?”
Người họ Thương rất hiếm gặp! Tu chân giới dường như không có người họ Thương?”
“Người ở trên Bắc Sơn không phải họ Thương sao?”
“Ngọc Tiêu Tiên Tôn? Y thượng vị cả ngàn năm nay cũng chưa từng rời khỏi Bắc Sơn rồi…” Người này vẫn chưa nói xong, phía trước bỗng vang lên một âm thanh, ông ta ngẩng đấu liền thấy nữ tử mặc áo bào màu đen vừa đứng cạnh Phượng Từ giờ đã đứng trước mặt ông ta, ông ta lắp bắp: “Ngươi… ngươi…”
“Ông vừa nói đến ai?”
“Ta…” Ông ta quay lại muốn tìm đồng đội của mình, nhưng vừa quay lại nhìn thì không thấy một ai hết, mấy người vừa mới đứng cạnh nói chuyệnđã rút lui hết từ bao giờ?
“Tiểu Thù, sao thế?” Phượng Từ không biết lúc nào đã đứng trước mặt Thời Sênh, chặn luôn cả tầm nhìn của cô.
“Vừa rồi hình như ta có nghe ai đó nhắc đến tên sư phụ của mình.” Thời Sênh chỉ vào người đứng phía sau, nói một cách không chắc chắn.
Bạch Lang nói sư phụ đã đến Tiên giới, cô muốn xác nhận có phải Ngọc Tiêu vẫn còn sống không, nếu đã chết thì nhiệm vụ của cô coi như công cốc.
“Nàng nghe nhầm rồi.” Phượng Từ vuốt ve mái tóc của Thời Sênh.
Thời Sênh nhìn Phượng Từ một cách hoài nghi, “A Từ, khi mà huynh nói dối, mắt huynh sẽ không dám nhìn thẳng vào ta, huynh có biết không?”
Động tác của Phượng Từ bỗng trở nên ngượng ngùng, thiếu tự nhiên, ánh mắt lại càng không dám nhìn vào Thời Sênh, rồi giả vờ đưa ánh mắt ngó nghiêng những người xung quanh, “Ta chưa nói gì hết, ta chưa nói gì hết…”
“A Từ, huynh đang giấu ta chuyện gì?”
Phượng Từ nhíu mày nhăn nhó, ánh mắt do dự hồi lâu, sau đó mới mở miệng nói, “Y không muốn ta cho nàng biết… nhưng mà ta không dám nói dối nàng.”
“Vậy thì mau nói với ta.”
“Y chết rồi.”
Y chết rồi.
Thời Sênh như không tin vào những gì Phượng Từ nói, “Sao ông ấy lại chết được chứ?” Chưa có một kịch bản nào phát triển theo hướng này cả, sao Ngọc Tiêu có thể chết được chứ?
“Mạng của y đã tận, hôm đó tại Thiên Tận Phong, y tìm gặp ta… và nói rằng ta là sinh cơ duy nhất của nàng, nên y giao nàng cho ta và yêu cầu ta không được nói chuyện này cho nàng biết…”
Thời Sênh: “…” Vì vậy mà lúc đó Ngọc Tiêu đã dễ dàng chấp nhận Phượng Từ, là vì điều này sao?
Cứ coi như không có cảnh này, Ngọc Tiêu vẫn sẽ chết ư?
Đây chính là cái gọi là số mạng?
Nghĩ cho cùng thì cũng phải, thực lực của Ngọc Tiêu không hề kém, cũng chính vì cốt truyện viết như vậy nên ông ấy phải chết thôi.
Phượng Từ thấy sắc mặt của Thời Sênh chuyển dần từ khϊếp sợ sang thổn thức, cuối cùng lại yên tĩnh, hắn cứ mấp máy môi mãi mà không biết nên nói gì.