Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 72: Thế giới tu chân (21)




Chương 72THẾ GIỚI TU CHÂN (21)

Tử Trúc Sơn.

Nơi phong ấn Ma giới.

Nơi này cây trúc đều có màu tím, nghe nói đó là tiên trúc, cây trúc trong cả tòa núi này đều được trồng dựa theo trận pháp để mà phong ấn Ma giới.

Có không ít người của tu chân giới đều tụ tập ở chỗ này, trong đó, dẫn đầu là Phiêu Miểu Tông cùng Đồng Sơn Phái.

Từ sau khi Thời Sênh mất tích, đã qua bốn trăm năm, trong bốn trăm năm này, Diệp Thanh Thu đem Phiêu Miểu Tông một lần nữa phát triển trở thành đại phái tu chân đệ nhất trong tu chân giới, hơn nữa còn là loại khiến cho người khác chỉ có thể nhìn mà không bao giờ theo kịp được.

“Diệp tông chủ, lẽ nào chúng ta cứ như vậy trơ mắt nhìn Ma tộc đi ra?” Một nam nhân mặc đạo bào màu xanh nhìn về phía nữ tử được mọi người vây quanh.
Sắc mặt của Diệp Thanh Thu lạnh như băng, giống như một nữ thần đoan trang cao quý, dẫn đến không ít người liên tiếp nhìn qua phía nàng ta.

“Không phải, Lâm chưởng môn còn có cao kiến gì ư?” Đôi môi đỏ mọng của Diệp Thanh Thu khẽ mở, trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang khí thế thượng giả, hiện tại nàng ta đã là cảnh giới đại thừa, tất nhiên không cần phải nhìn sắc mặt của bất kỳ kẻ nào.

Lâm chưởng môn lúng túng sờ sờ đầu, hắn mà có cao kiến thì còn phải đi hỏi nàng ta sao?

Thế nhưng người ta bây giờ đã là đại thừa đỉnh phong, lại còn là tông chủ của Phiêu Miểu Tông, hắn cũng chỉ có thể ngượng ngùng lùi qua một bên.

Diệp Thanh Thu hắng giọng một cái, ánh mắt đảo qua từng người ở chỗ này, “Chuyện này đã truyền cho Tiên giới, điều bây giờ chúng ta có thể làm chính là tận lực khống chế, đợi người của tiên giới xuống đây.”
Bốn phía hai mặt nhìn nhau vài lần, cuối cùng mọi người tỏ vẻ đồng ý.

Ma tộc thích gϊếŧ chóc, lại dũng mãnh thiện chiến, mấy năm nay tu chân giới cũng không còn giống như trước đây, bọn họ lấy đâu ra năng lực đi phong ấn Ma tộc.

“Rầm…”

Rung động kịch liệt từ phía trước truyền đến, biển trúc vang lên những tiếng sàn sạt, ngay sau đó chính là âm thanh “bùm bùm” liên tiếp, cây trúc rào rào rồi ngã gục. Dưới một vùng trời những cây trúc đang sụp đổ, đột nhiên xuất hiện một thứ giống như một cái động đen ngòm.



Thời Sênh mới vừa bước ra khỏi Ma giới liền thấy bên ngoài có rất nhiều người mặc các loại đạo bào khác nhau, cầm vũ khí, vừa đề phòng vừa khẩn trương, giữa rừng trúc tía lay động, nhìn qua có vài phần khí thế xơ xác, tiêu điều.

Trận thế này so với lúc cô tham gia thi đấu giữa các tông môn ở Đồng Sơn Phái còn phải long trọng hơn.
Thời Sênh và Phượng Từ đi ở phía trước, người của Ma tộc theo ở phía sau, nhìn xa xa, giống như là bọn họ mang theo Ma tộc đi ra.

“Thương Thù!”

Một tiếng quát lớn này làm cho Thời Sênh dừng lại, phía sau Ma tộc cũng không biết chuyện gì xảy ra, đồng loạt ngừng lại.

Thời Sênh theo âm thanh kia nhìn lại, chính là người mà bản thân mang theo hào quang lấp lánh, nữ chính đại nhân, lúc này nàng ta đang dùng ánh mắt không thể tin được nhìn cô.

Thương Thù sao lại theo Ma tộc xuất hiện?

Những người trước đây từng tham gia vây công Thời Sênh, lúc này nhìn thấy cô, sắc mặt cũng đều thay đổi.

Một câu nói kia của nàng…

“Chuyện hôm nay, chư vị hãy nhớ kỹ.”

Không có một chút tức giận nào, chỉ là một câu nói vô cùng bình tĩnh, nhưng lại cắm rễ ở dưới đáy lòng của bọn họ, nảy mầm, làm cho bọn họ lo sợ, bất an.
Hôm nay thấy chính chủ, nỗi bất an kia lại càng bị phóng đại vô hạn.

Nàng đã trở về.

“Ai ui, đưa tới cửa để cho ta báo thù à?” Ánh mắt của Thời Sênh đảo qua trên người của từng người quen một, cười đến có chút ác liệt, “Đầu của người đã đưa tới cửa, làm gì có đạo lý không thu đâu.”

“Nàng đứng nhìn đi, để ta.” Phượng Từ hướng về phía Thời Sênh hơi cong khóe miệng, “Nàng nói, muốn người nào chết?”

Những người làm nàng bị thương, thù này, hắn vẫn còn nhớ kỹ.

Đầu ngón tay thon dài trắng nõn của Thời Sênh người xẹt qua vài người, giọng nói bị gió thổi đến trong tai của người bên kia, “Mấy người này.”

Gần như là đầu ngón tay của nàng vừa mới xẹt qua, mấy người bị điểm trúng, trên người đều dấy lên hỏa diễm, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, đến tận lúc một người ngã xuống đất, những người này mới hoảng sợ lui về phía sau.
Trên gò đất cao trống trơn, bốn người lửa điên cuồng lăn lộn ở trên mặt đất, cổ họng phát ra tiếng kêu thống khổ, hướng về phía những người vẫn đứng thẳng vươn tay cầu cứu.

Nhưng mà không có một người nào vươn tay ra cứu viện.

“Còn nữa không?” Phượng Từ không hề nhìn mấy người sẽ chết cháy kia.

“Tạm thời không có.” Thời Sênh lắc đầu, không phải là không có, chỉ là nàng không thấy được mấy người còn dư lại kia, đoán chừng là không tới.

“Thương Thù, vậy mà ngươi lại sa đọa thành ma?” Diệp Thanh Thu nhìn chằm chằm Thời Sênh, căm thù đến tận xương tủy.

Thời Sênh bĩu môi không cho là đúng, “Dù sao cũng đều là do ngươi nói, ngươi vui vẻ là được rồi.”

Diệp Thanh Thu: “…”

Sao nàng ta lại nhận? Nàng phản bác thì bản thân Diệp Thanh Thu còn có thể chính nghĩa lẫm nhiên chất vấn, vậy mà hết lần này tới lần khác nàng đều là một bộ biểu tình “Tùy ngươi nói như thế nào, các ngươi thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó, ta không thèm quan tâm”.
“Các ngươi.” Thời Sênh nghiêng đầu nhìn về Ma tộc ở phía sau lưng, “Còn đứng đó làm gì? Chờ bọn họ tự sát ở trước mặt các ngươi à? Bị phong ấn lâu nền đầu óc cũng đều bị phong ấn đến ngu luôn rồi hả?”

Mẹ nó chứ, cái này được lắm, bản cô nương đây thành đại quân sư của Ma tộc luôn rồi.

Không thu một chút lợi tức thì sao có thể xứng đáng với cái danh hiệu đại quân sư này.

Người Ma tộc như là được gọi tỉnh, gào lớn xông về phía những người đó, nhân mã hai phe hỗn loạn thành một đoàn. Thỉnh thoảng Thời Sênh lại chỉ huy Ma tộc một chút, Ma tộc này cũng không biết thế nào cứ thế nghe theo.

Nhìn qua tình cảnh này thật giống là như Thời Sênh đang lãnh đạo Ma tộc.

Mà Ma quân Ma giới nhận được tuyến báo, trên khuôn mặt tuấn tú co quắp vài cái.

Nữ nhân này là đang cáo mượn oai hùm, thật đúng là không khách khí a!
Ma quân là hắn vẫn còn ở đây này.

Người của Ma tộc lần đầu tiên giao chiến với Tu chân giới, dựa theo phương pháp chỉ huy vô sỉ của Thời Sênh mà thắng lợi, bức lui những người đó, Ma tộc chiếm lấy Tử Trúc Sơn, đem nơi này làm căn cứ địa của mình.

Thời Sênh thành công lui thân rời đi.

Rời khỏi Tử Trúc Sơn, Thời Sênh mang theo Phượng Từ đi càn quét các môn phái đã từng tham gia vây công cô trước đây, quậy đến đến mức làm cho toàn bộ lòng người trong Tu chân giới đều bàng hoàng.

Làm cho tiền viện thất thủ, nội bộ mâu thuẫn, chính là nói tình trạng bây giờ.

Ma tộc chuẩn bị trắng trợn tiến công, trận địa chỗ mình lại bị Thời Sênh quậy đến người ngã ngựa đổ.



Thời Sênh muốn đi thăm Ngọc Tiêu nên cuối cùng dừng lại ở Phiểu Miểu Tông.

Thời điểm cô đến, chẳng biết Phiêu Miểu Tông nhận được tin tức từ đâu mà đã võ trang đầy đủ chờ nàng.
Ừ, tốt, như thế này rất phù hợp để bản cô nương phô trương thanh thế.

“Sư thúc!”

Thời Sênh mới vừa định liệt kê các loại ưu điểm một cách thật là khí phách, còn chưa kịp nói lời thoại, đã bị một giọng nói cắt đứt. Một nữ tử toàn thân mặc đạo bào màu tím từ trên núi lao xuống, đem đệ tử đứng ở hàng phía trước đẩy ra, “Sư thúc, thật là người, hu hu hu, cuối cùng người cũng đã trở về rồi, ta rất nhớ người.”

Lâm Nhất Nhất giang hai cánh tay, chạy như bay về phía Thời Sênh, mắt thấy sắp ôm được Thời Sênh, Phượng Từ hừ một tiếng liền nhấc chân muốn đạp.

Thời Sênh đen mặt kéo Phượng Từ lùi về phía sau một bước, Lâm Nhất Nhất nhào vào khoảng không, thân thể lảo đảo về phía Thời Sênh xê dịch, liền đến vị trí phía sau cô một chút.

Lâm Nhất Nhất quay đầu mang theo vẻ mặt ủy khuất, “Sư thúc, người không muốn ôm ta.”
Thời Sênh: “…”

Nếu như bản cô nương ôm ngươi thì ngươi sẽ được thể nghiệm thế nào là “chàng là gió thϊếp là hạt cát” ngay.

“Sư thúc, người trở về để thăm ta sao?” Lâm Nhất Nhất tự mình ủy khuất một chút, lập tức chuyển trọng tâm câu chuyện, “Sư thúc, nhiều năm như vậy, người đi đâu vậy? Sư thúc, nghe nói người đã đạt cảnh giới đại thừa đỉnh phong? Sư thúc người thật là lợi hại! bla bla…”

Quá nhiều vấn đề, bản cô nương đây lựa chọn bỏ qua.

Theo như Lâm Nhất Nhất nói, ban đầu khi tổ chức tông môn thi đấu, Thiên Tẫn Phong bọn họ cũng cần phải đi, thế nhưng Diệp Thanh Thu lấy lý do trong tông môn không thể không có người trấn thủ nên để Ngọc Tiêu cùng bọn họ ở lại.

Cho nên y mới bỏ lỡ cơ hội cuối cùng gặp gỡ Thời Sênh.