Thời Sênh rời khỏi căn phòng, chuẩn bị đi xuống dưới.
Vừa đi đến thang máy, thì cửa thang máy đã mở ra, Thời Sênh nhìn cảnh tượng nóng bỏng bên trong, nhếch mép.
“Con trai, củi khô bén lửa thì cũng không cần phải ở chỗ công cộng thế này chứ.”
Thực ra cũng chẳng nóng bỏng mấy, chỉ là hai người ôm hôn mà thôi, thế nên sau khi cửa thang máy mở ra, Lãnh Viêm và Anh Túc liền buông nhau ra.
Lãnh Viêm nhìn Thời Sênh, ánh mắt sắc lạnh, người phụ nữ này sao lại ở đây?
Anh Túc cảnh giác nhìn Thời Sênh, bất giác ôm lấy tay Lãnh Viêm.
“Nhan Miên.” Lãnh Viêm gằn giọng gọi tên cô, cứ như chỉ bằng cách gọi tên, là có thể ăn tươi nuốt sống cô ngay được.
“Con trai” Thời Sênh nheo mắt cười.
Lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lồng ngực Lãnh Viêm, tiếng khớp ngón tay kêu lên răng rắc, hắn ta muốn bóp chết người phụ nữ này ngay lập tức.
Đúng lúc hai người đang nhìn nhau “say đắm”, tiếng bước chân dồn dập vọng lại từ phía cầu thang bộ, một vài người đàn ông cao to vạm vỡ xuất hiện trong tầm nhìn của Thời Sênh.
Bọn họ đi lại hung hăng, cầm súng trên tay, không thèm che đậy.
Nhìn thấy Thời Sênh đứng bên ngoài, bọn họ vội vàng chạy lại.
Lãnh Viêm nghe thấy tiếng bước chân, chưa nhìn thấy người, nhưng hắn ý thức được nguy hiểm, sắc mặt thay đổi, đưa tay ấn nút đóng cửa thang máy.
Cửa thang máy mãi không đóng lại được, người bọn họ đã chạy lại gần. Lãnh Viêm kéo Anh Túc ra khỏi thang máy, lúc đi ngang qua Thời Sênh, hắn còn đẩy cô một cái thật mạnh.
Thời Sênh không ngờ Lãnh Viêm sẽ không biết xấu hổ như thế, bị đẩy tới lảo đảo.
Nam chính đại nhân, anh cũng được lắm!
“Pằng!”
Đạn từ đằng sau xé rách màn không khí bay lại gần, Thời Sênh chỉ có thể miễn cưỡng xác định được vị trí của viên đạn, thân người ngã nhào về đằng sau, ngã dúi xuống đất mất hết hình tượng.
Thời Sênh: “…” Thế nên, sao ông đây nằm cũng trúng đạn?
Nhọ nồi của nam nữ chính, sao phải để cô cọ?
Người bọn họ đã kéo lên hết, bao vây lấy Thời Sênh, “Cô ta đi cùng bọn chúng, tóm lấy, những người còn lại đuổi theo.”
Đợi đã đợi đã, bản cô nương không đi cùng bọn họ.
Thời Sênh lồm cồm bò dậy, ung dung rút kiếm ra, chỉ vào những người đang muốn đến bắt cô, quát thật to: “Động vào ông đây thử xem.”
Ông đây lại còn không chém cho thành từng khúc.
“Bảo bối.” Âm thanh đó lọt qua vòng người, truyền đến tai Thời Sênh một cách rõ ràng.
Tay Thời Sênh run lên, suýt nữa thì đánh rơi kiếm.
A a a a!
Sao tên biếи ŧɦái này lại đến đây?
Mọi người nhường đường cho Thượng Cửu Quan bước lại gần, hắn mỉm cười nhìn cô.
“Chơi thứ đồ chơi nguy hiểm như vậy, em không ngoan đâu đó.” Hắn ta bước lại gần Thời Sênh, đưa ngón tay ra ấn đầu kiếm xuống, rồi từ từ đẩy về phía bên cạnh.
Thời Sênh xoay kiếm ép tay Thượng Quan Cửu xuống, “Ông còn chưa chết sao?”
Lúc cô rời đi trời đang mưa, có lẽ Thượng Quan Cửu đã bị sét đánh trúng… mùi vị đó có lẽ rất đã đời.
Sắc mặt Thượng Quan Cửu đột nhiên thay đổi, hắn không hề muốn hồi tưởng lại những ký ức đó. Trong não hắn lóe lên rất nhiều ý định hành hạ Thời Sênh, càng nghĩ càng hứng khởi, ánh mắt nhìn Thời Sênh cũng trở nên lấp lánh một cách kỳ lạ.
Tên biếи ŧɦái này đang nghĩ gì vậy, đáng sợ quá!
Thời Sênh khẽ ớn lạnh, lưỡi kiếm đưa về đằng trước.
“Pằng!”
Tiếng súng nổ lên đúng lúc đó.
“Keng!”
Viên đạn bắn trúng vào kiếm của Thời Sênh, Thanh kiếm nghiêng sang bên cạnh, sượt qua cánh tay Thượng Quan Cửu.
“Pằng pằng pằng” Tiếng súng nổ lên liên tiếp, đạn bay như mưa về phía Thời Sênh.
“Ai cho chúng mày nổ súng vậy?” Thượng Quan Cửu đạp vào tên đứng bên cạnh.
Tiếng súng dần dần nhỏ lại, người đứng bên cạnh Thượng Quan Cửu ấm ức, bọn họ nổ súng là vì an nguy của hắn ta, tại sao lại là lỗi của bọn họ?
Nhân lúc Thượng Quan Cửu mắng mỏ đàn em, Thời Sênh liền nhô đầu ra, chuẩn bị âm thầm đâm cho Thượng Quan Cửu một nhát, kết quả vô vừa nhô đầu ra, thì nhìn thấy bên hành lang đối diện, một nhóm người đang từ từ bước lại.
Khoảng bảy tám người, hai người đàn ông kề vai đi trên cùng, che chắn cho một người đàn ông đằng sau, những người còn lại xếp thành hai hàng phía sau.
Thời Sênh phát hiện ra Lệ Lệ cũng ở trong đó, nhưng đứng ở vị trí sau cùng, thái độ rất thận trọng.
Thượng Quan Cửu nhìn thấy những người đó, nét mặt bỗng trở nên trang trọng.
Nổ súng ở nơi công cộng, người của Thượng Quan Cửu cũng quá ngông cuồng.
Người đàn ông đi đằng trước tiếp tục tiến lại gần, những người đi sau dừng lại, hai hàng đi lên phía trước, che chắn cho người đằng sau.
“Thượng Quan tiên sinh, ngài dùng tiền mặt hay quẹt thẻ?” Một người đàn ông trong số họ vừa lịch sự vừa nhã nhặn, lại còn mỉm cười.
Thời Sênh: “…” Tình tiết phát triển kiểu quỷ quái gì vậy?
Thượng Quan Cửu nhìn về phía sau người đàn ông đó, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tịch Phi quay về rồi?”
“Tổng giám đốc Tịch đã quay về rồi.” Người đàn ông đó khẽ gật đầu, “Thượng Quan tiên sinh, ngài dùng tiền mặt hay là quẹt thẻ?”
“Hắn ta quay về đây làm gì?” Thượng Quan Cửu tiếp tục hỏi.
“Chuyện của Tịch tổng, không thể bẩm báo.” Người đàn ông đó vẫn tiếp tục mỉm cười nói: “Thượng Quan tiên sinh, quá tam ba bận, ngài trả tiền mặt hay là quẹt thẻ?”
Thượng Quan Cửu bỗng nhiên muốn đứng dậy đi về phía đó, nhừng người đứng sau hắn lại không sợ chết túm hắn lại: “Thượng Quan tiên sinh, đừng manh động.”
“Buông ra.” Thượng Quan Cửu trợn mắt nhìn người vừa kéo hắn.
Người đó do dự một lúc, rồi từ từ bỏ tay ra.
Thượng Quan Cửu đẩy người đàn ông chặn lối hắn ra, bước những bước lớn về phía đó.
Thời Sênh nhìn chằm chằm vào người phía bên kia, xoa cằm ngẫm nghĩ.
[Nhiệm vụ ẩ giấu: Hồng án lộc xa*]
*Hồng án lộc xa: Thành ngữ, ý chỉ vợ chồng đồng cam cộng khổ, săn sóc lẫn nhau.
Thời Sênh: “…”
Hệ thống, mi dùng hết thành ngữ rồi đúng không? Bắt đầu dùng đến các kiểu thành ngữ không thể nào giải nghĩa được hay sao?
[…] Không muốn nói chuyện với Ký chủ. [Mục tiêu nhiệm vụ: Tịch Phi.]
Thời Sênh tưởng rằng ở thế giới này không có Phượng Từ, không ngờ rằng lúc này hắn mới nhảy ra.
Thời Sênh nhìn về phía bên kia, hàng người đó chắn ngang tầm mắt cô, cô chỉ nhìn thấy một góc áo người đó, tức muốn khóc!
Cô chưa từng nhìn thấy Tịch Thi trong kịch bản.
Tất nhiên cũng không biết được thân phận của anh ta là gì, nhưng nhìn thái độ của Thượng Quan Cửu, thì có lẽ không phải là hạng người gì tốt đẹp.
Dù sao thì Thượng Quan Cửu cũng là một tên biếи ŧɦái, một người có thể khiến cho hắn lo lắng như vậy, thì có thể là loại tốt đẹp gì chứ?
[…] Cô nói như vậy về Phượng Từ nhà cô, thật sự ổn chứ?
Thương Quan Cửu đi ra ngoài rất nhanh, sắc mặt khó coi hết mức, nhưng lại vẫn bảo người cầm thẻ đi quẹt.
Người bên kia quẹt xong thẻ, lập tức hộ tống người ở giữa quay về, chỉ còn Lệ Lệ ở lại.
“Thượng Quan tiên sinh, xin hỏi các anh đánh xong chưa ạ?” Lệ Lệ kiêu ngạo tiến về phía trước, “Đánh xong rồi, chúng tôi sẽ bắt đầu thu dọn hiện trường.”
Thời Sênh: “…” Lợi hại đấy, không ngờ lại bĩnh tĩnh như vậy.
Thế nên lúc nãy Thượng Quan Cửu phải quẹt phí hiện trường?
Thượng Quan Cửu nhìn Thời Sênh lúc đó vẫn đang đứng bên cạnh, ánh mắt lóe lên một tia nhìn căm phẫn: “Bảo bối, hẹn gặp sau.”
Hắn ta dẫn người rời đi từ một phía khác.
Trên hành lang chỉ còn lại bãi chiến trường, và hai người phụ nữ đứng hai đầu hành làng.
Thời Sênh dùng thiết kiếm dẹp đường, rồi lê kiếm đi về phía Lệ Lệ.
Lúc nãy người đông, Thời Sênh lại dựa vào thang máy, nên Lệ Lệ không để ý đến cô, bây giờ không còn ai rồi mới nhìn thấy, nhìn thấy cô lê kiếm hung hăng bước lại gần, nét mặt Lệ Lệ đổi sắc.
Cô gái này lúc này nhìn có vẻ chẳng có gì đáng sợ, sao bây giờ lại nhìn có vẻ như ma cà rồng gϊếŧ người vậy.
Lệ Lệ bất giác lùi người lại đằng sau.
Thời Sênh đứng trước mặt Lệ Lệ, thiết kiếm chống xuống đất, một tay giữ lấy, tay còn lại chống nạnh, trước khuôn mặt đã có chút biến sắc của Lệ Lệ, cô hung hăng nói: “Bà chị, cho mua một tin tức nữa.”
Lệ Lệ: “…” Mua tin tức thì hung hăng thế làm gì?
Dọa cho cô ta sợ chết khϊếp.
Không phải, lúc nãy cô gái này đi cùng người của Thượng Quan Cửu…
Chuyện gì thế này?
Lệ Lệ hít thở thật sâu, kìm nén nỗi nghi ngờ trong lòng xuống, “Cô gái muốn mua tin tức gì?”
“Tịch Phi.”