Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 688: Nữ hiệp thời hiện đại (7)




Anh Túc bị thương rất nặng. Vài ngày sau đó, Thời Sênh đánh người của Lãnh Viêm, còn uy hϊếp người của nhà bếp nấu cơm cho cô ăn, nhưng cũng không thấy Lãnh Viêm đến gây phiền phức cho cô.

Lúc không có việc gì làm, Thời Sênh rèn luyện cơ thể, thỉnh thoảng bắt nạt bọn đàn em của Lãnh Viêm, lúc gặp phải Lãnh Viêm thì gây gổ tìm đường chết, sống một cuộc sống khá an nhàn.

Anh Túc dưỡng thương hơn một tháng, buổi tối, Thời Sênh bất ngờ bắt gặp cô ta ở nhà ăn.

Tóc cô ta buộc thành đuôi ngựa đằng sau, khuôn mặt to bằng nắm đấm, biểu cảm lạnh lùng, bộ quần áo da bó vào thân hình có thể khiến người ta phun máu, cái gì cần to thì to, cần nhỏ thì nhỏ.

Thời Sênh bất giác cúi nhìn thân hình của mình, không phải rất đẹp, nhưng cũng khá ngon đấy.

Anh Túc phát giác thấy có người đi vào, lập tức ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt có phần sắc lạnh nhìn Thời Sênh dò xét vài lượt.
Trước đây Anh Túc chưa từng đến nhà lớn, chỉ nhìn thấy Nhan Miên trên hồ sơ, lần đụng độ ở bến cảng, là lần gặp mặt đầu tiên của hai người.

Trong lòng Anh Túc có chút nghi hoặc, Nhan Miên là người phụ nữ của Lãnh Diệu Thiên, Lãnh Viêm đã xử lý tất cả những người khác rồi, chỉ giữ lại một mình cô.

Thế nhưng quan hệ giữa cô ta và Lãnh Viêm…

Anh Túc cúi đầu xuống, mau chóng uống hết cháo trong bát, rồi đứng lên rời đi.

Thời Sênh vẫn đang đứng ở cửa, Anh Túc đi lướt qua cô, một giây sau thân người cô ta bỗng nhiên ngã về đằng trước.

Lãnh Viêm không biết từ đâu hiện hình, đỡ lấy cô ta một cách chuẩn xác.

Lãnh Viêm lườm Thời Sênh một cái, cúi đầu xuống, ánh mắt đầy tình tứ dịu dàng: “Em không sao chứ?”

Thời Sênh: “…” Thiên địa chứng giám, là cô ta tự ngã, không liên qua gì đến bản cô nương, tội này bản cô nương không thể nhận được.
“Không sao.” Anh Túc buông Lãnh Viêm ra, “Vết thương của em gần khỏi rồi, em muốn về nhà sống.”

Lãnh Viêm ôm lấy vai cô ta, kiên quyết từ chối: “Không được, không an toàn.”

Anh Túc liếc mắt nhìn Thời Sênh, đúng lúc Thời Sênh đang nhìn cô ta. Đó là một đôi mắt mà cô ta không hiểu được, trong đáy mắt như có một lớp voan mỏng, ngăn cản sự hiếu kỳ của cô ta.

Cơ hồ lại như không có gì cả, trong mắt Thời Sênh chẳng có gì.

Một người phụ nữ kỳ lạ.

“Em sống ở đây không được tiện lắm.” Anh Túc thu ánh mắt lại, nói với Lãnh Viêm.

“Em cần gì, cứ nói với người hầu, muốn đi đâu cũng không ai ngăn em cả.” Lãnh Viêm dừng lại một lát, liếc mắt quét qua Thời Sênh đang đứng đó không biết đang nghĩ gì, “Những cái khác em không cần lo lắng, anh sẽ xử lý.”

Anh Túc chần chừ một lát, nhưng Lãnh Viêm cơ bản không cho cô ta cơ hội, lập tức bế xốc cô ta lên, đi lên nhà trên.
Thời Sênh: “…” Show ân ái trước mặt quảng đại quần chúng.

Càng show càng chết nhanh có biết không hả!

Lãnh Viêm không tìm Thời Sênh tính sổ ngay lập tức, cả ngày chỉ bận tình tứ với Anh Túc.

Thế nhưng Lãnh Viêm nhất thời không gây phiền phức cho Thời Sênh, không có nghĩa rằng hắn sẽ không gây phiền phức cho cô.

Hôm đó, Thời Sênh vừa đi từ bếp ra liền bị Lãnh Viêm bắt quả tang, theo sau hắn còn có hai người mặc áo blue trắng.

Thời Sênh nhìn vào ngực áo hai người họ.

Chủ nhiệm bệnh viện tâm thần.

Người còn lại.

Bác sĩ chính bệnh viện tâm thần.

“Làm gì đây con trai?” Thời Sênh ngẩng đầu nhìn Lãnh Viêm.

“Chuyển chỗ ở cho cô.” Lãnh Viêm quay người sang bên, “Đem cô ta đi.”

“Mẹ nhà anh! Tạo phản rồi!” Thời Sênh lùi lại đằng sau, “Con bất hiếu thế này, không sợ cha con nhảy lên đánh con sao?”
Lãnh Viêm cười lạnh lùng: “Lúc ông ta sống tôi còn chẳng sợ, lại còn sợ người chết à.”

“Dì nói cho con biết” Thời Sênh duỗi tay ra, ra hiệu cho hai người tâm thần, à không, hai người ở bệnh viện tâm thần kia đừng lại gần, “Con đưa dì đến bệnh viện tâm thần, dì sẽ chạy khỏi đó, dì không lừa con đâu.”

Hai người tâm thần kia nhìn thế, hai mắt lúc đó liền nheo lại, đó là ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần.

Ôi không! Sao tất cả mọi người đều nghĩ bản cô nương có bệnh thế?

Bản cô nương không có bệnh!

Bản cô nương không có bệnh!

Đám đần độn này!

[…] Bình thường bệnh nhân tâm thần sẽ không thừa nhận mình bị bệnh. Ký chủ, có bệnh thì chữa, chúng ta không thiếu tiền.

“Có giỏi thì cô cứ chạy đi, xem tôi có đánh gãy chân cô không?” Lãnh Viêm cười nham hiểm, vẫy tay ra ra hiệu cho hai người đằng sau.
Hai người tâm thần đó lập tức đi về phía Thời Sênh, một người nắm lấy cánh tay Thời Sênh, kéo cô ra ngoài.

Hức, con trai, con được voi đòi tiên đúng không?

Tưởng cơ thể của bản cô nương gần đây không được rèn luyện chắc?

Thời Sênh rút kiếm ra một cách trơn tru, xoay cổ tay một cái, chọc vào một người tâm thần, người tâm thần đó sợ bị cô đâm, đương nhiên lập tức lùi về đằng sau.

Một cánh tay được thả ra, thiết kiếm lập tức chọc đến người còn lại.

[…] Thế nên lúc nãy cô nói cơ thể được rèn luyện là có ý gì? Có giỏi thì cô đừng rút kiếm ra chứ!

Không rút kiếm, ta có thể đánh lại với bọn chúng sao?

Thời Sênh khinh bỉ giao lưu với Hệ thống đần độn, dùng thiết kiếm đối phó với hai tên tâm thần muốn bắt mình.

Lãnh Viêm bỗng tinh ý nhận ra, “Cô lấy kiếm ở đâu ra?”
Lúc nãy hắn nhìn thấy cô ta rút ra từ trong không trung.

“Tôi biết làm ảo thuật.” Thời Sênh thản nhiên nói.

Lãnh Viêm nhíu mày nheo mắt, có lẽ chỉ có cách đó mới giải thích được, nhưng tại sao hắn luôn cảm thấy mình đang bị cô qua mặt?

Hơn nữa thanh kiếm đó, Lãnh Viêm chớp chớp mắt, như đang đánh giá và thăm dò.

Nhìn có vẻ không phải là thanh kiếm bình thường, quá là lấy thế đè người, nhưng không thể không thừa nhận là một thanh kiếm tốt.

Hai người bác sĩ đều chịu thua, Lãnh Viêm đành phải bảo tiểu đệ của mình xông lên.

“Mẹ kiếp!” Thời Sênh giơ kiếm chửi đổng, “Còn có chút đạo đức nào nữa không, các người đông như vậy địch với một mình ông. Con trai, con sẽ bị sét đánh!”

Đoàn tiểu đệ: “…” Còn giám gọi Viêm thiếu gia là con trai, không sợ Viêm thiếu bóp chết cô?
Viêm thiếu gia mà tàn nhẫn lên, đến bọn họ còn sợ nữa là.

“Bắt lấy cô ta.” Thời Sênh cứ lên tiếng gọi con trai là Lãnh Viêm lại xù lông.

Thời Sênh bị dồn vào trong bếp.

Loảng xoảng loảng xoảng—

Cả nhà bếp đều đã bị đập gần hết, rau rợ và xoong nồi la liệt khắp sàn bếp, các tiểu đệ nằm thở phì phò dưới đất.

Thời Sênh đứng trên kệ thái rau, nhìn xuống bọn họ như vua đang nhìn khắp thiên hạ, kiêu ngạo nói “Đã bảo các người đừng có bằng này người đánh một mình ông, đây là kết cục của cái tội không nghe lời.”

Đoàn tiểu đệ: “…” Thế nên ý của cô là bọn họ ít người quá có đúng không?

Nét mặt Lãnh Viêm đã trở nên tồi tệ đến đỉnh điểm.

Nhan Miên chỉ là một người phụ nữ bình thường, sao lại có chỉ số vũ lực thế này chứ?

Hắn cực kỳ nghi ngờ rằng Nhan Miên bị người ta đánh tráo rồi.
Thế nhưng DNA và dấu vân tay lại khiến hắn không nói được gì, hai thứ đó, nếu muốn làm giả thì khó khăn đến mức nào?

Trừ khi bác sĩ nói dối.

Thế nhưng Lãnh Viêm biết rõ rằng, bác sĩ sẽ không phản bội hắn.

“Con trai à! Hôm nay không chơi với con nữa, dì phải đi nghỉ rồi.” Thời Sênh lấy đà, nhảy sang bục cửa sổ, rồi biến mất khỏi tầm nhìn của Lãnh Viêm trong chớp mắt.

Lãnh Viêm bước nhanh đến chỗ cửa sổ, anh ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc nhìn thấy cửa sổ phòng Thời Sênh “rầm” một tiếng đóng lại.

Hắn bấu chặt lấy cửa sổ, đầu ngón tay vì dùng sức nên trở nên xanh mét.

“Nhan Miên!”

Khi cô ta mất tích, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cô ta không chỉ không sợ mình, mà còn có chỉ số vũ lực đầy mình.

Võ thuật không thể nào thành nhanh thế được…

Hay là, bộ dạng trước đây của cô ta đều là diễn kịch cho hắn xem?