Buổi tối, Thời Sênh nghe thấy bên dưới có tiếng ô tô.
Cô dựa vào cửa sổ nhìn xuống bên dưới, lúc đó trời tối đen, chiếc xe ở đằng xa càng ngày càng đến gần, tổng cộng ba chiếc xe, chiếc ở giữa là xịn nhất.
Lúc đến gần, cửa sổ của chiếc xe thứ hai dần dần hạ xuống, người ngồi trong xe nhìn về phía Thời Sênh.
Ánh mắt nhằm đúng vào mắt Thời Sênh, hắn dán ngón tay lên môi, sau đó đưa tay ra vẫy với Thời Sênh.
Ai dà ghê đây, không ngờ tên biếи ŧɦái này còn dám trêu trọc cô!
Rất nhanh, chiếc xe biến mất khỏi tầm nhìn của Thời Sênh, vài phút sau, người hầu đẩy cửa đi vào.
Đối với người hầu vĩnh viễn không bao giờ gõ cửa này, Thời Sênh đã miễn dịch hoàn toàn. Bà ta chỉ làm theo mệnh lệnh của Thượng Quan Cửu.
“Nhan Tiểu Thư, tiên sinh mời cô xuống dưới nhà.” Người hầu không hề hỏi cô về chuyện chưa thay đồ.
Mệnh lệnh chỉ có thể sử dụng một lần?
“Gãy chân rồi, không xuống.” Thời Sênh ngồi lại giường, “Bảo hắn tự lên đây.”
Mặt to nhỉ, lại còn bảo ông đây xuống dưới.
Người hầu lại cứng họng.
Một lúc lâu sau bà ta mới rời đi cùng khuôn mặt lạnh tanh.
Thời Sênh ngồi trên giường đợi khoảng 10 phút, một người đàn ông đẩy cửa đi vào. Hắn đã thay một bộ quần áo mặc ở nhà, không còn trẻ nữa, nhưng vẫn đẹp trai, kiểu chú đẹp.
“Bảo bối không ngoan rồi nhé.” Hắn từ từ khép cửa lại, đưa mắt nhìn xuống bộ quần áo dưới đất, nét mặt vui vẻ: “Em không thích chiếc váy mà tôi chuẩn bị cho em sao?”
“Ông mặc cho tôi xem nào.” Thời Sênh ôm lấy ngực, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt hắn.
Cái váy giẻ rách đó, đồ đần mới mặc.
Thượng Quan Cửu cúi người nhặt chiếc váy lên, tư thế sang trọng như kiểu hắn đang nhặt bộ quần áo gì đó sa xỉ lắm chứ không phải chiếc váy sεメy với mức độ hổ thẹn cao vời vợi.
“Bảo bối, muốn anh mặc giúp em sao?” Miệng hắn hơi mỉm cười, tâm trạng khá tốt, “Bảo bối đã có yêu cầu đó, vậy thì anh cung kính không bằng tuân lệnh.”
Thời Sênh: “…” Tên đần này ghê gớm đây, không ngờ lại tự bỏ qua lời của cô.
Thượng Quan Cửu bước vài bước đến bên cạnh giường, đưa tay giật lây chiếc chăn, ánh mắt ẩn giấu nụ cười nhìn chằm chằm vào Thời Sênh. Hắn từ từ kéo chăn xuống, đợi chờ phản ứng của cô.
Thời Sênh cười với hắn, ánh mắt từ từ từ từ tối sầm lại. Thượng Quan Cửu bỗng chốc sững người lại, cơ hồ có chút không bằng lòng với phản ứng không giống như hắn ta tưởng tượng của Thời Sênh.
Hắn ta bỏ mép chăn ra, đột nhiên một tay đưa ra đằng sau, một tay còn lại để lên ngực, cúi người kiểu quý tộc, “Còn chưa tự mình giới thiệu…”
“Thượng Quan Cửu, người đàn ông đằng sau Hắc Hổ Đường.” Thời Sênh cười vang lên một tiếng tiếp lời hắn, “Một tên biếи ŧɦái.”
Thượng Quan Cửu vẫn giữ tư thế đó, ngẩng đầu nhìn Thời Sênh. Nụ cười trên mặt hắn ta đã không còn nữa, thay vào đó là sự im lặng trước cơn bão.
“Nhìn cái gì? Chưa thây cô gái nào xinh đẹp như tôi hả?” Thời Sênh kiêu ngạo vuốt vuốt mặt, “Nhìn tôi là phải trả tiền đấy.”
Đôi mắt Thượng Quan Cửu dò xét một hồi, khoảng mười mấy giây sau, hắn ta mới chậm dãi đứng thẳng dậy, “Bảo bối, em không ngoan rồi.”
Nụ cười trên mặt Thời Sênh từ từ biến mất, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng: “Tôi sẽ cho ông biết thế nào mới gọi là không ngoan!”
Mẹ kiếp, tên đần này!
Thượng Quan Cửu vứt chiếc váy vào thùng rác bên cạnh, tự động ngắt lời Thời Sênh: “Bảo bối không ngoan là phải phạt đấy.”
Ôi thôi! Tên đần ông phải nghe tôi nói chứ! Tự mình độc thoại là cái quỷ gì vậy!
Thượng Quan Cửu quay người rời đi, Thời Sênh nghe thấy tiếng khóa cửa.
Ổ khoá tồi đó mà cũng nhốt được ông đây á?
…
Thượng Quan Cửu đứng ở ngoài cửa, người hầu đứng trước mặt hắn, chỗ hành lang đằng xa có hai tên vệ sĩ.
“Gần đây cô ta có điều gì bất thường?” Thượng Cửu Quan hỏi.
“Không có, Nhan Tiểu Thư uống thuốc ngủ nghỉ đúng giờ.” Người hầu trả lời như một cái máy.
Đột nhiên, Thượng Quan Cửu đưa tay bóp lấy cổ bà ta, ánh mắt đờ đẫn của người hầu bỗng trở nên kinh hãi, sự hãi hùng thay thế cho vẻ đờ đẫn. Bà ta há mồm, khó khăn hớp lấy từng hớp không khí tươi mát, ngón tay vùng vẫy trong không khí, đấm vào người Thượng Quan Cửu.
Nhưng Thượng Quan Cửu lại càng bóp mạnh hơn, sức giãy giụa của người hầu càng ngày càng yếu ớt, hai tay mềm nhũn buông thõng xuống.
“Đồ vô dụng.” Thượng Cửu Quan quăng bà ta ra.
Hai tên vệ sĩ đứng ở cầu thang lập tức lại gần, không hỏi gì cả, thuần thục kéo người hầu xuống dưới nhà.
Thượng Cửu Quan lấy khăn ra lau tay thật cẩn thận. Lau kỹ càng cả một phút, sau đó mới vứt chiếc khăn đi, vặn cửa phòng bên cạnh ra.
Trong căn phòng đó toàn là màn hình máy tính, trong số các cảnh tượng trên những màn hình đó, cảnh tượng ở phòng Thời Sênh là nhiều nhất.
Thượng Quan Cửu điều chỉnh chiếc màn hình gần nhất, kéo ghế ngồi xuống, từ từ quan sát.
Trước đây Thời Sênh không xuống được, luôn nằm trên giường. Về cơ bản cô không làm gì cả, đa phần đều đang ngủ.
Thượng Quan Cửu nhìn chằm chằm vào cảnh tượng lúc Thời Sênh ngủ, xem đi xem lại nhiều lần.
Nếu như không phải thời gian ở góc phải bên dưới màn hình liên tục thay đổi, thì hắn ta còn nghi ngờ đó là cảnh tượng tĩnh.
Thượng Quan Cửu xem rất lâu, vẫn không tìm ra chỗ nào không bình thường, tất cả mọi cảnh tượng đều rất bình thường.
Hắn ta đưa tay vuốt lông mày, rồi dừng lại, ánh mắt xen kẽ giữa các ngón tay, nhìn thẳng vào màn hình.
Những cảnh tượng này bình thường quá mức.
Đây không phải là những phản ứng mà một người bình thường nên có.
Màn hình máy tính cố định lại ở cảnh tượng Thời Sênh ngủ, khuôn mặt nhỏ ngoan ngoãn, như không hề có chút đề phòng nào cả.
Thượng Quan Cửu đưa tay ra, dùng ngón tay cọ xát vào màn hình, khóe miệng nở nụ cười dứt kiên quyết.
Một cô nàng rất thú vị, đáng tiếc là quá không nghe lời, phải dạy cho một bài học.
…
Ở nơi xa lạ, trừ khi có Phượng Từ ở bên không thì Thời Sênh chưa từng ngủ sâu. Nửa đêm, có người đi vào, cô phát hiện ra ngay.
Cô không động đậy ngay, mà đợi người đó bước đến gần.
Nhưng hắn ta không hề đến gần, sau một âm thanh rất nhỏ, hắn ra khỏi căn phòng, khóa cửa lại.
Thời Sênh: “…” Vào làm gì vậy? Xem cô đã ngủ chưa hay sao?
Thời Sênh nghi ngờ nghe ngóng, trong phòng hình như có thứ gì đó.
Thời Sênh đưa tay ra ấn nút bật điện, nhưng lại sờ phải thứ gì đó mềm mềm lạnh ngắt, sau đó cổ tay cô đau điếng.
“Tách!” Thời Sênh bật đèn sáng, nhìn thấy con rắn nhỏ đang bò quanh tay mình, chiếc răng nhọn vẫn đang cắn phập vào tay cô. Trừ chút đau ra, thì không có cảm giác gì cả, có lẽ là không có độc.
Trong phòng, khắp nơi đều dày đặc những rắn, ở phía cửa vẫn còn một đống rắn đang quấn lấy nhau, nhìn sởn cả gai ốc.
Chó chết, không ngờ tên biếи ŧɦái này lại thả rắn!
Có dám sáng tạo chút không!
Kiếm của ông đâu rồi?
Thời Sênh gạt con rắn nhỏ đang cắn tay cô ra, quăng xuống dưới đất, vùng khỏi chăn nhảy xuống dưới, dùng lưỡi kiếm nhấc hết lũ rắn đó lên giường, dùng chăn buộc gọn lại.
Rồi cầm lấy đống chăn đi ra phía cửa. Cửa phòng đã khóa trái ở bên ngoài, Thời Sênh lấy kiếm phá khóa, mở cửa đi ra.
Hai tên vệ sĩ đứng bên ngoài đột ngột nhìn về phía cô.
Thời Sênh nhấc chiếc chăn bọc rắn lên ném về phía bọn họ.
Đợi đến khi bọn họ vội vàng mở chăn ra, thì rắn đã bò lên khắp người, có con còn luồn vào quần áo bọn họ, bò theo cơ thể, động đậy một phát là nó sẽ cắn mày!
Một lời không hợp liền thả rắn, hahaha!