Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 677: Phó bản có độc (38)




Từ hôm oán giận Thời Sênh trên thế giới đó, Tìm Kiếm thường xuyên nói xấu Thời Sênh và Kinh Huyền với mọi người, cái gì thân thích của ông chủ trò chơi, trước đây chính là tới làm gián điệp, khiến ông chủ trước vào tù…

Không thì vì sao ông chủ này, để cô ấy làm bừa trong game, hoàn toàn không quản?

Chế độ quản lý của server khác rất nghiêm, căn bản sẽ không xuất hiện tình hình này.

Tìm Kiếm vừa nói, không ít người chơi giàu có chuyển server sang sever bên cạnh chơi thử, những server này dù tốc độ cập nhật nhanh hơn nhưng rõ ràng không vui bằng server của họ.

Sever này nổi tiếng là nhiều đại gia, có thể dùng tiền nâng cấp, họ đã chơi chán rồi.

Giờ cái họ chơi không phải là game, là cuộc sống.

Loại người giống như Tìm Kiếm khẳng định không hiểu.

Cho nên một đám người chơi oán hận Tìm Kiếm, công ty trò chơi không quản server này không phải càng tốt sao? Ngu ngốc!
Nhìn xem bên cạnh, câu nào cũng bị cấm chat, còn có tự do ngôn luận nữa không?

Giờ vẫn có người chơi mới vào server này, rất nhiều người đều vì cặp CP Thời Sênh và Kinh Huyền này mà tới.

Trò chơi thực tế ảo, thật ra cũng là lần đầu họ tiếp xúc, đương nhiên sẽ không để tâm nhiều giáo điều như thế, chơi vui là được.

Thất Nguyệt đang cùng fan não tàn của mình khoác lác cảnh mình gặp Thời Sênh, đột nhiên nhận được yêu cầu hảo hữu của Kinh Huyền.

Cô ta ngây ra một lát, sau đó đồng ý yêu cầu.

[Mật] Kinh Huyền: Nên làm thế nào để bày tỏ với người khác?

Kinh Huyền xem một vài tài liệu ở trên mạng nhưng hắn cảm thấy những cách đó không hợp lý lắm.

Mà trong đám người hắn miễn cưỡng biết tên, hình như chỉ có Thất Nguyệt Đại Đại.

Rốt cuộc người này luôn mạnh mẽ cảm giác tồn tại với Thời Sênh.
[Mật] Thất Nguyệt Đại Đại: Ngươi muốn bày tỏ với Mông của ta?

[Mật] Thất Nguyệt Đại Đại: Mông của ta lại chưa bày tỏ với ngươi???

[Mật] Thất Nguyệt Đại Đại: Cái này không khoa học!

Bạn trai Mông Mông của cô ta sức hấp dẫn MAX như vậy mà lại chưa bày tỏ?

Thất Nguyệt Đại Đại lập tức chọc Thời Sênh.

[Mật] Thất Nguyệt Đại Đại: Mông Mông, ra đây nói chuyện.

[Mật] Hoa Mông Mông: Không có thời gian.

[Mật] Thất Nguyệt Đại Đại: [Ảnh]

[Mật] Hoa Mông Mông: …

Kinh Huyền hoàn toàn không biết, mình còn chưa hỏi ra đáp án đã bị người ta bán đứng rồi.

[Mật] Thất Nguyệt Đại Đại: Mông Mông, cô chưa tỏ tình à? Cô có phải ngốc rồi không? Lấy bá khí của mình ra được không?

[Mật] Hoa Mông Mông: …

Cô đúng là choáng váng luôn rồi.

Chế độ chung sống trước đây của họ quá tự nhiên khiến Thời Sênh đã quên mất, Kinh Huyền không có ký ức.
Nghĩ một lát Thời Sênh đột nhiên có chút hưng phấn, có thể tỏ tình với Phượng Từ, mỗi lần một trò khác nhau, bày tỏ xong 99 lần, không chừng có thể gọi ra Thần Long.

[Mật] Hoa Mông Mông: Cảm ơn.

[Mật] Thất Nguyệt Đại Đại: Mông Mông có thể lấy thân báo đáp, tôi không để tâm cô có bạn trai /Xấu hổ/Che mặt

[Mật] Hoa Mông Mông: Điều Hòa Trung Ương rất tốt, thật đấy.

Thời Sênh từng gặp Điều Hòa Trung Ương, suy cho cùng hắn chỉ thiếu viết nốt lên đầu, ông chính là Điều Hòa Trung Ương.

Ngoại hình thượng thừa, dù ăn mặc hơi kỳ lạ nhưng khí chất không tồi, có lẽ không phải người bình thường, cứ coi như không phải tổng tài bá đạo cũng phải là thiếu gia nhà có tiền.

[Mật] Thất Nguyệt Đại Đại: Hắn đã là Điều Hòa Trung Ương rồi, sao còn làm bảo bối làm ấm của một mình tôi được. Tôi không cần, tôi chỉ cần cô, tôi không phiền làm bạn gái của cô.
[Mật] Hoa Mông Mông: Nhưng tôi chỉ muốn làm một mình hắn làm ấm thôi, xuống đây.

[Mật] Thất Nguyệt Đại Đại: Đừng đi mà, thảo luận với tôi một chút, cô muốn bày tỏ với hắn thế nào, là trực tiếp lao vào hay là trực tiếp lao vào đây? (Gửi thất bại)

[Mật] Thất Nguyệt Đại Đại: … (Gửi thất bại)

[Mật] Kinh Huyền: …

Thất Nguyệt Đại Đại nhìn mấy chấm này của Kinh Huyền, im lặng rất lâu, giơ tay trả lời hắn mấy chấm.

Có Mông của tôi bày tỏ là được rồi!

Suy cho cùng Mông của tôi đẹp trai như vậy!

Mông của tôi ngược đã tôi trăm nghìn lần, tôi đối với Mông của tôi như tình đầu.

Ai yaa, nghĩ tới đã kích động, muốn được cưng chiều!



Thời Sênh không định tỏ tình trong game, loại việc này, có thể lén làm.

Không chừng có thể ngủ đó?

Thời Sênh nhân lúc Kinh Huyền chưa offline, nhanh chóng ra ngoài mua đồ.
“Chị Mông Mông.”

Thời Sênh vừa ra khỏi biệt thư, một giọng nói hơi mang chút do dự vang lên.

Nhạc Cẩn đứng ở phía xa xa, thấy Thời Sênh đi ra, lập tức chạy tới, cúi gằm người, “Chị Mông Mông, việc lần trước cảm ơn chị.”

“Tiện thôi.” Thời Sênh đóng cửa.

“Em muốn mời chị Mông Mông ăn cơm được không?” Nhạc Cẩn hơi thận trọng, “Em không có ý khác, chỉ là muốn cảm ơn chị.”

“Tôi không có thời gian, hôm khác đi.” Ngữ khí Thời Sênh vẫn còn tốt, không mở chế độ nhìn ai cũng là ngu ngốc.

“Vâng.” Nhạc Cẩn hơi thất vọng.

Thời Sênh vòng qua cô ấy rời khỏi, ra ngoài mua đồ, khi cô ấy về Kinh Huyền đã thoát game, đang chuẩn bị ra ngoài.

“Cô đi đâu thế? “ Kinh Huyền đánh chữ hỏi cô ấy.

Thời Sênh kéo hắn vào nhà, móc từ trong túi ra một chiến nhẫn, giơ lên trước mắt Kinh Huyền, “Anh Tạ, anh đồng ý lấy em không?”
Kinh Huyền không chút phòng bị, ngây ra nhìn chiếc nhẫn đó.

[…] Ký chủ, cô nói bày tỏ đa dạng chính là kiểu này à? Đánh giá kém!

Thời Sênh trợn tròn mắt, màu mè làm gì, đơn giản thô bạo là được.

Kinh Huyền mất nửa ngày không phản ứng, Thời Sênh kéo tay hắn đeo lên trên, “Em chỉ là thông báo cho anh thế thôi, không phải hỏi ý kiến của anh, không đồng ý cũng không có cách nào, trừ phi anh đánh thắng được em.”

Kinh Huyền: “…”

Kinh Huyền nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay áp út, hắn cũng không phải không đồng ý!

Đợi khi hắn nhìn Thời Sênh thì cô đã đeo xong nhẫn cho mình rồi.

Kinh Huyền: “…” Có cô vợ bớt lo như vậy, đúng là không tìm ở đâu ra.

“Đói rồi.” Thời Sênh bập bập môi, “Ăn gì? “

Trong đầu Kinh Huyền hơi ngẩn ngơ, theo đúng lý, họ lúc này đáng lẽ phải hôn nhau mới đúng, vì sao cô ấy nhanh chóng nhảy tới chuyện cơm rồi?
Quả nhiên trên mạng không đáng tin.

“Còn chưa làm, em đợi chút.” Kinh Huyền đỏ tai quay người, vừa nãy hắn chưa nhìn thấy Thời Sênh, đang chuẩn bị đi tìm cô cho nên không nấu cơm.

Thời Sênh nhịn cười, hắn luôn đáng yêu như vậy là được rồi.

Kinh Huyền vào bếp, sờ lên chiếc nhẫn trên ngón áp út đã nhiễm nhiệt độ của cơ thể mình, có chút kỳ lạ.

Rõ ràng hắn chuẩn bị tới bày tỏ với cô ấy, sao giờ cô ấy đã trực tiếp đeo nhẫn cho hắn rồi?



Thời Sênh và Kinh Huyền sống cùng một nhà, lúc bắt đầu không chung giường. Kinh Huyền ngủ giường, Thời Sênh có lúc ngủ sofa, có lúc cuộn mình trên ghế cả đêm.

Kinh Huyền bảo cô ngủ ở phòng bên cạnh, Thời Sênh sống chết không chịu.

Kinh Huyền sợ cô ngủ như vậy sẽ bị cảm lạnh, liền chia cho cô một nửa giường, nhưng đắp hai chiếc chăn.
Nhưng hôm nay, khi hắn vào phòng phát hiện chỉ còn lại một chiếc chăn.

“Còn một chiếc chăn nữa đâu? “ Kinh Huyền giơ điện thoại lên trước mặt Thời Sênh.

Thời Sênh chỉ chỉ cửa sổ.

Kinh Huyền đi về phía cửa sổ nhìn xuống, trong hồ nước bên dưới đang trôi thứ gì đó đen sì sì.

Nhìn ra chỉ còn đúng một cái trên giường.

Cô ấy đã vứt tất cả chăn đi rồi sao?

“Sao lại vứt chăn?” Kinh Huyền im lặng gõ chữ.

“Đương nhiên là để cùng đắp một chăn với anh rồi!” Thời Sênh trả lời như đúng rồi.

Kinh Huyền: “…”

Kinh Huyền có lẽ là muốn đuổi Thời Sênh ra, nhưng nhìn thời tiết bên ngoài, hắn cuối cùng vẫn là không nỡ.

Ừm, đương nhiên không nỡ để cô ấy chịu ấm ức.

Thời Sênh cực kỳ hài lòng khi lôi được Kinh Huyền ra ngủ với mình.