Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 673: Phó bản có độc (34)




Nhạc Cẩn cho rằng mình bị những người đó tìm được, nhưng khi cô ta tỉnh lại thì thấy mình đã nằm ở bệnh viện.

Bác sĩ đi tới đi lui bên cạnh.

Nhạc Cẩn đau đầu, cô ấy đỡ đầu, khó khăn hỏi: “Sao tôi lại ở đây? “

“Ồ, là cô Hoa đưa cháu tới đây.” Bác sĩ không ngẩng đầu lên trả lời, “Cháu giờ cảm thấy thế nào? “

Cô Hoa? Cô ấy quen không?

“Đau đầu.”

“Bị đập vào đầu, nhưng không có gì đáng ngại. Có điều sức khỏe của cháu rất yếu. Khi cháu được đưa tới trên người còn mặc áo bệnh nhân, cháu là ở bệnh viện nào? Người nhà của cháu đâu? “

Bác sĩ liên tiếp hỏi khiến sắc mặt Nhạc Cẩn tái nhợt, cô ấy ở bệnh viện, người của Lương Bỉnh sớm muộn cũng sẽ tìm được cô.

Lương Bỉnh điên rồi.

Cô ấy phải trốn!

Nhạc Cẩn nhanh chóng tìm kiếm trong đầu một vòng, cuối cùng bảo bác sĩ giúp cô ấy gọi một cuộc điện thoại.
Thời gian bây giờ đã trôi qua nhiều năm như thế, cô ấy cũng không biết điện thoại này còn có thể gọi được không.

Rất may mắn, điện thoại của bác sĩ gọi được rồi.

……

Lâm Hàn Vũ vội tới bệnh viện, vừa hay nhìn thấy Thời Sênh bảo vệ Kinh Huyền từ bệnh viện đi ra. Lúc này người ra vào bệnh viện hơi nhiều, cô bảo vệ người đó như châu báu, không để bất cứ ai tiếp xúc với hắn.

Thiếu niên này rất xinh, giống như sản phẩm nghệ thuật điêu khắc tỉ mỉ trong tủ kính.

Lâm Hàn Vũ nhìn cô ấy bảo vệ Kinh Huyền lên xe, trên mặt mang theo ý cười, không phải cười khách sáo hay miễn cưỡng như với hắn, là một loại cười từ nội tâm.

Lâm Hàn Vũ hít sâu một hơi, bước nhanh vào bệnh viện, đi thẳng vào thang máy đông nghịt. Trong không gian chật hẹp, hắn mới cảm thấy mình sắp thở không ra hơi.
Khi ra khỏi thang máy, Lâm Hàn Vũ thu liễm lại cảm xúc, hắn nhanh chóng tìm tới phòng bệnh.

“Anh Hàn Vũ.” Khi Nhạc Cẩn nhìn thấy Lâm Hàn Vũ, trái tim nơm nớp mới thả lỏng ra.

Khi vừa nhận được điện thoại, Lâm Hàn Vũ có chút không thể tin nổi, “Tiểu Cẩn, e về nước khi nào? Sao vào bệnh viện rồi?”

Nhạc Cẩn đột nhiên ngây ra.

Cô ấy chưa từng ra nước ngoài, vì sao anh Hàn Vũ lại nói cô ấy xuất ngoại?

Trong đầu Nhạc Cẩn xoay như chong chóng, đột nhiên nghĩ tới một khả năng.

Lương Bỉnh…

Là tên điên Lương Bỉnh đó.

Nhạc Cẩn nắm tay Lâm Hàn Vũ, “Anh Hàn Vũ, mau đưa em rời khỏi đây.”

“Tiểu Cẩn? “ Lâm Hàn Vũ ngẩn ra nhìn Nhạc Cẩn, thế là thế nào?

Anh em họ Lâm dù không có quan hệ tốt với Lương Bỉnh, nhưng em gái Nhạc Cẩn này, họ cũng không ghét bỏ.

Dưới sự yêu cầu nôn nóng của Nhạc Cẩn, Lâm Hàn Vũ giúp Nhạc Cẩn làm thủ tục xuất viện, đưa cô ấy về biệt thự của họ Lâm.
Về tới biệt thự, Nhạc Cẩn mới khóc lóc kể lại cảnh ngộ của cô.

Có khoảng thời gian, Lương Bỉnh giống như bị điên vậy, Lương Bỉnh không biết đã cho cô ăn gì, cô liền không tỉnh lại nữa. Sau này vào trong trò chơi, cô giống như Kinh Huyền bị mất đi ký ức, chỉ nhớ tên của mình.

Đợi khi cô tỉnh lại, bản thân đã ở trong một phòng thí nghiệm.

Khi cô tỉnh lại, ký ức bị mất đi lập tức hồi phục. Cô biết mình biến thành bộ dạng này, đều có liên quan tới Lương Bỉnh.

Lương Bỉnh có một loại du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu với Nhạc Cẩn. Việc này từ rất sớm trước đó cô đã biết. Cho nên cô cố ý giữ khoảng cách với hắn, nhưng không ngờ lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn, khiến Lương Bỉnh đối với cô như vậy.

Sau khi cô tỉnh lại, giả vờ mình mất trí nhớ, nghe theo sai bảo của Lương Bỉnh, cuối cùng cầu khẩn Lương Bỉnh đưa mình ra ngoài, sau đó liền chạy trốn.
“Tên điên Lương Bỉnh này.” Lâm Hàn Vũ nghe xong vô cùng tức giận, “Lại làm vậy với em, sao hắn ra tay được chứ?”

Lâm Hàn Vũ nén giận, an ủi Nhạc Cẩn, “Tiểu Cẩn, em yên tâm. Anh trai anh đã chuẩn bị khởi tố Lương Bỉnh, có lẽ vài ngày nữa sẽ có tin tức.”

Lâm Hàn Thư hiện ở trong phòng thí nghiệm họ bỏ lúc đầu. Máy chủ game hiện giờ là một loại máy chủ hắn chưa từng gặp. Căn cứ theo tài liệu hắn điều tra được, loại máy chủ này không chỉ kết nối được trò chơi, còn kết nối tới một công ty bán khoang điều dưỡng cho bệnh viện.

Chức năng của khoang điều dưỡng rất nhiều, cứ coi như người bình thường cũng có thể dùng.

Có người vì không đủ thời gian, sẽ lợi dụng khoang điều dưỡng để nghỉ ngơi, nhưng vì sao khoang điều dưỡng lại có thể kết nối tới máy chủ game?
Càng điều tra tiếp, càng cảm thấy kinh ngạc, cho nên hắn mới cưỡng chế đóng máy chủ.



Trong kịch bản, Nhạc Cẩn cuối cùng tỉnh lại cũng sẽ không hồi phục tất cả ký ức, chỉ nhớ việc của cô ấy và Lương Bỉnh trong trò chơi.

Cho nên, cuối cùng cô ấy và Lương Bỉnh ở bên nhau rồi.

Nhưng lần này, vì liên quan tới Thời Sênh, Nhạc Cẩn bất ngờ hồi phục ký ức, biết cô ấy sở dĩ như vậy hoàn toàn là vì liên quan tới Lương Bỉnh.

Nhạc Cẩn căn bản không có cách nào tiếp nhận người anh trai trên danh nghĩa của mình cũng như loại du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu và điên cuồng biếи ŧɦái đó với mình.

Lương Bỉnh cũng căn bản không phải vì tạo phúc cho nhân loại mới đưa ra kế hoạch đem ý thức của người thực vật gì đó có chể chuyển vào trò chơi, có thể thông qua trò chơi thức tỉnh người thực vật.
Hắn là để loại bỏ ký ức của Nhạc Cẩn, nhưng không ngờ xảy ra bất ngờ, Nhạc Cẩn ngủ liền không dậy, hắn mới đưa ra lý luận này, rồi điên cuồng thực hiện.

Đội của Lương Bỉnh thực sự chỉ là nghiên cứu làm sao khiến Nhạc Cẩn tỉnh lại, nhưng người điên không chỉ một mình Lương Bỉnh.

Dưới tay hắn, có người dùng kỹ thuật này vào khoang điều dưỡng, để một vài người không chết, lại cũng không thể tỉnh lại, từ đó mưu đồ kiếm lợi.

Chứng cứ của Lâm Hàn Thư đầy đủ, khởi tố rất thuận lợi. Lương Bỉnh bận tìm Nhạc Cẩn, khi bị bắt, tài liệu của phòng thí nghiệm vẫn chưa kịp tiêu hủy.

Lâm Hàn Thư đứng ở ngoài tòa nhà phòng thí nghiệm, nhìn Lương Bỉnh bị người ta đưa ra ngoài.

Lương Bỉnh sa sút tinh thần, nhìn thấy Lâm Hàn Thư, trong mắt có chút căm hận, “Lâm Hàn Thư, vì sao? “
Họ từng là anh em thân thiết như vậy, cuối cùng vi sao đi tới bước đường này?

Người anh em này lại đích thân đưa hắn vào tù?

Đáy mắt Lâm Hàn Thư lóe lên sự đau xót, “Lương Bỉnh, Sảnh Sảnh có tội gì? Sao mày ra tay với cô ấy?”

Hắn tìm được Sảnh Sảnh rồi, nhưng cái tìm được chỉ là một bộ thi thể…

Một cái xác đã hóa thành xương trắng.

Cô ấy cũng từng là bạn bè, bạn học của hắn. Những năm tháng thanh xuân họ cùng đi qua, cuối cùng đều hóa thành một bộ xương trắng, chôn vùi vào trong đất.

Lương Bỉnh có thoáng nghi hoặc, nhưng nghĩ tới Sảnh Sảnh trong miệng hắn là ai.

“Người con gái đó làm việc cho tao. Tao bảo cô ta đừng nói lung tung, nhưng cô ta lại muốn nói cho mày. Tao chỉ có thể gϊếŧ cô ta. Đây đều là cô ta tự chuốc lấy, cô ta đáng đời.” Lương Bỉnh đã hơi điên dại, “Lâm Hàn Thư, mày đáng chết. Lúc đầu nếu mày giúp tao thì sẽ không mất đi cô ta, ha ha ha… Đều là chúng mày tự chuốc lấy, chúng mày đáng đời, đáng đời!”
Chút kỳ vọng cuối cùng của Lâm Hàn Thư biến mất, thất vọng quay người, bỏ đi trong tiếng cười điên cuồng của Lương Bỉnh.

Lâm Hàn Thư ngồi trong xe, nhìn Lương Bỉnh bị người ta áp giải lên xe.

Lâm Hàn Thư đồng ý thu giữ người con gái đó một lần, cô ấy liền giúp anh phá đi khúc mắc trong lòng nhiều năm như vậy, tặng hắn một món quà lớn không biết nên vui hay là nên buồn.

Càng triệt để kéo nhà họ Lương mà hắn nhắm vào nhiều năm xuống ngựa.

Nghĩ kỹ càng, cô ấy hình như đều không làm gì cả…

Cái cô ấy tặng hắn, chỉ có một câu nói mà thôi.