“Ta là chủ nhân thất tán nhiều năm của ngươi!” Thời Sênh cắn chặt răng nghiến ra một câu.
Tên ngu ngốc này.
“Chủ nhân?“ Giọng điệu của Kinh Huyền có chút cổ quái, hơi nhíu mày, “Vậy cô biết tôi là ai? “
Thời Sênh: “…”
Cái quái quỷ gì đây.
Thời Sênh giữ hắn nhìn mấy giây, dùng sợi thừng không gian trói hắn lại, Kinh Huyền phản ứng lại thì bản thân đã bị trói gô vào, hoàn toàn không vùng vẫy được.
Vết thương ở bụng Thời Sênh đang chảy máu, cô nhíu mày nhìn vết thương.
Mỗi lần gặp Phượng Từ là nhất định bị thương!
Có phải bát tự của cô không hợp với tên ngu ngốc này hay không vậy?
Trong game, nếu không xử lý vết thương, cũng là sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết.
Kinh Huyền vùng vẫy mấy cái, không vùng vẫy ra nổi, “Cô rốt cuộc là ai? “
Vì sao…
Hắn cảm thấy cô rất thân thuộc?
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nói bừa, “Không phải nói rồi sao, tôi là chủ nhân của anh?”
“Cô lừa tôi.” Kinh Huyền không phải dùng câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
“Tôi lừa anh thì sao nào, có bản lĩnh tới đánh tôi đi!” Mẹ kiếp, ngu ngốc.
Kinh Huyền: “…”
Thời Sênh tùy tiện cầm máu, nhưng thương thế trên cơ thể vẫn hơi đau, ở đây không thể dùng đạo cụ, không thể ngay lập tức trị khỏi vết thương, cô tức tới mức đánh cho Kinh Huyền một trận.
Kinh Huyền vô cớ bị đánh: “…”
Không phải bảo hắn đánh cô ấy sao? Sao cuối cùng người bị đánh lại là hắn? Dù bị đánh, nhưng hoàn toàn không tức giận nổi với cô ấy là sao?
“Anh tên gì? “ Thời Sênh đánh người xong, tâm trạng dễ chịu hẳn, ngữ khí cũng ôn hòa hơn.
Dù là đần độn thì cũng là gã ngốc nhà cô.
Đánh xong vẫn muốn cưng chiều.
“Kinh Huyền.”
“Kinh Huyền?” Thời Sênh nhìn về phía đỉnh đầu hắn, trên đầu không có nickname người chơi, “Anh không có ký ức?”
Kinh Huyền lắc đầu.
Hắn chỉ nhớ mình tên Kinh Huyền, từ khi hắn tỉnh lại đã ở đây, không biết đây là nơi nào, cũng không biết mình vì sao lại ở đây.
Người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Thời Sênh.
Mắt Thời Sênh đảo đảo, đột nhiên nghiêng người kéo khăn che mặt của hắn.
Kinh Huyền sợ hãi, ngửa về sau, thân hình lảo đảo, ngã vào trong bụi cỏ bên cạnh, bụi cỏ che phủ mặt của hắn luôn.
Thời Sênh nhổ cỏ, nhìn hắn trừng trừng, “Anh núp cái gì?”
“Cô muốn làm gì?”
“Làm anh!”
“Ý gì?” Kinh Huyền không hiểu nhìn Thời Sênh.
Thời Sênh: “…”
Thời Sênh kéo hắn lên, vừa cởi thừng cho hắn, vừa uy hϊếp, “Tôi muốn đưa anh ra, anh đừng gây chuyện với tôi, không thì tôi đánh chết anh.”
Kinh Huyền ngoan ngoãn để Thời Sênh giúp cởi trói, không phủ nhận cũng không đồng ý.
Khi thừng cởi ra, hắn đột nhiên phát lực, gập ngón tay thành vuốt, nắm cổ Thời Sênh.
Hắn dù cảm thấy cảm giác Thời Sênh đem cho rất thân thuộc, nhưng là một người xa lạ, không ai có thể dễ dàng tin tưởng.
Thời Sênh sớm đã đề phòng, cho nên khi hắn ra tay liền lập tức áp đảo hắn, giữ hai tay hắn giơ lên đỉnh đầu, “Ông biết ngay là anh sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, vẫn là trói vào đi.”
Kinh Huyền lại lần nữa bị trói: “…”
Thời Sênh không ngờ mình lại bất ngờ thu hoạch Phượng Từ x1, hơn nữa là trong tình huống như vậy, thấy vô cùng khó chịu.
Thế giới chết tiệt.
Thời Sênh ôm Kinh Huyền tiếp tục đi về phía trước, cô vẫn chưa quên mục đích tới đây.
Kinh Huyền dù không còn ký ức, nhưng một chút thường thức bản năng vẫn biết.
Ví dụ, nữ không thể ôm nam, nhưng vì sao cô phải ôm hắn như vậy? Hơn nữa còn ôm như đúng rồi vậy, nhẹ nhõm tự nhiên.
“Này.”
“Này cái gì mà này, ông không có tên à? “ Thời Sênh trừng mắt với anh.
Kinh Huyền: “…” Cô cũng chưa nói cho hắn tên cô là gì?
Thời Sênh giống như phản ứng được lại, trấn tĩnh bổ sung thêm một câu, “Hoa Mông Mông.”
“Cô muốn đưa tôi đi đâu?“
Thời Sênh hơi cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Kinh Huyền, sự vô tình lạnh lẽo lúc đầu gặp giống như là ảo giác của cô ấy, lúc này cô chỉ nhìn thấy một vùng mê mang và khó hiểu trong mắt hắn.
Ừm, quả nhiên Phượng Từ như vậy vẫn đáng yêu hơn.
Thời Sênh đặt hắn xuống, sờ sờ mặt hắn, khóe miệng hơi nâng lên, “May mà em tới rồi.”
Ngón tay cô hơi lạnh, dừng ở giữa lông mày Kinh Huyền giống như ngấm vào xương máu, lạnh tới mức hắn không chịu nổi run lẩy bẩy.
Người con gái đối diện rất đẹp, giống như là tiên tử đứng trên cửu thiên, liếc nhìn thiên hạ, vạn vật thế gian trong mắt cô ấy đều là trần ai, trong chớp mắt có thể hủy diệt.
Nhưng duy nhất, anh ấy cảm thấy mình ở trong mắt cô là khác biệt.
“Cô quen tôi đúng không?” Kinh Huyền hồi lâu mới nói.
“Ừm, quen.” Thời Sênh thu tay lại.
Đương nhiên quen, không quen anh thì anh đã sớm bị chém chết rồi.
“Tự đi hay là tôi ôm anh? “ Thời Sênh không đợi Kinh Huyền tiếp tục hỏi, “Tôi thích ôm anh hơn.”
Ánh mắt Kinh Huyền hơi thay đổi, “Tự đi.”
Thời Sênh nhún nhún vai, có chút đáng tiếc, “Tôi ôm anh rất tốt mà.”
Kinh Huyền: “…” Đánh rắm! Làm gì có chuyện đàn bà ôm đàn ông?
Thời Sênh bảo Kinh Huyền đi phía trước, họ lúc này đang lên núi, không dễ đi lắm, Kinh Huyền lại bị trói, không giữ được thăng bằng, mấy lần suýt ngã.
Thời Sênh kịp thời kéo hắn lại mới không khiến hắn lăn xuống dưới.
Cuối cùng, Thời Sênh dứt khoát đỡ hắn, Kinh Huyền hơi tức giận, nhưng ngoài tức giận, hắn cũng không làm được gì.
Trước đây, hắn cảm thấy mình rất lợi hại, nhưng trước mặt cô gái này lại mềm yếu như đậu phụ.
Lên tới đỉnh núi, nhìn ra xa là một mảng tối tăm, đưa tay không thấy năm ngón, rừng rậm lan tràn, giống như bị nuốt trọn.
“Ở đây đợi tôi.” Thời Sênh dừng lại, lại tự lảm nhảm một câu, “Muốn chạy sao, không được.”
Nghe thấy mấy chữ phía trước, Kinh Huyền rất kích động.
Nhưng mấy chữ phía sau, sự kích động của hắn lập tức bị đè xuống, trở thành buồn bực.
Cho nên Thời Sênh đưa Kinh Huyền cùng đi vào vùng tăm tối đó.
Cô sẽ không để hắn lại, không chừng đợi khi trở về đã không còn nữa.
Kinh Huyền không hiểu cô đang làm gì, bị ép di chuyển theo cô, đợi khi đứng chỗ giao giữa bóng tối và ánh sáng rất lâu, Kinh Huyền không nhịn được lên tiếng, “Đây rốt cuộc là nơi nào? “
Hắn đang ở đâu?
Hắn là ai?
Cô ấy lại là ai?
“Game.” Thời Sênh bình tĩnh nói: “Đây là thế giới game.”
Kinh Huyền nghe xong chả hiểu gì, trò chơi gì?
“Đi thôi.” Thời Sênh quay người, mắt hơi cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.
Nhìn thấy nụ cười của cô, nghi vấn trong miệng không biết làm sao cũng không hỏi ra được, trước đây hắn nhất định biết cô.
Thời Sênh đỡ hắn quay trở lại, Kinh Huyền hồi lâu mới nặn ra một câu.
“Chúng ta trước đây là quan hệ gì? “
“Không có quan hệ gì.” Nếu không tính những thế giới mà trước đây họ từng tới, “Nhưng rất nhanh sẽ có thôi.”
“Là ý gì?” Cái gì gọi là rất nhanh sẽ có? Không có quan hệ gì, vì sao anh ấy cảm thấy cô ấy rất thân thuộc?
Cô đang lừa anh sao?
“Thử xem là biết thôi. Chuyên tâm đi đường, không thì để tôi ôm anh?”
Kinh Huyền: “…”